Cổ trấn Li Dương không phải rất xa, nhưng cũng mất gần một ngày mới có thể đến. Lái xe hơn một giờ đến bến đò, sau đó ngồi thuyền nửa ngày.
Đường Kiều ngồi trên thuyền, mở chỗ đồ ăn vặt đã chuẩn bị trước. Tứ Diệp nhìn động tác của Đường Kiều liền lập tức lấy bánh ngọt đưa cho cô: "Tiểu thư, đây ạ."
Đường Kiều vừa cười vừa đưa tay nhận lấy.
Thẩm Liên Y bất đắc dĩ nói: "Lúc trước không phải con nói mua đồ ăn trên đường sao?"
Đường Kiều ai ui một tiếng, cười khanh khách nói: "Nhưng mà không ăn, miệng cứ thấy thiếu thiếu nha."
Mọi người đều bị cô chọc cười.
Thẩm Liên Y trừng mắt mắng: "Con đó, cái gì cũng nói được. Lý do lý trấu."
Đường Kiều le lưỡi, ngay sau đó cắn một miếng bánh ngọt. Bây giờ là ngày xuân, non xanh nước biếc, vô cùng xinh đẹp. Cô nhẹ giọng nói: "Chỉ cần ngồi trên thuyền thưởng thức cảnh đẹp đã hạnh phúc lắm rồi."
Thẩm Thanh gật đầu đồng ý với lời nói của Đường Kiều: "Nếu cháu thích, bác dẫn cháu lên boong tàu nhìn một chút. Lúc chỉ có một mình, bác rất ít khi ngồi trong khoang thuyền, hầu như đều ngồi trên boong tàu ngắm phong cảnh."
Đường Kiều cũng có ý này, nhưng cô không cần bác đưa đi, cô nói: "Tự cháu đi là được rồi ạ, không cần phiền bác. Chẳng lẽ bác còn lo lắng cháu không tìm thấy đường sao?"
Thò bàn tay ra ngoài cửa sổ, một cơn gió thổi qua, Đường Kiều co rúm lại, rụt tay về, cảm khái nói: "Hơi lạnh nha!"
Dáng vẻ này của cô lại làm mọi người bật cười.
Đường Kiều ăn xong cái bánh, tiếp tục tìm kiếm thứ khác. Thẩm Liên Y sợ con gái ăn quá nhiều, nói: "Hay là con lên boong tàu đi dạo đi, từ từ tiêu hóa."
Đường Kiều ngẫm nghĩ liền cảm thấy có lý. Cô đứng dậy: "Tứ Diệp, em đi cùng ta."
Chủ tớ hai người đi lên boong tàu. Bởi vì thời tiết bên ngoài hơi lạnh nên cũng không có nhiều người. Đường Kiều ghé vào lan can, Tứ Diệp vội vàng khuyên: "Tiểu thư, ngài cẩn thận một chút, rất nguy hiểm đó."
Tứ Diệp thấy hơi sợ!
Đường Kiều nở nụ cười, hai tay tạo thành cái loa nhỏ đặt bên miệng, hét to: "A.."
Thanh âm vang dội, kinh động một đám chim hải âu.
Đường Kiều bật cười khanh khách, nói: "Tứ Diệp, nhìn xem, thật thú vị."
Tứ Diệp tò mò bước lại bên cạnh Đường Kiều. Trên boong tàu, gió rất lớn, tóc Đường Kiều bị gió thổi tung.
Cô lại hét to: "Li Dương, ta tới rồi!"
Tứ Diệp cũng hưng phấn, học theo dáng vẻ của Đường Kiều. Hai người hướng về phía biển rộng kêu vang. Người xung quanh quay đầu nhìn, trong lòng nghĩ: Chắc là ít khi được đi thuyền, bằng không sao lại vui vẻ như vậy?
Đường Kiều đứng trong chốc lát, bất chợt cảm giác có một ánh mắt vẫn luôn nhìn mình, cô lập tức quay đầu lại.
Chỉ thấy phía sau không có ai cả. Cô ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai của khoang thuyền, một bóng lưng mặc áo gió đen lướt qua rồi biến mất. Đường Kiều hơi híp híp mắt.
Tứ Diệp nhìn theo tầm mắt của Đường Kiều, hỏi: "Tiểu thư, làm sao vậy?"
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Sao lại cảm thấy bóng dáng kia hơi quen nhỉ? Nhưng mà.. Chắc là ta nghĩ nhiều rồi?"
Cô quay đầu lại, nhìn về phía biển rộng.
Người kia không nên xuất hiện trên chiếc thuyền này nha.
Có lẽ do Đường Kiều hiếm khi được ngồi thuyền. Lần này là một trải nghiệm mới mẻ nên cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.
Li Dương không phải bến cuối, thuyền chỉ dừng mười lăm phút, đoàn người Đường Kiều nhanh chóng xuống thuyền.
Vừa bước xuống liền nhìn thấy hai chiếc xe đang đợi ở bên cạnh. Người đàn ông đứng đầu có vài phần hào sảng, vẫy tay gọi: "Anh họ, em họ."
Hắn chạy nhanh lên chào đón, thuận tay nhận lấy hành lý trong tay mọi người, nói: "Ngồi thuyền mệt lắm phải không? Mau lên xe thôi."
Ngay sau đó nhìn về phía Đường Kiều, lập tức mỉm cười: "Đây chắc là Kiều Kiều phải không? Cả ngày đều nghe anh họ nói Kiều Kiều vừa giỏi lại thông minh. Hôm nay gặp được người thật, quả nhiên là một cô bé thông minh lanh lợi."
Đường Kiều nở nụ cười xinh xắn, nhưng lời nói ra lại là: "Ánh mắt của ngài đúng là hỏa nhãn kim tinh. Chỉ nhìn bề ngoài đã có thể nhìn ra thông minh lanh lợi."
Người đàn ông có chút xấu hổ, dừng một chút lại tiếp tục cười: "Kiều Kiều thật biết nói đùa."
Thẩm Thanh bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Y Y, đây là cậu Tư của cháu."
Đường Kiều lên tiếng gọi một tiếng, sau đó liền hỏi: "Chúng ta ngồi xe nào a?"
Tuy hỏi vậy nhưng cô lại quay đầu nhìn về phía chiếc thuyền.
Thẩm Thanh thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
Lúc rời thuyền Y Y luôn nhìn xung quanh rất nhiều lần, Thẩm Thanh cảm thấy hơi khó hiểu.
Đường Kiều lắc đầu, nói: "Không có gì ạ."
Cô bước lên xe, mắt thấy Thẩm Thanh muốn ngồi vào một chiếc xe khác, lập tức giơ tay giữ chặt góc áo của ông, hỏi nhỏ: "Bác, bác không ngồi cùng cháu sao? Chúng ta không ngồi cùng nhau, nhỡ bọn họ đem cháu bán đi thì sao? Đến lúc đó bọn họ chỉ việc nói rằng trên đường xảy ra chuyện, chúng ta.."
Đường Kiều lo lắng rốt ruột bẻ ngón tay, càng nói càng khủng bố.
Người đàn ông được xưng là cậu Tư nghe đến đó, nụ cười trên mặt không giữ được nữa, khổ sở nói: "Kiều Kiều, cháu suy nghĩ nhiều rồi. Chúng ta đều là người một nhà, cho dù không phải người một nhà, chúng ta cũng sẽ không làm ra loại chuyện bán người này a! Cháu thật sự nghĩ nhiều rồi!"
Hắn lau mồ hôi trên trán. Thời tiết tháng tư vẫn còn lạnh, thế mà lúc này lại ướt đẫm mồ hôi. Đứa nhỏ này có phải bị bệnh hoang tưởng không a?
Đường Kiều còn đang trầm ngâm, Thẩm Thanh đã lên tiếng: "Không có việc gì, cháu lên xe đi."
Cuối cùng Đường Kiều cũng do dự bước từng bước lên xe. Thẩm Liên Y nhìn bộ dạng này của cô, thiếu chút nữa không nhịn được mà bật cười.
Lần trước bà đi cùng anh trai đến đây, đã bị những người này tra tấn một trận. May mà tu dưỡng của bà vẫn còn nên mới kiên trì được đến cuối cùng.
Bây giờ Thẩm Liên Y đột nhiên cảm thấy, lần này chỉ sợ sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.
Y Y nhà bọn họ.. A, diễn vai điêu ngoa tùy hứng vô cùng xuất sắc!
Rất tốt!
Thật sự rất tốt!
Đường Kiều cũng mặc kệ tài xế là người của chi thứ hai Thẩm gia, trực tiếp nói: "Mẹ, vị vừa rồi tên là gì a?"
Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Cười đến giả mù sa mưa."
Thẩm Liên Y kéo kéo góc áo con gái: "Đừng nói bậy. Anh Tư rất hiền lành."
Lại nói tiếp, chi thứ hai của Thẩm gia thật sự là hiền lành nhất. Nhưng Thẩm Liên Y cũng không dám nói những người này đều là người tốt. Chính bà hiểu rất rõ, bọn họ lo sợ Y Y chiếm tài sản của Thẩm Thanh như thế nào. Cho dù là Thẩm Kiệt cũng không ngoại lệ.
Bà nhẹ giọng nói: "Rốt cuộc cũng là đến làm khách, con khách khí một chút."
Đường Kiều bật cười thành tiếng, mắt thấy tài xế đang dựng lỗ tai lên nghe lén, cô kiêu căng nói: "Bác nói rồi, con muốn thế nào thì cứ làm thế đó. Nếu ai làm con khó chịu, chính là không giữ thể diện cho bác. Như vậy thì bác cũng sẽ không cần nể mặt bất kỳ ai."
Đường Kiều lắc lắc cánh tay Thẩm Liên Y: "Bác thương con nhất, con mới không lo lắng nhiều thứ như vậy. Con là tới làm khách a. Bọn họ nên khách khí với con mới phải, con cần gì phải khách khí với bọn họ?"
Thẩm Liên Y: ".. Được được được, con như thế nào cũng được. Có điều vẫn nên kiềm chế một chút."
Đường Kiều không sao cả: "Còn phải xem tâm tình nha!"
Chỉ mấy câu ngắn ngủi, Đường Kiều cơ hồ có thể kết luận, cô đã hoàn thành xuất sắc vai diễn cháu gái điêu ngoa kiêu căng trong mắt mọi người. Có điều cô không lo lắng gì cả. Cô sợ nhất là bị người ta nói rằng cô là người tốt. Thật ra, cảm giác làm người xấu rất tuyệt nha!
Chỉ có đối mặt với người xấu thì bọn họ mới cẩn thận làm việc. Từ xưa đến nay, người tốt luôn bị bắt nạt a.
* * *
Chẳng mấy chốc xe đã đi đến Thẩm trạch, Đường Kiều chỉ huy tài xế: "Đem hành lý của ta vào trong đi."
Tài xế: ".. Vâng, Đường tiểu thư."
Đoàn người vào sân liền nhìn thấy đã có người chờ sẵn. Thẩm Thanh lập tức cúi đầu chào: "Bác cả, bác hai."
Hai vị trưởng bối đều mang theo cảm giác nghiêm túc, hình như muốn mỉm cười nhưng bởi vì không phải người hay cười nên nụ cười có chút cứng ngắc. Mà đằng sau hai người, người lớn người bé cả trai lẫn gái càng làm Đường Kiều đau đầu.
Cô đi theo bên cạnh Thẩm Thanh nghe ông giới thiệu từng người, nhìn đến không ít ánh mắt đánh giá mình, Đường Kiều cũng chỉ chào hỏi cho có lệ.
Thật vất vả mới giới thiệu xong, Thẩm đại lão gia chống gậy xuống đất, nói: "Thanh Nhi đã trở lại thì đi từ đường thắp hương chút đi."
Ngay sau đó, nhìn cũng không thèm nhìn mẹ con Thẩm Liên Y liếc mắt một cái, xoay người muốn kéo Thẩm Thanh đi.
Đường Kiều đột nhiên ho khan mấy tiếng, Thẩm Thanh lập tức hỏi: "Y Y ngồi thuyền mệt rồi phải không?"
Ông quay đầu nói: "Cháu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai mẹ con Liên Y xong rồi sẽ tự đi qua."
Thẩm đại lão gia nghe xong liền thấy không vui, bất mãn cũng thể hiện ra mặt: "Có chuyện gì mà quan trọng hơn bái tổ tông? Cũng chỉ là.."
"Tổ tông cũng không chạy được, từ đường luôn ở đó." Thẩm Thanh nghiêng đầu thấp giọng nói: "Dẫn đường đi."
Thẩm Kiệt lập tức đứng ra: "Anh họ, đi bên này."
Hắn đi trước dẫn đường vào hậu viện, đồng thời lên tiếng hòa giải: "Anh họ tàu xe mệt nhọc, xác thật vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức trước."
Đường Kiều dùng khăn tay che mũi lại, khó chịu nói: "Tòa nhà này thật cũ kỹ. Hương vị hủ bại a!"
Đường Kiều nói một câu hai nghĩa, sao Thẩm Kiệt lại không hiểu chứ?
Cô cháu gái này từ lúc xuống thuyền liền bắt đầu soi mói, hắn cũng không phải kẻ ngốc. Lại nhớ đến lần trước Thẩm Liên Y đến không quá vui vẻ, lần này còn dẫn thêm con gái, không phải là cố ý tới bới lông tìm vết chứ?
Đường Kiều lẩm bẩm nói: "Bác, may mà chúng ta mang nhiều đồ ăn ngon, ai biết đồ ăn nơi này có thể bị người ta bỏ thuốc hay không chứ!"
Bước chân Thẩm Kiệt lảo đảo, bất đắc dĩ nói: "Tự nhiên là không rồi, Kiều Kiều thật sự suy nghĩ nhiều."
Đường Kiều a một tiếng, ngay sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Cậu Tư mới là người suy nghĩ nhiều, cháu nói giỡn nha!"
Cô dẫn đầu vào phòng, hỏi: "Bác, bác ở đâu?"
Thẩm Kiệt dừng một chút, nói: "Anh họ ở tiền viện, như vậy tiện hơn nhiều. Cháu.."
"Không được! Cháu phải ở gần phòng bác, bằng không đêm ngủ sẽ gặp ác mộng. Nơi này nhìn có chút dọa người a." Đường Kiều nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh liền biết ý tứ của ông.
Trong lòng Thẩm Kiệt thầm chửi má nó, nhưng ngoài mặt lại không nói được gì, chỉ cười gượng nhìn Thẩm Thanh: "Anh họ, anh xem, quy củ trong nhà là thế, không thể.."
Thẩm Thanh nhìn thẳng Thẩm Kiệt: "Y Y nói cái gì thì là cái đó. Nếu các người cảm thấy không tiện, chúng ta ra ngoài ở cũng được. Ta nhớ ở trấn trên có nhà nhỉ Thiên Hương, điều kiện cũng không tồi."
Thẩm Kiệt thật sự bất đắc dĩ, cố gắng mỉm cười nói: "Anh họ nói cái gì vậy? Trong nhà lớn như thế này, sao có thể để anh ở nhà nghỉ. Nếu người ngoài biết được, không chừng còn cho rằng trong nhà bạc đãi anh a! Không thể được."
Hắn vừa đấm vừa xoa, hy vọng Thẩm Thanh có thể hiểu. Nếu như ở bên ngoài, mọi người đều mất mặt.
Đường Kiều nghe vậy cười khanh khách: "Không muốn làm phiền các người sao lại thành bạc đãi vậy! Chẳng lẽ, nhất định phải nghe theo các người mọi chuyện, bản thân không được có chủ kiến, thì mới là không bạc đãi sao? Nếu thật như vậy, hôm nay các người có thể sắp xếp phòng cho bác, ngày mai có phải muốn sắp xếp hôn sự cho bác, sau nữa còn muốn biến thuyền biển thành của các người phải không?"
Đấu võ mồm, cô sẽ không thua!
Lời Đường Kiều nói làm Thẩm Kiệt đổ mồ hôi, hắn nói: "Ha ha, ha ha a, sao có thể.. Vậy đi, anh họ, để em đi hỏi cha một chút xem có thể điều chỉnh chỗ ở hay không. Tóm lại không nên ở nhà nghỉ, không tốt a!"
Nói xong liền vội vàng rời đi.
Thẩm Liên Y nói nhỏ: "Con nhóc con sao lại lợi hại như thế chứ!"
Bình thường người khác đều nói con gái bà lợi hại, chính bà còn không có cảm giác. Nhưng vừa rồi, chỉ là cuộc đối đầu nho nhỏ liền nhìn thấy sự lợi hại của Đường Kiều. Thẩm Liên Y cảm khái: "Mẹ không thể nói chuyện sắc bén như con được."
Thẩm Thanh mỉm cười, giơ một ngón tay cái với Đường Kiều.
Đường Kiều nhỏ giọng nói: "Vậy bác không được nói cháu làm sai nha!"
Thẩm Thanh lắc đầu: "Tất nhiên là không rồi. Đây chính là kết quả bác muốn."
Kỳ thật lần này ông mang mẹ con hai người đến cũng không chỉ vì chuyện hôn sự, càng là vì muốn để cho những thân thích kia hiểu vị trí của mình. Những người này a, muốn quá nhiều! Có đôi khi ông không tiện ra mặt, nhưng Y Y làm lại rất thích hợp.
Ông nói: "Cảm ơn, Y Y!"
Đường Kiều bật cười: "Không có gì ạ, cháu thích làm người xấu nha!"
Loại chuyện bới lông tìm vết này, rất thích hợp với cô.
Cảm giác rất sảng khoái!
Thật đã!