Trọng Sinh: Khổ Tận Cam Lai

Chương 88



 

Diệp Thủy Thanh vội vàng ra khỏi công ty, lên xe thì Cận Văn Lễ liền hỏi cô: “Anh nhìn thấy Lý Như, sao cả buổi như thế em mới ra vậy?”

“Văn Sinh nói mấy chuyện gấp với em, em dặn dò thêm mấy câu, không ngờ Lý Như lại đến, em nói với cô ấy bảo cô ấy đến trông coi giúp mấy hôm, cô ấy cũng đồng ý rồi.” Bây giờ không phải lúc nói chuyện công ty, Diệp Thủy Thanh không muốn để Cận Văn Lễ lại phiền lòng vì những chuyện này.

Cận Văn Lễ nghe xong cũng không để ý lắm, lái xe về nhà bố mẹ, sau khi đưa hai đứa nhỏ và Diệp Thủy Thanh lên lầu thì lại chạy đi đón Náo Náo và Thẩm Hạo, cả nhà đều ở lại nhà hai vợ chồng Cận Quan Tường một đêm.

 

Sáng sớm hôm sau Cận Văn Lễ đến nhà họ Trần, Diệp Thủy Thanh thì đưa Náo Náo và Thẩm Hạo qua cho Thẩm Chấn Sơn, sau đó lại giúp Đồng Tú Vân trông Cận Phúc và Cận Luy, còn phải an ủi hai vợ chồng già, nói chuyện giải sầu với bọn họ, mấy ngày kế đó thì người đã gầy đi nhiều.

Mà Cận Văn Lễ ở bên phía nhà họ Trần cũng luôn hạ thấp tư thế nhận lỗi, cũng gửi không ít tiền thăm hỏi, sau khi hết tang lễ thì nhiều lần tìm Trần Giang nói chuyện, nói với cậu ấy về thái độ của bố mẹ mình đối với Cận Văn Nghiệp.

Anh cũng không sợ Trần Giang không chịu bỏ qua cho Cận Văn Nghiệp, anh là muốn để cho hôn nhân của cháu gái Tào Bình có thể tiếp tục duy trì, sau khi cực khổ khuyên nhủ Trần Giang cũng chỉ đồng ý tạm thời không nhắc chuyện ly hôn, tách ra sống một thời gian rồi hẵng nói, lúc này Cận Văn Lễ mới cảm thấy yên tâm, có điều cổ họng mình cũng đã khàn rồi.

Lúc về đến nhà ở riêng với Diệp Thủy Thanh, hai người nhìn nhau cười khổ.

“Vợ à, để em vất vả rồi, anh thấy cái cằm của em cũng nhọn rồi, đợi việc đều ổn thỏa, mỗi ngày anh nấu đồ ăn ngon bồi bổ lại cho em.” Cận Văn Lễ nhìn Diệp Thủy Thanh gầy gò thì cũng đau lòng.

“Khách sáo như vậy làm gì, chẳng phải anh cũng chịu uất ức sao, từ khi nào lại thấp kém với người khác như vậy.”

Cận Văn Lễ thở dài: “Có cách gì chứ, cuộc sống yên lành của người ta mà cứ hủy đi như vậy trong lòng anh cũng khó chịu, coi như tích đức đi, ngày mai hoặc ngày mốt chúng ta đến bệnh viện xem thử, đã hơn một tuần rồi, nếu anh ba của anh không có gì nghiêm trọng thì cũng nên xuất viện rồi, đợi sau khi đón anh ấy về chúng ta không quản gì hết. Bên phía công ty Lý Như vẫn thuận lợi chứ?”

 

Đương nhiên Diệp Thủy Thanh không ý kiến, nghe Cận Văn Lễ hỏi chuyện công ty thì mỉm cười: “Em bận không có thời gian để ý, cô ấy cũng không đến tìm em nên chắc không có vấn đề, đợi đón anh ba của anh về rồi em qua xem sao.”

