Cận Văn Lễ thấy giọng điệu Diệp Thủy Thanh trở nên khó chịu thì lập tức nói: “Em khoan hãy nóng, nghe anh nói xong đã. Anh nghĩ như này, em xem công ty xuất bản sách thì in ấn luôn là xưởng bọn em làm, chi phí đã đẩy đến thấp nhất, sau này chẳng phải chúng ta còn phải tiếp tục xuất bản sách này sao, nếu đã có cơ hội này thì chi bằng bắt lấy xưởng in vào tay chúng ta, Lý Như là người có quyền kỹ thuật, còn là người quen của chúng ta điều kiện tốt biết mấy chứ!”
Diệp Thủy Thanh không ngờ Cận Văn Lễ sẽ có dự định như vậy, không kiềm được hỏi: “Xưởng trưởng có thể làm theo anh nói sao? Hơn nữa in sách cũng không phải việc lâu dài, có xuất bản mới in được, bình thường không có việc chẳng phải uổng phí tài nguyên sao?”
Cận Văn Lễ cười nói: “Xưởng trưởng bọn em tìm người đánh giá tài sản trong xưởng, cả xưởng mà lại chỉ đáng ba trăm nghìn tệ, em nói xem ông ta đã giở bao nhiêu thủ đoạn, cũng vơ vét không ít tiền, cơ bản bị ông ta ép khô rồi. Anh nói với ông ta là em đầu tư một trăm nghìn tệ, đến lúc đó chỉ cần ông ta giao quyền quản lý và kinh doanh của xưởng cho em, một trăm nghìn tệ ông ta xử lý thế nào anh mặc kệ, xưởng trưởng bọn em lúc đó vui như điên, nói đợi lúc sửa chế độ xong thì chuyển xưởng cho chúng ta, có thể ký thỏa thuận trước.”
“Nhìn đi, mưu mô của xưởng trưởng chúng ta mới nhiều đấy, chính vì ông ta biết việc của xưởng không ổn, nên mới mong cho có người nhận lấy mớ hỗn loạn này. Anh thì hay rồi, còn tặng ông ta một khối tiền, ông ta không vui được sao!”
“Không góp vốn thì không có lý do tiếp quản xưởng in, vợ à, em đừng xem thường cái xưởng này, xưởng in không phải chỉ có thể in sách, lịch treo tường, túi đựng, thẻ chúc tết, tờ quảng cáo đều có thể, còn nữa bây giờ người làm cá nhân ngày càng nhiều, phun vẽ bức tranh cũng là hướng phát triển trong tương lai, bên xưởng nylon kia của anh còn mở rộng không ít nghiệp vụ bảng hiệu hộp đèn, đến lúc đó cũng có thể mang đến phía xưởng in làm. Khi ấy xưởng có thể thành lập một lớp nghiệp vụ chuyên môn, chỉ cần người có thể tiếp nhận nghiệp vụ thì trích hoa hồng cho người đó theo phần trăm, hai xưởng bên phía anh đều làm như vậy.”
Cận Văn Lễ phấn khích nói ra kế hoạch tương lai, Diệp Thủy Thanh nghe xong cũng cảm thấy thông suốt sáng tỏ, kiếp trước xưởng in đóng cửa, không đồng nghĩa kiếp này cũng sẽ lặp lại vận mệnh như vậy, như Cận Văn Lễ đã nói sau này mình còn cần đến xưởng này, vậy chi bằng làm nó lớn lên!
Càng nghĩ càng phấn khích, Diệp Thủy Thanh ra sức vỗ tay: “Anh hay thật, chút chuyện này cũng nghĩ ra được, vừa nãy là em trách oan anh rồi.”
“Chồng của em là người chăm chỉ học tập, đương nhiên có đầu óc kinh tế rồi, Dương Lạc cũng khâm phục anh đấy. Oan uổng thì không sợ, chỉ cần vợ có thể công nhận suy nghĩ của anh là được, anh biết ngay chắc chắn em có thể vui vẻ, hai chúng ta là trời sinh một cặp, xứng đôi!” Nói rồi véo mặt Diệp Thủy Thanh, Diệp Thủy Thanh lập tức trả đũa.
