Cô - Thượng Quan Minh Nguyệt đã yêu anh 10 năm. Cô đã lợi dụng lúc gia đình anh gặp khó khăn để ép anh kết hôn với cô. Cô cứ nghĩ là nếu hai người lấy nhau thì sau một thời gian anh sẽ yêu cô thôi. Nhưng cô đã lầm. Đã 1 năm kể từ khi cô ấy - bạn gái cũ của anh về nước. Cô biết anh rất yêu cô ấy nhưng cô vẫn muốn có được anh. Cô biết thế là ích kỉ nhưng cô đã quá yêu anh, yêu đến nỗi không thể kiềm chế được. Cô cũng biết anh để cho cô ấy vào công ti làm thư kí cho anh nhưng cô không ngờ anh lại ngoại tình. Đúng ngoại tình. Cô biết anh yêu cô ấy nên nhẫn nhịn.
Nhưng bỗng một hôm cô ta mặt dày chạy đến nhà cô,mắng chửi cô: - Cô đúng là không biết xấu hổ ép Phong kết hôn với cô chứ. Tại sao cô lại có thể vô sỉ đến nỗi cướp bạn trai của người khác chứ. Cô biết những điều cô ta nói là thật nên cũng nhẫn nhịn. Nhưng cô ta thấy cô không nói lại càng lấn tới: - Hết nói nổi chứ gì. Cô cũng không muốn cãi cọ với cô ta nên im lặng. - Cô có phải thiếu đàn ông lắm không? Nếu thiếu thì để tôi gọi cho cô vài người. Cô có thể ly hôn với anh Phong được rồi đấy.
Anh Phong không có yêu cô. Làm sao cô không biết nhục cứ bám lấy anh ấy vậy. Cô làm vậy chỉ khiến cho anh ấy càng chán ghét cô thôi. Cô ta nói với bộ mặt dương dương tự đắc. - Tôi không biết Lưu tiểu thư lại là người như vậy đấy. Đã là tiểu tam phá gia đình người khác lại còn hống hách như thế này. Thật là không biết xấu hổ. Cho dù cô có là bạn gái của anh ấy đi chăng nữa thì bây giờ anh ấy là chồng của tôi.
Bình luận truyện