Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 112



Thẩm Liên Y đỏ vành mắt nhìn cánh tay Đường Kiều, nói: "Đang yên đang lành, con chạy sang đó làm gì? Có phải con cảm thấy bây giờ mình rất giỏi không? Làm sao mà chuyện gì con cũng dám làm vậy? Con nói mẹ nghe xem, rốt cuộc con muốn làm gì, con muốn làm gì a?"

Thẩm Liên Y lau nước mắt, đau lòng nhìn cánh tay thâm tím của Đường Kiều. Đầu năm mới mà đã bị thương, Thẩm Liên Y thật sự rất khó chịu.

Bà nhẹ giọng nói: "Để mẹ nhìn xem nào."

Đường Kiều mỉm cười: "Con không đau. Lúc nãy Thất gia đã xoa bóp giúp con, con cảm thấy đã hơn nhiều rồi."

Thẩm Liên Y hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Đường Kiều bất đắc dĩ nói: "Con thật sự không có chuyện gì. Mẹ hỏi bác mà xem. Con chỉ là tò mò đứng xem, không cẩn thận bị người ta đụng phải mà thôi."

Thẩm Thanh bị điểm danh, còn phải che giấu giúp cháu gái, ông thở dài một tiếng, nói: "Đúng vậy, Y Y thật sự không có chuyện gì, em đừng lo lắng quá. Anh cũng có mặt ở đó, chỉ va chạm một chút thôi, bên kia cũng không có chuyện gì lớn. Bọn họ đùa giỡn ý mà."

Lần này Thẩm Liên Y lại không tin tưởng. Hai mắt bà đẫm lệ, nói: "Đùa giỡn mà dùng đến súng sao? Đừng cho rằng em không nghe thấy."

Thẩm Thanh nhìn về phía Đường Kiều. Mấy phát súng sau đó là nhóc con nhà bọn họ làm a.

Ông hít một hơi thật sâu, nói: "Thật sự không có chuyện gì mà, em còn không tin anh sao? Lại còn cả Đường Chí Dong, đúng là làm anh tức chết."

Ông dứt khoát dời đề tài: "Hắn sợ liên lụy đến bản thân, chạy còn nhanh hơn thỏ. Đây là con gái của hắn đấy, có người cha nào như thế không?"

Rốt cuộc Thẩm Liên Y vẫn là người đơn thuần, bị ông nói như vậy, lập tức giận điên người, hận không thể cắn chết Đường Chí Dong.

Đường Kiều và Thẩm Thanh liếc nhau, cả hai cùng thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Thanh trừng mắt nhìn Đường Kiều một cái, cô lập tức chắp tay trước ngực xin tha.

"Mẹ, trong nhà còn có khách đó!" Đường Kiều giật mình nghĩ đến cha con Dương gia còn đang ở đây.

Thẩm Liên Y bình tĩnh lại, nói: "Được rồi, để mẹ xuống xem họ."

Đường Kiều gật đầu, cười tủm tỉm: "Bác."

Thẩm Thanh không nhúc nhích. Thẩm Liên Y quay đầu nhìn hai người, Đường Kiều nói: "Dù sao bác cũng không thích giáo sư Dương, con và bác không xuống nữa."

Đường Kiều nhìn Thẩm Liên Y đi khuất mới nói nhỏ: "Bác không được nói mẹ cháu biết nha."

Thẩm Thanh ha ha cười lạnh, nhìn chằm chằm cô, nói: "Ai cho cháu lá gan đó, bác thấy bây giờ cháu có thể lên trời luôn rồi."

Tuy rằng cảm thấy lúc ấy cháu gái ông thật "soái", nhưng ông cũng không thể dung túng cho cô làm càn. Bằng không, không biết lần sau cô còn làm ra chuyện gì nữa.

Ông nghiêm cẩn nói: "Mặc kệ lúc nào thì cháu đều phải quan sát tình huống hiện trường một chút. Cháu không nhìn thấy đám người Kỳ Bát gia đều không làm gì sao? Tình huống như vậy, cháu cảm thấy sẽ có vấn đề ư? Cháu vội vàng liều lĩnh xông lên, vội vàng nổ súng, nếu làm bản thân bị thương thì phải làm sao? Cháu cũng không ngẫm lại xem lúc đó bác và mẹ cháu sẽ như thế nào? Đây không phải lần đầu tiên! Bác phát hiện cháu làm việc vô cùng xúc động, vô cùng vội vã, không bao giờ suy nghĩ kỹ càng!"