Hai người em đẩy anh một cái, anh véo em một cái đùa giỡn một lúc, Diệp Thủy Thanh lại nói: “Đây chỉ là một chuyện, bên phía nhà sách anh cũng phải nắm chắc thời gian xử lý đi.”
“Tổng giám đốc Diệp cứ yên tâm đi, chuyện xuất đầu lộ diện cứ giao cho anh làm, em cứ ngồi vững trên vị trí nhìn xa trông rộng chỉ phương hướng, dẫn dắt anh và con gái chúng ta khá giả hơn!” Cận Văn Lễ cười nhây ra, trở người đè Diệp Thủy Thanh hôn một lúc, làm gì còn thảnh thơi nói chuyện công ty nữa.
Từ sau khi chuyện của Cận Văn Nghiệp xử lý xong hoàn toàn, Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ đã khôi phục lại quy luật sống trước đây, vẫn do Cận Văn Lễ lái xe đưa đón Diệp Thủy Thanh và Náo Náo, dù bên phía xưởng bận đi nữa Cận Văn Lễ cũng cố gắng không làm lỡ thời gian đưa đón.
Cùng lúc này, Diệp Thủy Thanh và Lý Như cũng tìm được đạo diễn mới, phim truyền hình cũng coi như có thể khai máy thuận lợi, đạo diễn mới họ Hạ tên là Hạ Bác Hằng, trông vẻ ngoài là một người rất trung thực, mang đến cho người ta cảm giác rất chất phác, có điều lại là một người cuồng công việc, xem hai tác phẩm thì tỏ ra vô cùng hài lòng, cho nên cùng lúc quay phim truyền hình thì lại bắt đầu kế hoạch quay bộ điện ảnh còn lại, đương nhiên vẫn lấy nhân vật chính là Tả Chính Cao và Liên Hiểu Tinh, Diệp Thủy Thanh thấy thái độ làm việc này của anh ta thì cũng thầm vui mừng.
Diệp Thủy Thanh đang chọn bản thảo, thì thấy Cận Văn Lễ ngông nghênh đi vào, bộ dạng đầy đắc ý, thế là cười hỏi: “Hôm nay phó giám đốc Cận đến sớm thế, cách thời gian đón Náo Náo còn sớm mà.”
“Hôm nay có chuyện phải mời tổng giám đốc ra ngoài với anh một chuyến, giữ thể diện.” Cận Văn Lễ cũng bày giọng điệu nghiêm túc.”
“Có gì anh mau nói, bớt giả vờ giả vịt ở đây đi.” Diệp Thủy Thanh lườm Cận Văn Lễ.
Cận Văn Lễ tựa lên bàn làm việc, áp sát Diệp Thủy Thanh rồi mỉm cười: “Thật sự có chuyện nghiêm túc, anh đã hẹn quản lý Trương của nhà sách, lát nữa bàn chuyện nhập sách ở quán ăn Vương Ký, em cũng qua nghe xem.”
“Thật sao, Lý Như đã hẹn ông ta nhiều lần như vậy cũng không được, sao anh lại hẹn ra được vậy!”
“Em nói gì thế, anh là ai chứ, một phó giám đốc của công ty, phó xưởng trưởng của hai xưởng, chút năng lực này cũng không có sao mà được chứ”! Sau khi xưởng dây kéo và xưởng nylon hoạt động thuần thục, Cận Văn Lễ đã đổi tên của đại diện pháp luật thành Diệp Thủy Thanh, cho nên chức vụ bây giờ của anh cũng thêm một chữ ‘phó’ ở phía trước.
Diệp Thủy Thanh híp mắt cười ngọt ngào: “Vậy đi thôi, đừng làm lỡ thời gian.”
“Vợ anh ngày càng xinh đẹp, cười cái nữa anh xem nào.” Cận Văn Lễ sờ cằm Diệp Thủy Thanh trêu ghẹo.
“Tránh sang một bên, mau đi thôi.” Diệp Thủy Thanh đẩy Cận Văn Lễ một cái, lúc này Cận Văn Lễ mới vui vẻ ra khỏi công ty trước.
“Xe này ở đâu ra, Lada của chúng ta đâu?” Diệp Thủy Thanh nhìn chiếc xe hơi khí thế mới toanh trước mắt thì ngạc nhiên hỏi Cận Văn Lễ.
“Bán rồi, chiếc này là Crown nhập khẩu, không gian bên trong rất rộng rãi, ngồi vô cùng thoải mái.” Cận Văn Lễ ưỡn ngực ngẩng đầu, rất là tự hào.
Diệp Thủy Thanh nhếch môi cười: “Được đó, đúng là có tiền rồi nói đổi xe là đổi xe, sao không xin phép?”
“Vợ à, em cũng phải cho anh chút quyền lực chứ, nếu anh làm chuyện có lợi cho gia đình thì đừng kêu anh báo cáo nữa, được không?” Cận Văn Lễ lập tức nài nỉ.
Diệp Thủy Thanh rũ mắt làm ra vẻ suy nghĩ, sau đó mới nói: “Được thôi, chỉ cần anh không làm bậy thì em nói với kế toán nới lỏng cho anh chút quyền lực.”
Lần này Cận Văn Lễ rất vui vẻ, bước lên trước mở cửa xe cho Diệp Thủy Thanh: “Cảm ơn vợ, anh vẫn câu nói đó, tiền cũng chỉ tiêu cho người nhà của chúng ta. Tổng giám đốc Diệp, mời lên xe!”
Hai người đến cửa quán ăn sớm hơn hai mươi phút đợi quản lý Trương của nhà sách, đợi lúc thấy được người thì lập tức xuống xe chào hỏi, quản lý Trương là một người đàn ông ngoài năm mươi béo lùn, vừa nhìn chính là bộ dạng cáo già, thấy hai người rất nhiệt tình, không hề nhìn ra được ông ta quyết định không cho nhà sách nhập sách bên phía Diệp Thủy Thanh.
“Quản lý Trương, nếu hôm nay không có người ngoài, anh cứ nói cho chúng tôi biết rốt cuộc tại sao nhà sách lại đột nhiên không cần sách bên chúng tôi nữa?” Cận Văn Lễ gọi một bàn ăn sơn hào hải vị, rồi lại gọi một chai rượu ngon rót đầy ly cho quản lý Trương.
Quản lý Trương thấy chai rượu trắng này thì đã cười tươi, đầu tiên là uống một ngụm hết nửa ly rồi mới chép miệng nói: “Cậu Cận này, cái này là quyết định của lãnh đạo công ty, mặc dù tôi nắm giữ công việc này, nhưng cũng không thể dốc sức, thời gian chúng ta qua lại không ngắn, nhưng hễ tôi có thể làm được thì cũng sẽ không để cô cậu khó xử. Nói đến nguyên nhân thật ra cũng rất đơn giản, một là thời gian hai người thanh toán tiền sách ngắn, tuy nói là sách bán chạy, nhưng điều chúng tôi phải suy nghĩ là tình hình hoạt động của tổng thể nhà sách; cái thứ hai chính là vấn đề nhập sách giảm giá, giảm 65% đã không đạt được yêu cầu của nhà sách chúng tôi, cái khác thì cũng không có gì, cũng chỉ có hai nguyên nhân này.”
“Thì ra là vậy, anh Trương nghĩ cách giúp em út với, em nhất định sẽ cảm kích anh, em biết là anh khá có tiếng nói ở nhà sách, ai cũng vô cùng kính trọng anh, chút việc này anh không giấu em được, anh ăn chút đồ ăn trước, cái này rất bổ cho sức khỏe.” Cận Văn Lễ vừa tâng bốc quản lý Trương vừa gắp đồ ăn cho ông ta, quản lý Trương càng đắc ý hơn.
“Thật ra chính là tên họ Lưu đối đầu với tôi, trong tay cậu ta có mấy tài nguyên, tôi ấy mà thấy cậu ta trẻ tuổi nên không thích so đo với cậu ta, có điều nếu cậu Cận có thành ý như vậy thì để tôi nói nhé, đầu tiên chu kỳ thanh toán của hai người phải kéo dài, tốt nhất là ba tháng thanh toán, còn về giảm giá hả, có thế nào cũng phải giảm đến khoảng 40% mới được.”
Cận Văn Lễ nghe xong thì cúi đầu không nói, Diệp Thủy Thanh cũng không dám nói nhiều vào lúc này, chỉ lặng lẽ ăn đồ ăn.
