"Giúp anh ". Lục Nghiên Trung nắm lấy tay cô. “Nếu không anh sẽ chết đó”.
“…”. Cố Hân giật giật khoé miệng rồi chỉ muốn đập đầu chết luôn cho rồi. Khi thấy trán anh đầy mồ hôi thì cô nàng gật đầu. “Cửa…khoá chưa anh”. Cô sợ đang giúp anh thì có người đi vào. Như thế thì ngại lắm, kiểu như làm chuyện xấu mà còn bị bắt quả tang thì đập đầu vào gối chết cho rồi!!!
“Rồi”. Lục Nghiên Trung mò vào ngực cô, rồi luồn ra sao cởi khoá áo lót. Đến cúc áo. Động tác có phần nhanh nhẹn không giống như đang bị thương nặng.
“Em …giúp anh thôi…bác sĩ nói anh chưa vận động mạnh được”. Cố Hân ngăn anh lại. “Khỏe lại đi anh”. Cô định sẽ giúp anh ra thôi, chứ không định làm cùng anh, dù sao thì Lục Nghiên Trung cũng đang bị thương. Cố Hân sợ…
“Anh biết sức mình đến đâu mà”. Lục Nghiên Trung vứt áo cô xuống đất, anh hôn lên bờ môi căng mọng của cô rồi vươn tay đến quần cô, kéo nó xuống. “Anh sẽ không sao, nhưng anh không làm em thì sẽ có sao”. Đã ăn được thịt, bây giờ chỉ giúp cho anh ra, đương nhiên Lục Nghiên Trung anh đây sao đồng ý được.
Mấy ngày hôm qua đã quá sức chịu đựng rồi, bây giờ nếu ém nhẹm nữa, anh sẽ nổ tung thôi. Ai bảo cô ngọt ngào lại còn quyến rũ anh nữa.
Cho nên hôn nay nhất định anh phải làm được Cố Hân! Họ đã gần một tháng nay không được làm rồi, bình thường trước đây khi xác định quan hệ xong thì một tuần đều đặn mỗi ngày Lục Nghiên Trung đều đè Cố Hân ra mà làm.
Lục Nghiên Trung ấn vào một cái, sau đó cả hai lên giường, Lục Nghiên Trung nằm dưới còn Cố Hân thì nằm trên, hôm nay cô ấy được quyền chủ động nhưng lại không dám. Suốt cả quá trình này Cố Hân sợ hãi nhắm hai mắt lại.
Khi đủ ướt thì anh đâm sâu vào, Cố Hân liền bật khóc, nơi tư mật đó cũng co rút lại.
“Anh…vết thương của…anh…”. Cố Hân bị anh nắm lấy hông bắt cô chuyển động nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh.
“Tập trung đi em”. Lục Nghiên Trung không vui rồi, lên giường với anh mà lại nghĩ đi đâu vậy.
Anh ưỡn hông đâm mạnh một cái, khiến cho Cố Hân nức nở.
Đàn ông ở trên giường, luôn muốn cho người của mình được sung sướng nhất, cho nên khi Cố Hân phân tâm lại nhắc nhở anh không được vận động mạnh thì Lục Nghiên Trung như người điên mất trí, đâm chọc càng thêm hăng hái và mạnh mẽ.
“A… ư.” Sau đó anh đổi tư thế, cả hai ôm nhau ngồi lên đùi nhau.
Tay bị thương của anh thì để lên eo cô. Tay còn lại thì chống xuống giường để giữ vững vị trí. Thân dưới luật động ra vào liên tục.
Hơi thở của cả hai cùng nồng đậm vô cùng.
“Anh ơi…”. Tay của Cố Hân đặt lên vai anh, cô ấy thở dốc liên tục và nhanh chóng. “Đừng nhanh quá”. Chịu không nổi đâu, Cố Hân vẫn không quên vết thương của anh nữa.
“Được”. Lục Nghiên Trung được sung sướng cho nên làm theo lời cô. Anh nhẹ lại động tác của mình. Nhưng lúc nào cần nhanh thì anh lại nhanh.
Cả hai cứ thế ân ái vui vẻ với nhau, sung sướng đến quên đi mọi thứ.
Ban đầu Cố Hân còn lo sợ, e ngại vết thương của anh nhưng khi đã động tình thì dường như quên đi tất cả. Chỉ muốn cùng anh trầm luân mà thôi, vì chuyện sống chết đã trải qua cùng nhau, Cố Hân rất sợ khi mất đi anh.
“Thật may…may mà anh vẫn còn sống”. Cố Hân ôm lấy cổ anh mà nói.
Một lần sợ hãi đã quá đủ với cô ấy. Thậm chí Cố Hân còn có suy nghĩ lớn mật nếu như cô ấy mang thai thì Lục Nghiên Trung sẽ không làm chuyện suy nghĩ nữa.
“Xin lỗi em”. Lục Nghiên Trung hơi dừng lại, vén tóc của Cố Hân sang một bên. “Để em phải lo, điều là lỗi của anh”.
“Ừm…á”.
“Hân Hân! Hân Hân”. Lục Nghiên Trung hôn lên vành tai của cô, sau đó gọi tên cô nàng. Anh chỉ muốn chìm đắm vào men say này mãi thôi.
Cô gái của anh.
Cảm ơn em đã đến bên anh! Cố Hân.
Trong căn phòng bệnh chứa đầy sự mê hoặc của đối phương.
- ---------------
Mặt khác mọi chuyện vẫn còn chưa giải quyết xong. Từ Khiêm đã quyết sẽ không tha cho một ai dính líu luên quan đến chuyện này.
Đám người đã truy sát Lục Nghiên Trung thì đã được giam lại chờ anh ta xử lý sau.
Tuy đám người Lục Hà Ái đã bị bắt lại, nhưng đám người muốn giết Nghi An vẫn chưa tìm được. Từ Khiêm không muốn tha cho cô ta dễ như vậy, nhưng vì là người họ Lục cho nên anh đã để cô ta lại cho ông bà Lục xử lý chuyện này.
Ba Lãnh cũng đã tỉnh lại. Thấy cô bình an, ông mới nhẹ người.
Chuyện hôm đó ông nghĩ lại mà còn hoảng sợ. Không phải ông sợ chết mà là sợ Nghi An có chuyện, chỉ trách bản thân mình không bảo vệ tốt được cô!
Chỉ là không ngờ Lạc Nhân lại độc ác như vậy, cô ta năm lần bảy lượt ấp úng chuyện mình và Từ Khiêm.
Thậm chí cô ta còn muốn hại chết Nghi An nữa, nhưng không ngờ cô lại được cứu.
Khi đó Lạc Nhân tức giận đập hết đồ đạc có trong phòng của mình. Tiện nhân!!!
Đã bỏ tiền ra, vậy mà cũng không xử lý được nó, xem như mày mạng lớn.
Từ Khiêm đã giải quyết xong chuyện Lạc Nhân, anh đã đính chính lại việc Lục Nghi An mới là vợ anh, chứ không phải là Lạc Nhân như lời mẹ anh nói.
“Chuyện này tôi sẽ truy cứu đến cùng, bôi nhọ danh phẩm danh dự của vợ tôi, Từ Khiêm này sẽ tuyệt đối không bỏ qua”.
“Vợ tôi là người mà tôi đã chọn, là người chung sống cả đời này với tôi chứ không phải mọi người. Cho dù vợ tôi có nghèo hay xấu xí đi chăng nữa, không ai có quyền lên tiếng.”
“Về phần chuyện thiên kim thật sự. Đúng là như vậy, khi còn bé vợ tôi và Thanh Thanh đã bị đánh tráo, cho nên không ai hay biết. Thanh Thanh đã nhận lại gia đình, và vợ tôi cũng đã nhận lại. Mọi việc điều đã giải quyết ổn thoả cả. Hai gia đình vẫn luôn rất vui vẻ với nhau.”
Anh đã lên tiếng tất cả mọi việc liên quan đến Nghi An và phủ nhận chuyện đã đính hôn với Lạc Nhân.
“Vợ của tôi mãi mãi chỉ có một người đó là Nghi An.” Đó là những lời của anh nói với phóng viên trước khi rời đi.
“Tao biết mà, thầy Từ của tao không bao giờ làm tao thất vọng”.
“Hu hu! Vợ tôi vợ tôi, nghe sao mà ngọt ngào~~”.
“Cảm động quá đi thôi, thầy Từ ơi”. truyện tiên hiệp hay
“Một câu cũng vợ, hai câu cũng vợ, ngọt xỉu”.
“Bởi vậy, cái cô Lạc Nhân gì đó, không có liêm sĩ mà, rõ rành đang quấn lấy người có vợ mà”.
“Không những là tiểu tam, mà còn muốn lên làm chính thất, nhưng cô ta đã quên thầy Từ vốn chưa từng nhìn lấy cô ta một cái nào”.
“Phải đó, đúng là làm xấu mặt phụ nữ mà”.
“Đâu phải là phượng hoàng là ngon, cũng chỉ là loại người thích làm tiểu tam, làm con giáp thứ mười ba”.
“Đồ khốn nạn mà.”
“Loại người này tốt nhất mau tránh xa ra, để có ngày bị mất chông mất bạn trai như chơi”.
“Đúng rồi”.
Lạc Nhân nhìn những bình luận mắng chửi mình thì cô ta tức điên lên, chỉ muốn nhảy vào để cào nát mặt bọn khốn đó!!
Cũng vì như vậy mà cổ phiếu của Lạc thị bị rớt giá thảm hại. Mọi người tranh nhau bán đi số cổ phiếu đó với giá rẻ vì sợ phá sản thì lại mất trắng.
“Đồ ngu”. Ba cô ta vào phòng sách, ném sấp tài liệu vào mặt của cô ta.
“Mày là đồ ăn hại”.
Lạc Nhân cúi đầu không lên tiếng.
“Tao mà biết mày vô dụng như vậy thì đã vứt mày một xó rồi”. Thậm chí ông còn ném ly trà vào đầu của cô ta nữa.
“Con cũng không muốn”.
“Không muốn!!! Không muốn mà mày biết cậu ta đã có vợ mà còn muốn xen vào? Lạc thị bị mày hại chết rồi”.
Biết trước nuôi con gái chỉ tốn sức, tốn công thì ông ta đã không mất công bao năm bồi dưỡng ra nó.
Bây giờ nghĩ lại, nếu khi trước ông không có con trai thì xem như tất cả mọi tâm huyết của ông đều đã bị con nhỏ này tàn phá cả rồi.
Không được!! Ông phải nghĩ cách để đón con trai mình về mới được.
Sau đó ông cho Lạc Nhân cút đi, còn ông thì toan tính việc đón con trai riêng và tình nhân vào nhà họ Lạc ở.
Tuy con trai kia cũng đã được hơn mười hai tuổi, bây giờ bồi dưỡng thêm vào thì sẽ thành tài mà thôi. Nghĩ như vậy ông mới thấy thoải mái hơn thế.
- ---------
Từ Khiêm cũng biết được chuyện này do Lạc Nhân làm, anh ngồi ở thư phòng xem tài liệu được đưa đến, trong trong lòng đã có tính toán.
Lúc này có tiếng gõ cửa, nơi này có hai người họ thôi.
“Vào đi em”.
“Anh…”. Nghi An bước vào, trên tay cầm theo một ly sữa cho anh. “Anh đang bận ạ”.
“Không có…”. Anh vẫy tay gọi cô lại, để cô ngồi lên đùi anh, tay anh đặt lên bụng cô, nhẹ vuốt ve.
Nơi này vài tháng nữa sẽ có một đứa bé ra đời, nó là kết tinh tình yêu của anh và Nghi An.
“Đợi mọi chuyện xong, chúng ta kết hôn nhé em”.
“Ừm bao lâu cũng được, chờ mọi chuyện ổn đi anh, hay đợi bé con ra đời, em muốn một nhà chúng ta ba người cùng ở lễ đường”. Nghi An nói.
“Được”. Từ Khiêm gật đầu. “Em thích là được”.
“Vâng…ủa cái gì vậy anh”. Cô nhìn thấy xấp hồ sơ đặt trên bàn, tiện tay lấy đọc. Là một vài tấm ảnh về một người đàn ông và một người phụ nữ với một đứa trẻ. “Ai vậy anh”.