Hai người ở nhà một lúc rồi mới sang phía hai vợ chồng Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân.

Cách hôm đến bệnh viện vào phòng bệnh thì thấy Hoàng Kim Hoa đang đút Cận Văn Nghiệp ăn cơm.

Mới đầu sau khi Cận Văn Nghiệp chịu khổ mấy ngày, bây giờ đã đỡ rất nhiều, lồng ngực cũng không đau đến thế nữa, thấy hai vợ chồng Cận Văn Lễ bước vào thì nói với mặt lạnh lùng: “Hai đứa còn biết qua đây à? Anh nghĩ cái thói đời này đã không còn tình thân tay chân nữa!” Anh ta thấy lâu như vậy ngoài hai lần cảnh sát đến tìm hiểu tình hình của bốn người kia ra, thì cũng không có hành động khác, trái tim cũng được vững vàng.

Cận Văn Lễ không để ý anh trực tiếp hỏi Hoàng Kim Hoa: “Chị ba, bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện không?”

Hoàng Kim Hoa vội nói: “Bác sĩ nói nếu không tiếp tục chữa trị thì sớm đã có thể xuất viện về nhà từ từ bồi dưỡng rồi.”

“Chị ba, vậy đợi anh ba ăn cơm xong chị đi làm thủ tục xuất viện đi, vừa hay Văn Lễ lái xe qua.” Diệp Thủy Thanh cười nói

“Xuất viện cái gì! Chân của anh vẫn chưa chữa khỏi đâu!” Cận Văn Nghiệp lập tức phản bác.

“Vậy cũng được, đợi khi nào anh chữa xong thì bảo chị ba đến tìm em, em đến đón anh.” Cận Văn Lễ nói xong thì kéo Diệp Thủy Thanh định ra ngoài.

“Đợi đã! Sao thế thằng út, em đây là muốn đẩy trách nhiệm ra ngoài à, anh nói em biết nhé tiền thuốc mấy ngày nay đều là mượn nhà mẹ của Kim Hoa, em không cho anh tìm Trần Giang thì anh không tìm, coi như bố nó mất rồi anh đồng cảm với nó. Nhưng em đừng quên, hôm đó lúc anh bị đánh em thì đứng bên cạnh nhìn, nếu không phải vì em cản không kịp lúc, anh còn đến mức rơi vào bước đường hôm nay sao! Bác sĩ nói rồi, chân của anh buộc phải trải qua hệ thống chữa trị mới có hy vọng hồi phục, cần khoảng mấy chục nghìn tệ, em buộc phải bỏ ra số tiền này!”

Cận Văn Nghiệp nói một loạt rất hiển nhiên, Cận Văn Lễ nghe xong thì mỉm cười: “Anh ba, chuyện này em cũng hối hận chứ, anh nói xem nếu lúc đó em thật sự cứ đứng một bên xem như vậy thì tốt biết mấy, như vậy mỗi năm em chỉ cần quét mộ cho anh là được. Nếu anh thấy em nợ anh thì anh ra tòa kiện em đi, tòa án phán em đền anh bao nhiêu tiền thì em đến anh bấy nhiêu, chuyện khác anh không cần nghĩ nữa.”

Vốn dĩ lúc Cận Văn Nghiệp nghe Cận Văn Lễ nói hai chữ hối hận thì trong lòng bắt đầu đắc ý, nhưng lại nghe câu phía sau của anh thì sắc mặt liền biến đổi: “Thằng út, em đừng có tàn nhẫn như vậy, bây giờ em cứng miệng đợi anh nói với bố mẹ đi, đến lúc đó chẳng phải em vẫn bỏ tiền ra sao!”



Cận Văn Nghiệp nghĩ bố mẹ mình cũng sẽ không nhìn mình biến thành tên què đâu.

“Vậy thì anh nói đi, anh thích xuất viện thì xuất, dù sao thì ở một ngày anh cũng phải trả tiền một ngày, bệnh viện cũng sẽ không đòi tiền em, bệnh viện không đuổi anh, anh cứ ở đi. Chân anh thích chữa thì chữa, què cũng không phải em, chuyện đón anh xuất viện cũng phải nghĩ mấy ngày em mới nghĩ thông, cứ cảm thấy có lỗi với bản thân mình! Vợ à, chúng ta về nhà!”

Nhìn Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh ra khỏi phòng bệnh đầu cũng không quay lại, Cận Văn Nghiệp tức đến nổi giật lấy bát trong tay Hoàng Kim Hoa ném thẳng xuống đất, mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng gọi Hoàng Kim Hoa lại dạy chị ta học nói chuyện, bảo chị ta đến chỗ bố mẹ mình nói ra những lời mình dạy một lượt, bảo hai vợ chồng già ép Cận Văn Lễ bỏ tiền ra.

Ra khỏi bệnh viện, Cận Văn Lễ lại lái xe đến công ty, hai người cùng qua thăm Lý Như.

“Thủy Thanh, anh Văn Lễ, sao hai người có thời gian qua đây thế, chuyện trong nhà đã xử lý xong hết chưa?” Lý Như đứng dậy mời bọn họ vào văn phòng.

“Đoán chừng phải qua mấy hôm nữa tôi mới quay lại được, mấy ngày nay vất vả cho cô rồi, không vấn đề gì chứ?” Điều Diệp Thủy Thanh quan tâm là chuyện của Trịnh Duy Tân.

Lý Như cười bất lực: “Tôi biết cô muốn hỏi gì, từ đầu đến cuối Trịnh Duy Tân đều không đồng ý cho Liên Hiểu Tinh làm diễn viên chính, tôi cố gắng làm công tác tư tưởng với anh ấy cũng không có tác dụng, cuối cùng tôi tự làm chủ trả hết tiền anh ấy đầu tư và tiền kiếm được cho anh ấy, vì thế Trịnh Duy Tân đã rút khỏi công ty rồi.”

“Vậy mối quan hệ của cô và anh ấy…” Diệp Thủy Thanh hỏi một cách do dự.

“Nói không bị ảnh hưởng là không thể nào, từ từ làm dịu vậy, không làm như vậy thì sau này cũng mâu thuẫn không ngừng, anh ấy với Dương Lạc cách xa chút thì tốt hơn.”

“Lý Như, thật là làm khó cô rồi.”

Lý Như rất thoải mái: “Chuyện này tôi không làm thế thì chắc chắn cô cũng sẽ làm thế, vẫn là tôi ra mặt thì tốt hơn. Chúng ta đừng nói đến anh ấy nữa, vẫn nên nghĩ xem nhà sách không nhập sách của chúng ta nữa thì nên làm sao, tôi đi nói chuyện mấy lần cũng vô dụng.”

“Không nhập sách nữa? Đây là chuyện lúc nào thế?” Cận Văn Lễ có chút ngạc nhiên.

Lúc này Diệp Thủy Thanh mới nói ra chuyện hôm đó Lý Như đã nói với mình, sau đó cũng nói luôn cả chuyện xưởng in muốn góp vốn.

“Hôm đó nhiều chuyện quá, em cũng không muốn để anh phiền lòng nữa nên khoan không nói ra, cũng không biết tại sao nhà sách không nhập sách của chúng ta nữa.” Nếu con đường đầu tiên như nhà sách này không đi đường, vậy thì sẽ tổn thất rất lớn.

“Vợ à, chuyện xưởng in góp vốn em có dự định gì chưa?” Cận Văn Lễ không hỏi vấn đề nhà sách trước, mà hỏi chuyện trong xưởng của Diệp Thủy Thanh.