Qua một lúc Cận Văn Lễ mới nhìn sang quản lý Trương, thấp giọng nói: “Anh này, chu kỳ thanh toán ba tháng thì không thành vấn đề, chỉ là tôi sợ đến lúc đó thu tiền vẫn phải gay go, còn giảm giá anh xem thế này được không, tôi giảm thấp nhất cho anh là 56%, đến lúc đó anh quyết định ở nhà sách bao nhiêu thì em không quản, anh cũng phải để em út lăn lộn kiếm miếng cơm chứ, nếu không thì em dâu của anh không thể sống với em rồi!”
Quản lý Trương tính giá chênh lệch trong chiết khấu thì lập tức cười không thấy mắt, giơ ngón cái về phía Cận Văn Lễ: “Cậu Cận làm việc đúng là người có hiểu biết, tôi phải làm quen với người bạn như cậu, nếu cậu đã sảng khoái như vậy thì anh đây cũng nói cậu một câu, dù tôi có liều mạng đắc tội với đám người này cũng phải để sách của hai người lên kệ, hơn nữa cũng phải bày trên vị trí cao nhất! Chuyện thanh toán thì cậu không cần lo lắng nữa, không thanh toán cho ai chứ không thể không thanh toán cho em Cận của tôi! Em dâu, chồng của cô đúng là không đơn giản đấy, có bản lĩnh còn có mưu kế, tương lai sẽ rất lợi hại, cô không thể ầm ĩ với cậu ấy đâu đấy, đây là may mắn của cô!”
Diệp Thủy Thanh lập tức nâng ly rượu: “Em nhất định sẽ nghe lời của anh, nếu anh ấy đối xử với em không tốt, em sẽ tìm anh làm chủ cho em! Em không biết uống rượu, trước nay cũng chưa từng uống, nhưng hôm nay vui, em mời anh một ly!”
Quản lý Trương liên tục gật đầu: “Có tấm lòng này thì tôi đã thấy đủ rồi, cô uống một ngụm, tôi cạn hết nhé!”
Diệp Thủy Thanh thấy quản lý Trương ngửa cổ uống hết rượu, bản thân chỉ dùng môi áp vào ly rượu cho xong chuyện, sau đó tiếp tục ăn, thỉnh thoảng vừa hay phối hợp với Cận Văn Lễ nịnh nọt quản lý Trương mấy câu, quản lý Trương sớm đã bị tâng bốc đến mức không biết gì, bị Cận Văn Lễ rót ly này đến ly khác cuối cùng suýt chút chui xuống dưới bàn, lúc này Cận Văn Lễ mới tìm phục vụ thanh toán, sau đó Diệp Thủy Thanh lái xe cùng đưa quản lý Trương về nhà.
Đưa quản lý Trương lên lầu, hai người xuống lầu đứng trong sân nhìn nhau cười, Cận Văn Lễ ôm Diệp Thủy Thanh nói nhỏ: “Vợ à, em đúng là biết nói chuyện, chúng ta phối hợp quá ăn ý rồi.”
“Em có biết nói chuyện đi nữa chẳng phải cũng cần có người dẫn đầu như anh sao? Nếu không thì em hiểu cái gì, theo em thấy thì anh mới là người biết nói chuyện thật sự, cái trò lôi kéo quan hệ với người khác gần như là thành thục rồi!”
Cận Văn Lễ nén cười nói: “Anh nói này hai người chúng ta đừng ở đây nịnh nọt nhau nữa, chắc Náo Náo sốt ruột rồi.”
“Biết rồi, em nói chủ nhật này chúng ta dẫn Náo Náo với Thẩm Hạo sang nhà mẹ em, đã lâu vậy rồi Náo Náo cũng chưa gặp ông bà ngoại.”
“Được, em nói gì thì là vậy, anh không ý kiến, mang đồ gì cho bố mẹ thì em nói với anh, ngày mai anh đi mua.”
Diệp Thủy Thanh nghiêng đầu cười với Cận Văn Lễ: “Đợi về nhà chúng ta cùng nhau suy nghĩ.” Nói xong hai người ôm nhau vào trong xe.
Đến chủ nhật Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh dẫn hai đứa nhỏ và đồ vật đầy xe sang chỗ Diệp Truyền Nghĩa và Chung Xuân Lan.
Chung Xuân Lan đang ngồi dưới lầu nói chuyện với một nhóm bác gái, nhìn thấy một chiếc xe hơi chạy qua thì ngưỡng mộ với những người khác, rồi nói: “Con rể tôi cũng có một chiếc, chỉ là không khí phách như chiếc này.”
Lúc thấy xe dừng lại, người từ trong xe bước ra chính là con gái và con rể của mình thì lập tức lớn tiếng nói: “Xe này chính là xe của nhà con gái tôi, bọn chúng đổi xe rồi!” Người khác rối rít khen ngợi, Chung Xuân Lan ra oai nhìn con rể mình, lại nghĩ đến hai thằng con trai không ra hồn, lại lần nữa không khỏi vui mừng may mà ban đầu lùi một bước để con gái gả cho Cận Văn Lễ, thằng nhóc này đúng là có bản lĩnh!
“Bà ngoại!” Náo Náo chạy qua nhào vào lòng Chung Xuân Lan, vô cùng thắm thiết, làm cho Chung Xuân Lan rất vui mừng.
“Chào bà ngoại ạ!” Thẩm Hạo cũng chạy qua, lịch sự gọi bà.
“Đây không phải là Tiểu Hạo sao, vóc dáng lại cao rồi, trông cũng ngày càng đẹp trai đấy, tối muốn ăn gì thì nói với ngoại, ngoại làm cho cháu!” Chung Xuân Lan biết Thẩm Hạo là con rể nhỏ mà con gái mình nuôi trong nhà cho Náo Náo, thấy Thẩm Hạo thì càng thêm vui vẻ, trực tiếp coi cậu bé như cháu rể.
“Bà ngoại, cháu muốn ăn sườn, anh Tiểu Hạo cũng thích ăn!” Náo Náo vừa gọi vừa nhảy để Chung Xuân Lan ôm mình, Chung Xuân Lan vội ôm cô bé đồng ý.
Diệp Thủy Thanh và Cận Văn Lễ xách một đống đồ ăn đồ dùng đi qua, Diệp Thủy Thanh nghe thấy con gái nói thì tức giận: “Cả ngày chỉ biết ăn, ở nhà bộ con ít ăn thịt à? Béo đến mức sắp chạy không nổi rồi còn muốn ăn sườn, mau leo xuống người ngoại con đi, đừng làm ngoại con mệt!”
Náo Náo nghe lời lui ra từ trong lòng Chung Xuân Lan, lẩm bẩm không vui: “Con là con nít, đang phát triển cơ thể mà, phải ăn thịt mới được.”
“Ngoại làm cho cháu, Náo Náo nhà chúng ta là con gái đang phát triển, sau này chắc chắn sẽ xinh đẹp, chúng ta không nghe lời mẹ con.” Chung Xuân Lan một tay kéo lấy cháu, cười vui vẻ vào nhà.
Vào cửa thì Diệp Truyền Nghĩa ra đón, rồi lại trò chuyện một hồi, ngồi cùng nhau nói chuyện một lúc thì Diệp Thủy Thanh bị Chung Xuân Lan gọi vào nhà bếp.
“Mẹ, có chuyện gì không nói trong phòng được sao?”
“Haiz, còn không phải chuyện của anh hai anh cả của con sao, lợi ích của hai đơn vị chúng nó đều không ổn, trong xưởng còn muốn chúng góp vốn, đơn vị của chị cả con cũng thế, bọn chúng luôn kiếm tiền lương chết đói, sao có thể lấy tiền góp vốn gì chứ. Bây giờ chỉ có đơn vị của chị hai con là còn được, mẹ nghĩ con có thể nói với Văn Lễ tìm chút việc làm cho anh cả chị cả còn có anh hai của con, nếu không thì thất nghiệp không nói, trong nhà cũng có miệng con nít đang đợi ăn đợi uống, cuộc sống quá vất vả rồi.”
Cuối cùng cũng đến ngày này, chỉ cần giải quyết vấn đề cuộc sống của hai anh trai, sứ mệnh thay đổi vận mệnh người nhà của mình cơ bản cũng coi như hoàn thành, Diệp Thủy Thanh thầm tính toán trong lòng.
------oOo------