“Cậu…bảo vệ em gái tôi như vậy hả. Thằng khốn”. Cố Minh tách Cố Hân và Lục Nghiên Trung ra sau đó không chút do dự mà đấm cho Lục Nghiên Trung một đấm thật mạnh.
Cố Minh dùng hết sức mình, Lục Nghiên Trung vốn đã bị thương nặng vết thương lớn nhỏ mới cũ đều có cả, thêm một đấm của Cố Minh khiến cho anh ta ngã xuống đất phun ra một ngụm máu.
“Anh Nghiên Trung”. Cố Hân và Nam Hàng vội đỡ anh đúng dậy. “Anh điên rồi hả, em không sao! Đánh sẽ chết người đó”. Cố Hân trách mắng anh mình.
"Hừ ". Cố Minh hừ một tiếng. Cũng có chút chột dạ, nhưng ai bảo cậu ta không bảo vệ em gái chứ. “Em trách anh hai hả?”.
“Em…không phải. Chỉ là tên đó không làm được gì em, anh hai đừng lo”.
“Chỉ đợi khi em có chuyện gì thì đã hối hận, ngay từ đầu anh đã không muốn em tự thân mình đi tìm cậu ấy.” Cố Minh nói. “Đầu em có suy nghĩ không hả, anh nuôi em lớn như vậy, lúc thông minh thì lại ngu ngốc, em nói xem. Lỡ như em bị gì thì sao hả. Nói em ngu cũng rất đúng”.
“Em…”. Cố Hân muốn nói gì đó nhưng lại thôi. “Em xin lỗi anh hai, mọi chuyện do lỗi của em”.
Cố Hân nhận lỗi về mình, khiến cho Cố Minh muốn ăn tươi nuốt sống luôn Lục Nghiên Trung, nhưng khi thấy anh em của mình bị thương nặng như vậy thì lại không nỡ. Tuy có khó chịu nhưng cũng ém lại, về chữa trị trước rồi tính sao.
“Anh…xin lỗi em”. Lục Nghiên Trung khều khào nói, Cố Minh nói đúng Cố Hân một thân một mình đi vào nơi nguy hiểm tìm anh. Nhưng bản thân anh lại suýt để cho cô ấy gặp chuyện nguy hiểm.
“Không sao…em không trách anh đâu”. Cố Hân vội đỡ anh đứng dậy, nhưng có lẽ do cú đấm vừa rồi khiến cho Lục Nghiên Trung sắp mất đi ý thức.
“Hừ! Không trách!! Nó không trách cậu, nhưng mà người làm anh này đây lại trách cậu”. Cố Minh nói, anh ta vẫn còn muốn mắng thêm nữa, nhưng đành thôi.
Một người thấy vậy, vội cho anh ta uống một viên thuốc, không sao đó thì thần sắc của Lục Nghiên Trung mới tươi tỉnh lại một chút.
Các tên đàn em vội vàng bỏ chạy, đặc biệt là Lục Hà Ái, nhưng cô lại bị Thanh Thanh túm lại được, sau đó không chút do dự ném về phía tên đầu đàn kia.
“Á…”. Lục Hà Ái bị ngã đau, cho nên cô ta hét lên. Không ngờ mọi chuyện lại bị phát hiện nhanh như vậy.
“Đau cả đầu.” Thanh Thanh tát cho cô ta một bạt tai thật mạnh, máu từ khoé miệng của Lục Hà Ái chảy ra, cô ra phun ra mấy chiếc răng đã bị gãy, có thể nói cái tát này của Thanh Thanh mạnh đến cỡ nào.
“Con khốn”. Lục Hà Ái mắng Thanh Thanh.
Bốp!! Thêm một cái tát vào bên má còn lại.
“Giữ lại họ cho tôi”. Lục Nghiên Trung nói. Tên đầu đàn đã nhìn thấy da của Cố Hân, anh cũng không để yên. Đôi mắt nào của hắn đã nhìn thấy thì anh sẽ cho nó vĩnh viễn chìm trong bóng tối. Bàn tay nào đã xé rách áo của cô, anh tuyệt đối không giữ lại, người của anh, đừng mong ai động đến. Nếu đã động đến chỉ có một con đường chết.
Một người khác thì tiến đến kiểm tra vết thương của Lục Nghiên Trung, giúp anh cầm máu lại.
“Ảnh ở đâu”. Người đó lại hỏi Cố Hân.
“Chúng tôi vô tình được người đó giúp đỡ thôi”. Lục Nghiên Trung nói thay Cố Hân.
Họ nhìn anh, biết anh nói dối nhưng lại không vạch trần. Thấy người đã an toàn, nên đoàn người bí ẩn đó liền rời đi.
- ----------
Vì Lục Nghiên Trung bị thương nặng cho nên được bọn họ làm cán khiêng anh ra ngoài, khi thấy Cố Hân được an toàn anh mới nhẹ lòng, sau đó thì ngất đi. Vết thương của anh đã trở nặng thêm rất nhiều, mới có cũ có, nếu còn không trị kịp, có lẽ tay phải của anh có lẽ sẽ không được khả quan cho lắm.
Tên đầu đàn cùng với đám đàn em không ai thoát được, bọn họ được dẫn về cùng với Lục Hà Ái.
Thanh Thanh thấy hai người anh mình không sao thì rất vui, cô ấy dìu Nam Hàng đi. Còn kể với anh ta rất nhiều chuyện nữa, Cố Minh đi theo sao chỉ nhìn chằm chằm vào họ, như như oán thê bị Thanh Thanh chơi qua đường rồi bỏ rơi vậy đó.
Cố Minh liếc cô nàng một cách đầy ghét bỏ, anh đây không dìu, bỏ bê anh vậy đó.
Thêm cô em gái ruột, đúng là đồ bỏ đi! Chỉ biết đến trai mà thôi, không thèm ngó ngàng gì đến người anh này. Uổng công Cố Minh đi tìm nó, biết vậy để cho nó chết luôn trong đây luôn cho rồi. Chưa hề hỏi anh nó một câu nào, tại sao anh lại có đứa em gái như Cố Hân vậy chứ!!!
Thêm Lục Nghiên Trung kia nữa, biết bản thân mình không đủ sức thì đừng đi tìm em trai đi. Đi rồi gặp chuyện khiến cho mọi người lo lắng. Đều là do Lục Nghiên Trung cả. Đồ vô dụng!
Cố Minh mắng chửi trong lòng!
Hừ hừ!!!
Cố Minh vừa đi vừa hậm hực, bực tức mà không có chổ xả thì xả vào tên đàn em kia! Tại bọn họ đã bắt Lục Nghiên Trung đi, cho nên bạn gái và em gái mới đi tìm, rồi không ngó đến anh nữa. Mọi chuyện là tại họ!
Bọn họ đi được một đoạn thì trực thăng hạ xuống rồi cùng nhau đi lên đó.
- ----------
Lên đến trực thăng mà Lãnh Thanh Thanh vẫn ngồi bên cạnh Lục Nam Hàng điều này khiến cho Cố Minh lại càng thêm khó chịu.
Hừ hừ.
Hứ.
Thấy Lục Nam Hàng đã ngủ đi, Thanh Thanh mới đi lại ngồi bên cạnh anh, nhưng Cố Minh đang giận dỗi làm như không thấy cô ấy.
"Ừm…em dường như yêu anh hơn ngày hôm qua một chút ". Thanh Thanh ngồi cạnh anh mà nói.
“…”. Tự nhiên được tỏ tình trái tim của Cố Minh nhảy liên hồi.
Sau đó không nói gì, đè cô ra mà hôn lấy hôn để, Thanh Thanh cũng đáp lại nụ hôn đó của anh. Nhưng bàn tay hư hỏng của Cố Minh lại trượt đến mép đùi cô, anh đẩy hai đùi cô ra một chút.
“Đừng…đang trên máy bay”. Thanh Thanh nói với anh. “Về…về nhà được không anh”. Trời ạ! Thanh Thanh nghĩ nếu không phải đang trên máy bay, thì có lẽ Cố Minh đã đè cô ra mà làm luôn hay không vậy?
“Được”. Cố Minh hôn lên trán cô, sau đó chỉnh lại quần áo cả hai ôm nhau mà nghĩ ngơi. "Nhớ đó, em mà dám nuốt lời anh sẽ cho em biết thế nào là bảy ngày bảy đêm không mặc quần áo, không ngủ nghĩ ". Cố Minh nhắm mắt lại nói.
“…”. Cô biết mà! “Vô sỉ”. Sao đó thì dựa vào ngực anh mà nghĩ ngơi.
Cố Minh hé mắt hài lòng ôm cô ấy chặt hơn, vô sỉ? Ha, anh sẽ cho em biết thế nào là vô sỉ.
- --------
Lục Nghiên Trung được đưa vào bệnh viện, với đầy đủ các thiết bị y tế cao cấp và hiện đại bật nhất.
Anh đã vào viện hôm nay đã là ngày thứ năm rồi. Lục Nam Hàng lại nhẹ hơn anh một chút. Khi đưa vào viện thì anh chỉ cần nghĩ ngơi một chút thì có thể về nhà rồi.
Vết thương của anh trở nặng, cộng thêm việc không chữa trị kịp thời cho nên hiện tại có thể không hoạt động được nữa.
Nhưng chỉ cần tịnh dưỡng và phẫu thuật lại có thể sẽ không sao.
Cố Hân không quan trọng những điều đó, anh còn sống là tốt rồi.
Mấy ngày này cô ở lại chăm sóc anh bất kể ngày hay đêm.
Anh ốm hơn trước rất nhiều, Cố Hân nhìn mà đau lòng. Cố gắng học nấu ăn, để chính tay cô nàng nấu cho anh ăn.
Nghi An cũng có chạy qua thăm anh, nhưng khi đó anh vẫn chưa tỉnh lại. Vì đang mang thai nên cô không thể đi lại nhiều được.
Đến khi anh tỉnh lại thì cũng có gặp Nghi An, vì em gái đang mang thai cho nên anh cũng không muốn cô chạy đi chạy lại suốt.
Cố Hân túc trực bên cạnh một bước cũng không rời, mọi điều chú ý của cô đều đặt vào Lục Nghiên Trung cả.
Hằng ngày cô lượn lờ trước mặt anh, rồi đích thân lau người cho anh, thậm chí mặc quần áo cho anh một cách cẩn thận, nhưng lại vô tình làm v.ậ.t c.ứ.ng rắn của anh thức tỉnh.
“Lưu manh”. Cô nhéo má Lục Nghiên Trung một cái, rồi cài lại cúc áo cho anh, sau đó mới hạ giường để anh nghĩ ngơi.
“Thèm em”. Lục Nghiên Trung nắm tay cô lại, rồi đặt lên vị trí nào đó. "Nó căng lên cũng vì em ".
“…”. Cố Hân đỏ mặt vì chạm vào thứ đó. “Anh chưa khoẻ lại, khoẻ lại rồi tính”.
Rồi rút tay bỏ chạy vào nhà vệ sinh mất dép. Lục Nghiên Trung nhìn theo mà thở dài. Sao trước đây anh nhịn được hay vậy nhỉ? Chứ mới có hai ba tuần thôi mà anh đã chịu không được rồi!
“Giúp anh ra đi em ơi”. Lục Nghiên Trung khàn giọng nói. “Anh chết mất”. Giọng cũng gấp gáp, anh cởi quần mình xuống một chút.
“Hân Hân. Giúp anh đi em ơi”.
“Hân Hân!!! Được không em”.
Cái đồ lưu mạnh nhà anh! Bệnh không lo nghĩ ngơi vậy mà còn dám nghĩ đến chuyện đó nữa chứ!
Cố Hân vào nhà vệ sinh rửa mặt mình để xua đi cơn ngại ngùng thì nghe tiếng anh muốn cô giúp. Đỏ mặt nay lại càng đỏ hơn, chỉ có thể trốn vào nhà vệ sinh.
Tức anh ghê vậy đó!
Lục Nghiên Trung vén chăn đi xuống giường, từng bước chậm chạp đi vào nhà vệ sinh, Cố Hân đang trốn trong đó thấy anh bước vào thì hoảng sợ không thôi, sợ vết thương của anh lại chảy máu, cho nên bước ra ngăn anh lại.