Mỗi khi nhớ đến dáng vẻ này của cháu gái, Thẩm Thanh đều rất lo lắng, nhưng ông lại không nói được lời nghiêm khắc. Cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải có Hồ Như Ngọc và Đường Hành, Y Y nhà ông sẽ ngoan ngoãn khéo léo ở nhà làm đại tiểu thư, sao có thể giống như bây giờ?

Sự mạnh mẽ của Đường Kiều, nói cho cùng còn không phải là vì bảo vệ người thân của mình sao?

Thẩm Thanh thở dài một tiếng, lại nói: "Không phải bác không cho cháu cứu người, nhưng trước khi làm việc, cần phải nhìn tình thế a? Có được không?"

Đường Kiều ngoan ngoãn nghe Thẩm Thanh răn dạy, lúc này mới hỏi nhỏ: "Bác nói xong chưa ạ?"

Thẩm Thành trừng mắt nhìn cô: "Chẳng lẽ cháu còn có lý do?"

Đường Kiều cười khẽ, gật gật đầu: "Cháu có."

Cô nghiêm túc nói: "Đương nhiên cháu biết sẽ không có vấn đề gì nên mới động thủ a. Hoắc Lục gia và Kỳ Bát gia đều đứng xem, vừa nhìn liền biết bọn họ không thật sự đánh nhau! Nếu như là thời khắc sống còn, trước tiên cháu sẽ nổ súng mà không phải là xông lên. Đương nhiên cháu cũng biết bản thân đánh không lại người ta. Cháu có phải ngốc đâu mà lại đâm đầu vào chỗ chết."

Lời này vừa ra, Thẩm Thanh mơ hồ.

Ông nhìn chằm chằm Đường Kiều, im lặng thật lâu, giống như chưa bao giờ nhận thức cô cháu gái này. Nửa ngày, cuối cùng ông cũng tìm lại được giọng nói: "Cho nên.. Hành động lúc nãy là vì cháu muốn giành được hảo cảm của Cố Thất gia nên mới cố ý làm sao?"

Đường Kiều gật đầu: "Không thể ạ?"

Thẩm Thanh cảm thấy khoảng cách thế hệ thật là lớn.

Ông hít một hơi thật sâu, nói: "Một cô gái như cháu, cháu.."

Đường Kiều nghiêm túc giữ chặt cánh tay Thẩm Thanh, nói: "Bác, bây giờ là thời đại nam nữ bình đẳng, bác như vậy không tốt đâu nha. Một cô gái như cháu thì thế nào? Cháu không thể theo đuổi người khác sao? Nếu như cháu không có chút tính toán, bác cảm thấy Cố Thất gia có thể để cho cháu đến gần sao? Cháu làm việc thật sự rất có chừng mực, vì sao mọi người luôn cảm thấy cháu là một đứa trẻ a?"

Cô giơ cánh tay lên, cười nói: "Bác nhìn đi, cháu có thể dùng cánh tay này để ăn vạ Thất gia. Thật tốt nha."

Thẩm Thanh cảm thấy ông thật sự nên ăn mấy loại thuốc dưỡng tâm an thần gì đó.

Ông thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của mấy cô gái bây giờ. Ông hít một hơi, hỏi: "Vậy cháu có biết người hôm nay đánh nhau với Cố Thất gia là ai không?"

Đường Kiều lắc đầu.

Đời trước cô chưa từng gặp người này.

Có thể đánh ngang tay với Cố Thất gia, cô thật sự không nghĩ được người nọ là ai. Có điều, cô không biết, nhưng bác cô lại biết nha.

Đường Kiều cười hì hì: "Bác biết đúng không ạ? Bác nói cho cháu được không?"

Thẩm Thanh nhìn cô còn có tâm trạng cợt nhả, cảm thấy ông đúng là già rồi, bị nhóc con này lăn qua lăn lại đến đau tim.