Diệp Thủy Thanh suy nghĩ rồi mới nói: “Hơn một tuần nay em đã suy nghĩ kỹ rồi, em muốn dứt khoát từ chức ở xưởng, như vậy sau này cũng có thể bớt được không ít phiền phức.”

Diệp Thủy Thanh cảm thấy chắc chắn mình sẽ không về xưởng làm việc nữa, thay vì sau này còn phải bỏ tiền bỏ của chi bằng không cần công việc này nữa, cô không định trông mong vào xưởng, hơn nữa sau này xưởng in cũng phải đóng cửa, mình tội gì mà còn ném tiền vào đó.

Cận Văn Lễ mím môi suy nghĩ nghiêm túc, sau đó nói: “Thế này đi, chuyện xưởng in góp vốn với vấn đề bên phía nhà sách cứ giao cho anh xử lý, bọn em chỉ phụ trách làm tốt chuyện quay phim là được.”

“Sao thế, anh còn không nỡ để em bỏ lại công việc ở xưởng in à?” Diệp Thủy Thanh cho rằng Cận Văn Lễ cũng có quan niệm cũ mới không muốn để mình trở thành kẻ lang thang không nghề nghiệp.

“Không phải lý do này, em đợi anh tìm hiểu tình hình xưởng bọn em xong rồi nói với em sau, vợ anh đường đường là một tổng giám đốc, sao có thể quay lại xưởng ngửi mùi mực chứ.” Cận Văn Lễ cười giải thích, sau đó ba người lại trò chuyện cả buổi, Cận Văn Lễ và Diệp Thủy Thanh mới rời khỏi.

Ngồi trong xe Cận Văn Lễ vuốt tóc Diệp Thủy Thanh: “Vợ à, anh ba của anh không xuất viện vậy thì còn phải vất vả cho em mấy ngày rồi.”

“Em không sao, chỉ là nếu anh ba của anh cứ không xuất viện thì làm sao, lỡ như anh ta kiên quyết chữa chân, vậy thì phải tốn kém rồi, em cũng không thể cứ nghỉ làm giúp anh ta chăm con được!”

Cận Văn Lễ lắc đầu: “Người như anh ba của anh em còn không nhìn thấu sao? Liều mạng chứ không bỏ tiền, anh ấy không thể nào ở lâu được, đó là phải tiêu tiền, chắc chắn anh ấy bảo chị ba đến chỗ bố mẹ anh kể khổ, đợi lúc bố mẹ anh cũng phớt lờ anh ấy thì anh ấy cũng hết cách, anh ấy không thể nào lấy tiền trong túi mình ra để chữa bệnh, sau này nếu anh ấy thật sự liệt trên giường rồi, vậy đúng là anh ấy tự tìm tới."

Diệp Thủy Thanh cảm thấy lời Cận Văn Lễ nói rất có lý, liền mỉm cười: “Anh nói như vậy trong lòng em cũng nắm chắc rồi, vậy em lại giúp bố mẹ anh chăm sóc Cận Phúc Cận Luy một thời gian nữa.”

Cận Văn Nghiệp ngồi dựa trên giường bệnh, trên mặt có chút đắc ý, chỉ đợi Hoàng Kim Hoa trở về báo tin vui cho mình, sau đó ngày mai Cận Văn Lễ phải đưa tiền qua cho mình, đợi anh đến thì mình nhất định phải tính hết tiền nhập viện mấy ngày nay vào trong.

Sau khi nghĩ xong chuyện này, lại khó tránh nghĩ đến chuyện nhà họ Trần, Cận Văn Nghiệp bĩu môi tức giận trong lòng: Mình có lòng tốt thấy quán ăn của Trần Giang mới khai trương ít người nhiều việc, nên mới giới thiệu người qua giúp cậu ấy, sao bố cậu ấy xảy ra chuyện thì cứ phải trách mình, chuyện này vô lý quá, mình lại không phải cảnh sát mà đi kiểm tra tổ tiên ba đời của những người này! Người mình giới thiệu ra ngoài nhiều lắm, sao nhà ai cũng không xảy ra chuyện, cứ lại xảy ra chuyện ở nhà Trần Giang chứ, hay là phong thủy nhà bọn họ không tốt, trong số mệnh có kiếp nạn này, xảy ra chuyện cũng là đáng đời, dựa vào đâu mà trách Cận Văn Nghiệp anh ta!



Đang lúc thầm chửi mắng hả giận trong lòng, không chú ý đã ngước mắt nhìn thấy Hoàng Kim Hoa quay lại, lập tức có tinh thần: “Thế nào, bố mẹ anh đi tìm thằng út chưa?”

“Không, bố mẹ anh đang ở nhà chăm sóc Cận Phúc với Cận Luy, nói với em là nếu anh muốn khám bệnh chữa chân thì tự nghĩ cách lấy tiền, nếu không muốn chữa thì mau xuất viện đón con về, sau này cũng đừng hòng nghĩ lấy được một đồng từ chỗ chú út!”

“Sao vậy được, chắc chắn là em vụng về không nói rõ, em có nói nếu không chữa cái chân này của anh thì sẽ què không đi được không?” Cận Văn Nghiệp không tin bố mẹ mình sẽ nói ra lời như vậy.

Hoàng Kim Hoa cũng không vui: “Em có ngốc đi nữa vẫn có thể nói chuyện không rõ ràng à, đương nhiên là em nói rồi, nhưng bố mẹ anh đã nói với em như vậy, không tin anh tự về nhà hỏi đi.”

“Cái rắm! Nếu anh tự đi hỏi được thì anh còn cần nhỏ khờ như em chạy vặt à, ngày mai em về một chuyến nữa, khóc lóc nói với họ một lượt, anh không tin bọn họ mặc kệ!”

Hoàng Kim Hoa vểnh môi thở phì phò ngồi sang một bên, hôm sau chỉ đành về lần nữa, thế nhưng sau khi quay lại câu trả lời cho Cận Văn Nghiệp vẫn như hôm qua, Cận Văn Nghiệp cầm bát đũa lại ném một trận, đến hôm thứ ba cuối cùng vẫn tiếc tiền, bảo Hoàng Kim Hoa tìm Cận Văn Lễ đến đón mình xuất viện.

Cận Văn Lễ cũng vui vẻ, đưa Cận Văn Nghiệp về nhà trước, sau đó đưa hai đứa nhỏ về cho anh ta, Cận Văn Nghiệp nằm trên giường nén giận, nhưng trong lòng vẫn cho rằng bố mẹ không thể nào mặc kệ mình, không thể nào nhìn chân mình bị trễ nải không chữa khỏi, thế là mỗi ngày vẫn trông bọn họ có thể qua xem tình hình của mình, đến lúc đó chắc chắn có thể tìm Cận Văn Lễ đòi tiền.

Chỉ là trông cả nửa tháng trôi qua, từ đầu đến cuối cũng không thấy bóng dáng hai vợ chồng Cận Quan Tường và Đồng Tú Vân, cuối cùng có một ngày, hai người già cũng đến, cũng khuyên Cận Văn Nghiệp sau này làm người đàng hoàng, đừng mang lòng xấu xa nữa, cũng đừng nghĩ ai có thể bỏ không một đồng tiền cho anh ta.

Đợi sau khi hai vợ chồng già rời khỏi, Cận Văn Nghiệp mới ý thức được, thì ra bố mẹ mình thật sự không định quan tâm mình nữa, cũng không thể vì mình mà quyết định tìm Cận Văn Lễ đòi tiền, thế là toàn thân như phát điên nằm ở đó đấm mạnh lên giường, mắng chửi nguyền rủa tất cả mọi người một lượt, cho dù như vậy cũng không nỡ lấy tiền trong sổ tiết kiệm của mình ra chữa chân, mỗi ngày vẫn tham vọng bố mẹ và Cận Văn Lễ có thể mau chóng tỉnh ngộ đưa mình đi khám bệnh, thế nhưng mỗi lần đều là thất vọng, sau khi thất vọng thì chính là chửi lấy chửi để một lượt, Hoàng Kim Hoa dẫn hai đứa con ra phòng khách bên ngoài ở, ngoài đút cơm đút nước cho Cận Văn Nghiệp, dìu anh ta đi vệ sinh thì lúc khác căn bản không vào phòng, mặc cho một mình anh ta tự lẩm bẩm, cứ như vậy chân của Cận Văn Nghiệp đã hoàn toàn để lỡ.

Từ khi Diệp Thủy Thanh về nhà mình, có thể sống cuộc sống bình thường thì vô cùng vui vẻ, gánh nặng trên vai thoáng cái đã biến mất, cảm giác vô cùng nhẹ nhàng, vẫn là nhà mình tốt! Cô không về công ty làm ngay mà ở nhà mấy ngày, dọn dẹp nhà nằm ì trên giường ngủ rồi dậy dậy rồi ngủ, quả thật là đã chán chường mấy ngày thì lúc này mới cảm thấy đỡ mệt.

Suy nghĩ ngày mai phải đến công ty rồi, Diệp Thủy Thanh đã nấu một bàn thức ăn đợi Cận Văn Lễ dẫn Náo Náo với cả Thẩm Hạo về ăn.

“Ôi vợ à, em sao thế, cơm ngon món ngon, còn có rượu ngon, có chuyện vui hả?” Cận Văn Lễ thấy bữa tối thịnh soạn như vậy thì cũng vui vẻ, Náo Náo và Thẩm Hạo thì giành rửa tay ngồi trước bàn ăn.

“Chuyện phiền lòng đều qua đi, đương nhiên là vui rồi, em mời anh - chủ của gia đình này một ly, khoảng thời gian này mệt mỏi, vất vả, cũng uất ức rồi!”

Diệp Thủy Thanh vừa nói như vậy, trái lại đã làm cho mắt Cận Văn Lễ nóng lên, nước mắt suýt đã rơi xuống: “Vợ à, không phải em cố ý làm anh xấu mặt trước con nít chứ, anh cạn nhé!”

“Bố ơi, nếu bố đau lòng thì cứ khóc đi, con với anh Tiểu Hạo sẽ không cười bố đâu.” Náo Náo nói rồi lấy khăn tay của mình đưa qua.

Cận Văn Lễ hôn mạnh lên mặt con gái mình một cái: “Con nhóc thối, muốn xem trò cười của bố con à!”

Náo Náo cười khanh khách, gắp miếng thịt cho vào miệng ăn đến mức miệng chảy đầy dầu, Thẩm Hạo cũng cười theo, bốn người vui vẻ ăn cơm tối.

Đợi sau khi dọn xong về phòng, Diệp Thủy Thanh liền hỏi Cận Văn Lễ: “Anh làm xong chuyện trong xưởng em chưa?”

Cận Văn Lễ gật đầu: “Làm xong từ lâu rồi, quên nói với em.”

“Vậy sao, anh nói sao với xưởng trưởng?”

“Không nói gì hết, chỉ nói với ông ấy là em chuẩn bị bỏ một trăm nghìn ra góp vốn cho xưởng.”

“Cái gì, anh nói lại lần nữa! Em yên tâm giao chuyện này cho anh làm, mà anh làm như thế à? Anh cũng hào phóng thật vung tay cái là một trăm nghìn tệ, nếu như vậy em còn cần anh đi à, bản thân em sẽ không làm người tốt rải tiền đi sao!” Diệp Thủy Thanh vừa nghe Cận Văn Lễ trả lời đưa tiền cho xưởng thì lập tức nóng lên.

 

------oOo------

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv