Thẩm đại lão gia gõ cây trượng xuống mặt đất, cả giận mắng: "Đồ nhãi ranh không có giáo dưỡng, nhãi ranh không có giáo dưỡng a! Không được đọc sách nên mới không có chút lễ phép nào."
Ông ta là người được học hành tử tế nhất trong nhà, luôn giảng đạo lý, quy củ trong tộc ông ta đều tuân thủ nghiêm ngặt. Lúc này thấy Thẩm Thanh dung túng cháu gái như vậy, tức giận nói: "Thẩm Liên Y là một đứa con gái đã gả ra ngoài, không có tư cách tiến vào cửa Thẩm gia chúng ta. Đang yên đang lành lại bị chồng bỏ, còn nói cái gì mà ly hôn. Hừ, ta không hiểu những từ ngữ tân tiến đó, ta chỉ biết một người đàn bà bị bỏ thì nên đi chết đi, như vậy mới không làm gia tộc hổ thẹn. Nó thì hay rồi, còn mặt mũi ra ngoài. Thời thế thay đổi, thời thế thay đổi a! Còn con nhãi ranh kia đúng là điêu ngoa vênh váo, thứ gì.."
Thẩm nhị lão gia nói: "Đại ca không cần nói nữa, oán giận cũng vô dụng. Anh đã nhìn thấy thái độ của Thanh nhi rồi đó, tóm lại, chúng ta không thể để bọn họ đi nhà nghỉ ở được. Chuyện này quá mất mặt rồi. Thôi thì cứ theo ý bọn họ đi, nếu làm ầm lên thì thật khó coi."
Cả nhà ngồi trong đại sảnh, trong lòng đều buồn bực khó chịu.
Thẩm Kiệt nói: "Đại bá, cha, con thấy chúng ta vẫn nên quyết định sớm một chút mới được. Bằng không nha đầu Đường Kiều kia thật sự có thể làm cho anh họ ra ngoài ở đó."
Hắn kể lại tất cả những gì hỏi được từ tài xế, nói: "Chúng ta không cần vì một nha đầu mà tức giận với anh họ. Tóm lại, Đường Kiều sẽ phải gả đi, Thẩm Liên Y cũng không thể luôn luôn dựa vào anh họ. Hiện tại chúng ta cho bọn họ chút mặt mũi cũng không sao cả."
Hắn phân tích lợi hại rõ ràng, chỉ là lão Tam Thẩm Duyệt ngồi bên cạnh cười lạnh nói: "Nói đến cùng, còn không phải các người thấy người ta có tiền, muốn bám lấy người ta?"
Nói xong liền đứng dậy: "Đúng là tham lam vô sỉ."
Sau đó xoay người bước đi.
Thẩm Kiệt: "Ai, không phải, Tam ca nói gì vậy? Chẳng lẽ em là vì bản thân sao?"
Biểu tình của hắn vô cùng đáng thương, nói nhỏ: "Vậy thì để anh họ đi nhà nghỉ ở đi, còn hơn bị người nói tham lam vô sỉ."
"Lão Tứ, ngươi nói lời này không đúng rồi. Duyệt ca nói có gì sai sao?"
Quan hệ giữa đại phòng và nhị phòng không phải rất tốt.
Mắt thấy mấy người sắp cãi nhau, Nhị lão gia bất đắc dĩ, vỗ cái bàn: "Được rồi, im lặng cho ta. Đây là lúc để cãi nhau sao? Đại ca nói có đúng không?"
Thẩm đại lão gia gật đầu.
Thẩm nhị lão gia tiếp tục nói: "Được rồi, đi sắp xếp đi, nghe theo bọn họ, đều nghe theo bọn họ. Dặn dò cẩn thận những người trong nhà, nếu Đường Kiều là đại tiểu thư điêu ngoa tùy hứng thì bảo bọn họ đừng chọc đến nó. Tóm lại nó chỉ ở hai ngày liền đi. Tương lai nó phải gả ra ngoài, chúng ta và nó cũng không còn chút quan hệ nào."
Thẩm Kiệt gật đầu: "Đúng là như vậy. Chúng ta không cần đi đối đầu với nó. Nó bị anh họ nuông chiều thành quen, dầu muối đều không ăn. Chúng ta không cần đi tranh cãi với nó, ăn ngon uống tốt tiễn đi là được."
Sau khi bàn bạc xong, Thẩm Kiệt nhanh chóng sắp xếp thỏa đáng cho mấy người Đường Kiều.
Thẩm Thanh đi tiền viện thắp hương cho tổ tông, Đường Kiều dựa vào người Thẩm Liên Y, thấp giọng nói: "Mẹ, lần trước ai nói xấu mẹ? Lần này con sẽ báo thù cho mẹ."
Thẩm Liên Y nhẹ giọng nở nụ cười, nói: "Không sao, thật ra bọn họ cũng không nói sai. Lập trường của mỗi người sẽ khác nhau nên mới có tranh cãi."
Đường Kiều bật cười thành tiếng, đứng dậy, một chân dẫm lên ghế ngồi, bày ra tư thế nữ bá vương, nói: "Con không quan tâm bọn họ có lập trường gì, chỉ cần làm mẹ không vui, con sẽ không khách khí. Thời buổi này, ai sợ ai a!"
Giọng nói Đường Kiều cũng không nhỏ.
Thẩm Liên Y vô cùng bất đắc dĩ, bà kéo kéo tay Đường Kiều, nói: "Y Y ngoan của mẹ, đừng làm bậy a!"
Đường Kiều cười lạnh nói: "Con sợ cái gì chứ! Con dám nổ súng bắn Hồ Như Ngọc, con sẽ sợ mấy kẻ khua môi múa mép đó sao?"
Đường Kiều đã phát hiện ngoài cửa có người nghe lén, cho nên cô càng không thèm che đậy, vênh váo nói: "Dám làm tiểu thư ta khó chịu, ta sẽ khiến cho bọn họ biết sự lợi hại của ta!"
Thẩm Liên Y nhìn con gái càng nói càng kỳ cục, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Bà đang định cất tiếng khuyên bảo con gái, liền thấy Đường Kiều nháy nháy mắt với mình. Thẩm Liên Y lập tức hiểu rõ.
Nói ra thì bà có chút không vui, người nhà này thật sự quá đáng, còn phái người theo dõi, nghe lén mẹ con bà nói chuyện. Đúng là hết chỗ nói!
Thẩm Liên Y hít một hơi thật sâu, nói: "Được được, con không sợ! Bọn họ ai lắm miệng, con cũng đừng dúng lời nói, trực tiếp động thủ là được. Dù sao bác con có thể giải quyết hậu quả."
Lúc này Thẩm Liên Y cũng rất tức giận, bằng không sẽ không nói ra những lời như vậy.
Chỉ là người nói vô tâm, người nghe có ý, chẳng mấy chốc, lời nói của hai người đã truyền khắp Thẩm gia.
Toàn bộ Thẩm gia, từ trên xuống dưới, thật sự không ngờ Đường Kiều có thể kiêu căng đến mức này. Lại nhớ đến dáng vẻ lúc Đường Kiều mới đến, càng thêm đồng ý với lời của Thẩm Kiệt, không có việc gì thì không nên trêu chọc đến sát tinh này. Nếu chọc cô tức giận, chắc chắn sẽ ra tay đánh người.
Tóm lại.. Sẽ không có người đòi lại công bằng cho bọn họ.
Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, chỉ cần Thẩm Thanh chịu nhả ra chút lợi ích, ai còn để ý đến sống chết của bọn họ chứ. Vừa nghĩ như vậy, ai ai cũng cúi đầu cẩn thận làm người.
Việc khác không nói, thời điểm dùng bữa tối liền thấy rõ ràng. Tuy mẹ con Đường Kiều ngồi bên bàn nữ quyến, nhưng mọi người đều vô cùng khách khí.
Ngoài Thẩm đại phu nhân và Nhị phu nhân vẫn có chút cao ngạo, đám con cháu còn lại cũng không dám chọc đến mẹ con họ.
Trong lòng Thẩm Liên Y cảm khái, người tốt bị người khinh a. Lần trước bà đến đây cũng muốn chung sống hòa bình, nhưng những người này thay nhau dùng lời nói muốn dìm chết bà. Lúc này có Y Y ở, ngay cả cái rắm bọn họ cũng không dám thả.
Thẩm Liên Y vô cùng buồn bã, có điều bà cũng đã hiểu, thì ra đây là lý do anh trai dẫn Y Y theo.
Sau đó nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra, bà liền biết thì ra anh trai đã sắp xếp tốt tất cả. Cái gì mà không muốn chống đối với Nhị lão gia, thật ra không phải vậy, ông chỉ muốn Y Y giúp bà xả giận mà thôi.
A, có lẽ không chỉ vì xả giận, còn vì Y Y tạo dựng chỗ đứng nữa nha..
Hiệu quả thật không tồi! Bây giờ những người này không dám chỉ trỏ nói xấu bà. Tương lai, nếu Y Y thật sự tiếp nhận một ít sản nghiệp của Thẩm Thanh, bọn họ cũng không dám tùy tiện làm gì.
Nói cho cùng Thẩm Liên Y rất hiểu Thẩm Thanh, chỉ trong nháy mắt bà nhìn rõ những quanh co lòng vòng trong đó. Sao có thể không cảm động a? Mặc kệ khi nào, anh trai vẫn luôn bảo vệ bà, không muốn bà phải chịu tổn thương dù chỉ một chút.
Thẩm Liên Y yên lặng thở dài trong lòng, càng kiên định phải làm bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới không liên lụy đến anh trai.
"Đường Kiều, váy này của em thật đẹp, là mua ở Thượng Hải sao?" Người lên tiếng là đích trưởng nữ của Thẩm đại thiếu gia.
Thẩm Địch tuy là đại thiếu gia, nhưng lại là trưởng tử của nhị phòng. Không thể không nói, nhìn qua nhị phòng làm cho người ta có cảm giác biết điều, an phận.
Giọng nói hoạt bát mang theo chút ý cười của Thẩm Thu Thiền vang lên: "Lần sau chị đến Thượng Hải cũng muốn mua một bộ."
Chiếc váy trên người Đường Kiều cũng không phải mua ở Thượng Hải. Đây là món quà lần trước Lê Vân Triều tặng cho cô, là Chu Oánh đi Hồng Kông công tác đã mua về cho cô.
Đường Kiều mỉm cười, nói: "Là bạn học của em tặng, em cũng không rõ lắm."
Thẩm Thu Thiên có chút hâm mộ, quả nhiên là người sống ở thành phố lớn, ngay cả bạn học cũng ra tay hào phòng như vậy.
Mẹ của Thẩm Thu Thiền cười nhạt, nói: "Không có việc gì thì không nên nhận đồ của người khác. Ta nói Liên Y a! Cô.."
Ánh mắt sắc bén của Đường Kiều về phía vị này, đây là đại thiếu phu nhân a.
"Ha ha!" Đường Kiều cười lạnh, không thèm để ý.
Liên quan đến con gái, Thẩm Liên Y không phải người dễ nói chuyện: "Không có gì mà không được. Y Y của chúng tôi cũng thường xuyên tặng đồ cho người khác, đều là có qua có lại. Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là chút quà nhỏ."
Thẩm Thu Thiền lập tức kéo tay mẹ mình mới chặn được lời bà ta định nói.
Kỳ thật Đường Kiều luôn cảm khái, càng là địa phương nhỏ thì càng chú trọng quy củ, lễ nghĩa cũng càng phong kiến. Người ta không quen nhìn mẹ con cô cũng là đương nhiên, nhưng nếu như nói ra khỏi miệng thì không tốt nha.
Đường Kiều lên tiếng: "Ngày mai bác muốn đi thăm mộ, chúng ta nên làm gì a?"
Cô quay sang hỏi Thẩm Liên Y: "Chúng ta ra ngoài đi dạo sao?"
Thẩm Thu Thiền lập tức xung phong, vừa mỉm cười thân thiết vừa nói: "Hay là để chị dẫn đường cho? Từ nhỏ chị đã lớn lên ở trong thị trấn này, chị biết chỗ nào đẹp, nơi nào vui, nhà ai bán đồ tốt. Chị còn biết rất nhiều cửa hàng ăn ngon nha."
Thẩm Thu Thiền chớp chớp mắt, lộ vẻ đáng yêu.
Đường Kiều nhướng mày, gật đầu đồng ý.
Đợi đến lúc ăn xong, trở về phòng, Thẩm Liên Y dặn dò con gái: "Thẩm Thu Thiền cũng không phải cô gái dễ đối phó, con cẩn thận một chút."
Đường Kiều gật đầu: "Đương nhiên con biết a. Nhưng người Thẩm gia thật quá nhiều, con không thể nhớ hết tên bọn họ."
Không phải bây giờ không còn phong tục nạp thiếp nữa sao? Vì sao mấy vị trưởng bối Thẩm gia, tuổi cũng không phải rất lớn mà lại cưới nhiều như vậy, hết nhị phòng rồi lại tam phòng. Tuy rằng biểu hiện của bọn họ rất thân mật, nhưng Đường Kiều nhìn ra được đó không phải sự thật.
"Cốc cốc cốc!"
Đường Kiều cất tiếng: "Mời vào."
Người tới là Thẩm Thanh, ông nói: "Y Y, bác nghe nói ngày mai cháu muốn ra ngoài đi chơi?"
Đường Kiều hơi nghi hoặc, hỏi: "Có gì không thích hợp ạ?"
Cô rất khôn khéo, lập tức nhận ra ý của bác.
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng, nói: "Thẩm Thu Thiền kia, tâm tư đúng là ác độc."
Thì ra, có một vị quan lớn ở Bắc Bình, vợ bé của hắn quê ở Li Dương. Lần này hắn cùng vợ bé trở về tế tổ. Đương nhiên, cũng nhận tiện du ngoạn giải sầu. Hai người này vẫn đang ở Li Dương.
Mà nhân phẩm của vị quan lớn này cực kỳ kém, là một kẻ háo sắc. Hắn đã cưỡng bức và ép cưới không ít cô gái, mặc kệ người ta có tình nguyện hay không.
Nghe nói hắn mới đến Li Dương có ba ngày, đã nhúng chàm một cô gái, vô cùng vô sỉ.
Thẩm thanh không yên tâm về Đường Kiều, ông nói: "Cháu không thể đi ra ngoài, bác thấy Thẩm Thu Thiền kia chắc chắn không có lòng tốt gì."
Không phải ông muốn nghĩ xấu về Thẩm Thu Thiền, chỉ là vừa rồi ông mới biết, lúc trước người mà tên quan háo sắc kia coi trọng là Thẩm Thu Thiền. Có điều, Thẩm Thu Thiền đã dùng kế kim thiền thoát xác để trốn đi, không những vậy mà còn đẩy người bạn hay chơi cùng ra làm kẻ chết thay.
Cô gái kia sau khi bị làm nhục đã nhảy sông tự sát.
Chỉ mới hai ngày thôi, thây cốt còn chưa lạnh đâu! Bây giờ Thẩm Thu Thiền lại chủ động muốn ra ngoài với Đường Kiều, ông sao có thể yên tâm được chứ?
Thẩm Thanh nói xong tất cả, Đường Kiều nhẹ giọng hỏi: "Làm sao bác lại biết chuyện này?"
Thẩm Thanh mỉm cười, chậm rãi nói: "Tiền có thể mua quỷ thần a. Tuy rằng ta không ở đây, nhưng rất nhiều chuyện chưa chắc ta đã không biết."
Ông nghiêm túc dặn dò: "Tóm lại, cháu phải cẩn thận."
Đường Kiều gật đầu, cảm khái: "Không nghĩ tới cô gái thoạt nhìn ôn nhu hiền lành lại có tâm địa ác độc như thế."
Thẩm Thanh cười lạnh một tiếng: "Nếu không phải có chuyện kia, sao bác có thể nghĩ đến nó lại là người như vậy chứ!"
Đường Kiều nghiêm túc suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Bác yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ không ra ngoài."
Kỳ thực Đường Kiều cũng có chút không yên tâm. Rốt cuộc thì nơi này không phải nhà của cô.
Đường Kiều bảo Tứ Diệp đến ngủ với Thẩm Liên Y, bản thân cô thiết kế mấy cái bẫy nhỏ trong phòng, sau đó lấy khẩu Browning đặt dưới gối. Làm xong hết thảy mới yên tâm nghỉ ngơi.
Chỉ cần có động tĩnh cô nhất định sẽ tỉnh lại ngay, đến lúc đó trực tiếp ra tay là được.
Cũng may, một đêm này bình an trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, đoàn người Thẩm Thanh lên đường đi viếng mộ. Thẩm Thu Thiền dẫn theo người hầu đến, cười nhanh khách nói: "Đường Kiều, chị đến tìm em ra ngoài chơi đây."
Chỉ là vừa bước vào cửa, nhìn thấy quầng thâm mắt của Đường Kiều liền có chút hoảng sợ, sau đó quan tâm hỏi: "Em không ngủ được sao?"
Đường Kiều xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trên ghế, lãnh đạm nói: "Không đi, tối hôm qua em không ngủ được, không có tinh thần."
Thẩm Thu Thiền cũng nhìn ra được sắc mặt Đường Kiều không tốt, nhẹ giọng khuyên: "Có lẽ ra ngoài đi dạo sẽ thoải mái hơn đó? Hơn nữa chỉ biết một nhà hàng rất ngon, hay là chị dẫn em đi nhé?"
Dáng vẻ nhiệt tình tốt bụng làm cho người ta không tìm được lỗi nào.
Chỉ là Đường Kiều vẫn bực bội xua tay: "Chị có thể đừng làm phiền em nữa không? Không đi không đi! Chị ra ngoài đi, em muốn nghỉ ngơi."
Mắt thấy Thẩm Thu Thiền không đi, cô trực tiếp đứng dậy đẩy người: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
"Rầm!"
Cửa bị đóng lại.
Thẩm Thu Thiền đứng bên ngoài, hai tay nắm chặt, nhỏ giọng nói: "Ranh con chết tiệt!"