Thẩm Thanh thở dài, nói: "Bác nói cho cháu, cháu cũng không biết. Cháu chỉ cần biết rằng, bối cảnh của hắn không đơn giản là được."

Đường Kiều lắc lắc cánh tay Thẩm Thanh: "Bác nói thêm một chút đi mà. Cháu biết hắn không đơn giản cũng vô dụng nha, cháu sợ không khống chế được bản thân. Coi như bác đưa cho cháu một câu thần chú, một câu thôi. Đến lúc đó, vừa nghĩ đến gia thế của hắn, cháu sẽ lập tức sợ hãi, không dám hành động lung tung. Nha, bác, bác.."

Thẩm Thanh bất đắc dĩ, nói: "Hoắc gia ở Bắc Bình. Bây giờ Hoắc gia ở Bắc Bình là do Hoắc Nhị gia làm chủ, Hoắc Hiếu là con nuôi của ông ấy. Hoắc gia làm rất nhiều ngành nghề. Lúc trước Thẩm gia chúng ta cũng có chút tiếp xúc với họ. Hoắc gia không thể trêu vào, giống như Hồng môn ở Thượng Hải những năm đó, không phải ai cũng dám động. Ở Bắc Bình, Hoắc gia cũng như vậy."

Đường Kiều cuối cùng cũng hiểu.

Cô trầm mặc một chút, nói nhỏ: "Thế thì mọi chuyện đều rõ ràng."

Đương nhiên Đường Kiều biết Hoắc gia. Tuy rằng đời trước ở Cáp Nhĩ Tân cách xa Bắc Bình, nhưng Hoắc gia lợi hại như thế nào, cô vẫn nghe thấy. Lúc ấy, Hoắc Hiếu đã làm chủ Hoắc gia. Đời trước Đường Kiều còn cảm thấy kỳ lạ, Hoắc gia không chỉ có thế lực lớn ở Bắc Bình, ở phương Bắc cũng không nhỏ, nhưng việc làm ăn của bọn họ lại chưa từng bị Hoắc gia gây khó dễ.

Lúc đó cô không hiểu, bây giờ thì đã hiểu đôi chút.

Cố Đình Quân..

Thì ra Thất gia là người của Hoắc gia.

"Bác, vậy bác có biết vì sao bên ngoài mọi người đều gọi Thất gia là tiểu công tử không? Rõ ràng Kỳ Bát gia mới là nhỏ nhất a! Nhưng cháu lại không thấy ai gọi hắn như vậy."

Đường Kiều vốn không định hỏi, nhưng lúc này đã nhắc đến, cô cũng không khách khí. Tóm lại, bác cô sẽ không nói dối cô.

Thẩm Thanh nhìn bộ dáng tò mò của Đường Kiều, xoa xoa huyệt thái dương. Ông cảm thấy một ngày nào đó phải dọa cho cô biết sợ là gì.

Không nói thì sợ cô sẽ đi hỏi lung tung, làm lớn chuyện, Thẩm Thanh đành giải thích: "Cố Thất gia là con nuôi của Cố lão đại Hồng môn năm đó, cho nên đương nhiên Cố Thất gia trở thành tiểu công tử của Hồng môn. Sau này, Cố lão đại một lòng hướng Phật, giải tán Hồng môn, nhưng thân phận thì vẫn còn đó."

Tuy rằng thời gian ông sống ở Thượng Hải không nhiều, nhưng những điều nên biết thì ông vẫn biết.

"Xưng hô tiểu công tử này không có quan hệ đến hàng thứ mấy, đơn giản vì Thất gia là con nuôi của Cố lão đại mà thôi."

Đường Kiều đã hiểu.

Cô lắc đầu, cảm khái nói: "Thân thế của Thất gia thật sự là phức tạp, thật loạn nha."

Thẩm Thanh cảnh cáo cô: "Phức tạp thì cháu tránh xa một chút. Cháu cũng không nhìn xem bản thân có năng lực gì."

Đường Kiều nở nụ cười: "Ngài ấy là lão hồ ly, cháu không thể là tiểu hồ ly sao?"

Thẩm Thanh thấy Đường Kiều không e sợ chút nào, nếu cô là con trai, ông còn có thể đánh vài cái. Nhưng cố tình lại là một cô nhóc chân yếu tay mềm, làm ông không biết phải xử lý thế nào. Khuyên không được, lại không nỡ đánh, ông có thể không lo sao?

"Y Y a!"

Đường Kiều lập tức đổi giọng: "Bác, cháu hơi mệt, cháu về phòng ngủ một giấc."

Cô nháy mắt mấy cái, dáng vẻ yếu ớt.

Thẩm Thanh hơi híp mắt, thấy cô thật sự mềm mỏi, đành thở dài nói: "Đi đi, cháu về nghỉ ngơi đi."

Ông bước nhanh ra ngoài. Xuống nhà thì thấy cha con Dương gia đã đi, Thẩm Thanh nói: "Sao còn không đi lên?"

Thẩm Liên Y: "Em đợi anh khuyên con bé."

Thẩm Thanh ngồi xuống, thở dài một hơi, nói: "Cô con gái này của em, dã tâm rất lớn nha!"

Thẩm Liên Y lập tức lo lắng, bà đang muốn nói chuyện lại bị Thẩm Thanh ngăn lại.

Ông nói: "Nhưng mà con bé là một đứa khôn khéo, làm việc có chừng mực. Em không cần lo lắng."

Thẩm Liên Y nhẹ giọng nói: "Thật sao?"

Thẩm Thanh gật đầu: "Anh nói dối em làm gì? Thật sự không có chuyện gì. Mặc dù có chút tùy hứng, nhưng không phải vấn đề lớn, em đừng quá lo lắng."

Thẩm Liên Y cuối cùng cũng thở ra một hơi, bà nói: "Đứa con gái này em vẫn hiểu đôi chút, con bé là một đứa trẻ ngoan."

Thẩm Thanh mỉm cười gật đầu: "Đúng là như thế."

Anh em hai người khó có cơ hội ngồi nói chuyện như thế này..

* * *

Mà lúc này Cố Đình Quân đã tắm xong. Tóc anh hơi ẩm, mỉm cười nói: "Cho nên nói vẫn là Ngũ ca lợi hại. Mặc cho bão táp mưa sa vẫn sừng sững bất động. Đúng là cảnh giới í tai đạt được."

Lâm Ngũ gia: "Anh nấu trà cho em, trừ hàn."

Cố Đình Quân uống một ngụm lớn, nói: "Trà ngon."

Lâm Ngũ gia sửng sốt, lập tức cười đến ý vị thâm trường, chậm rãi nói: "Thật sự là chịu ảnh hưởng nha! Từ khi nào mà lão Thất của chúng ta lại uống trà như vậy. Quả nhiên gần mực thì đen. Không thể tưởng được, em cũng có ngày này."

Cố Đình Quân lắc đầu, mỉm cười: "Kỳ thực em cũng chỉ là một người bình thường, vô cùng bình thường. Ngày thường chỉ là giả vờ phong nhã mà thôi."

Nói xong, anh lại uống một ngụm.

Hoắc Lúc gia và Kỳ Bát gia đều cười theo. Hai người cũng cười đến quái lạ.

Lâm Ngũ gia hỏi: "Vị Đường tiểu thư này có phải chính là người mà Tứ ca nói, dùng danh nghĩa của em mua súng không?"

Nói xong lập tức cười: "Lúc đó em còn không thừa nhận. Bây giờ có phải đã bị vả sưng mặt rồi không?"

Cố Đình Quân dừng một chút, lắc đầu: "Không phải, anh nhầm rồi. Đường Kiều không có quan hệ gì với chuyện đó. Sau này em mới quen biết cô ấy. Còn nhóc con chết tiệt dám mạo danh em kia.."

Cố Đình Quân nở nụ cười lạnh: "Đợi em tìm được, nhất định sẽ cho kẻ đó biết kết cục của việc mạo danh là gì!"

Lâm Ngũ gia ngạc nhiên: "Không phải một người?"

Cố Đình Quân kiên định lắc đầu: "Y Y ngoan như thế, sao dám làm ra loại chuyện này!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv