Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 111



Giáo sư Dương cầm gói quà, khách khí nói: "Không biết hôm nay đến chơi có phải đã quấy rầy mọi người không? Tu Ngôn nói mọi người đều ở nhà, cho nên hai cha con tôi không mời tự đến."

Nhờ phúc của Đường Chí Dong, ấn tượng của Thẩm Thanh đối với đám người đọc sách chẳng tốt đẹp gì. Ông luôn cảm thấy bọn họ đều dối trá, nên thái độ cũng chỉ nhàn nhạt.

Nhưng Thẩm Liên Y lại lịch sự hơn nhiều, bà cười nói: "Cảm ơn giáo sư Dương. Ngài không cần khách khí. Kỳ thực tôi rất thích Tu Ngôn, đứa nhỏ này vô cùng hiểu chuyện."

Nói đến đây, Thẩm Liên Y liền vỗ đầu: "Xem tôi này."

Bà đứng dậy lấy một hồng bao đưa cho Dương Tu Ngôn: "Nào, Tu Ngôn, cầm đi."

Dương Tu Ngôn ngây ra một lúc, lập tức ngẩng đầu nhìn Thẩm Liên Y, có chút do dự.

Thẩm Liên Y nói: "Cầm đi, làm gì có đứa trẻ nào năm mới không có hồng bao a?"

Bà quay đầu chỉ chỉ con gái nhà mình: "Chị Đường của cháu lớn như vậy mà sáng sớm đã đòi người ta rồi đó."

Giáo sư Dương có chút xấu hổ, ông không chuẩn bị a.

Đường Kiều thấy dáng vẻ này của giáo sư Dương, liền vẫy tay với Dương Tu Ngôn, nói: "Đi nào, chị dẫn em lên tầng chơi."

Đường Kiều rời đi giúp giáo sư Dương bớt xấu hổ.

Dương Tu Ngôn cầm hồng bao vô cùng vui vẻ, nhẹ giọng nói: "Chị Đường, em muốn nói cho chị một bí mật."

Đường Kiều ừ một tiếng, hỏi: "Bí mật gì a?"

Dương Tu Ngôn dừng bước chân, nghiêm túc nói: "Đây là hồng bao đầu tiên em nhận được."

Cậu cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt, nhưng giọng nói nghẹn ngào xúc động vẫn rất rõ ràng. Đường Kiều phản ứng lại liền cảm khái: "Em không phải người duy nhất a. Sáng nay đã có một người cũng nói như vậy."

Dương Tu Ngôn a một tiếng, ngẩng đầu, vẻ cô đơn được thay thế bằng sự ngạc nhiên.

Đường Kiều gật đầu: "Thật đấy, chị là người đầu tiên đưa cho người ấy."

Cô cười khanh khách lấy hồng bao đã chuẩn bị sẵn đưa cho Dương Tu Ngôn: "Nào, đây là chị cho em. Sau này tiếp tục làm tai mắt cho chị nha."

Dương Tu Ngôn cười tươi nói: "Rõ ràng con người chị rất tốt, chỉ là cái miệng hơi xấu nha."

Đường Kiều không ngờ cậu nhóc lại nói cô như vậy, cô véo má Dương Tu Ngôn, hỏi: "Lá gan của em lớn rồi nha? Lại dám nói chị!"

Dương Tu Ngôn bật cười khanh khách, lấy kẹo trong túi ra, nói: "Em không có tiền, nhưng em chuẩn bị cho chị rất nhiều kẹo, ăn ngon lắm nha."

Lại nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Vô cùng ngon!"

Đường Kiều cúi đầu nhìn, kỳ thực số kẹo này đều là lại bình thường.

Thật ra Dương gia không quá nghèo, chỉ là giáo sư Dương là đàn ông, ngày thường cũng lôi thôi lếch thếch, cho nên đã biến Dương Tu Ngôn thành một đứa trẻ nhếch nhác không ai thương.

Tuy Đường Kiều biết dự định của giáo sư Dương và Dương Tu Ngôn, biết bọn họ muốn tích góp tiền để sau này cho Dương Tu Ngôn đi du học. Nhưng cô vẫn cảm thấy không bằng hưởng thụ cuộc sống hiện tại.

Ai có thể biết sau này sẽ như nào a?

Cô xoa bóp mặt Dương Tu Ngôn, nói: "Em đã nghe qua câu này chưa?"

Dương Tu Ngôn ngửa đầu nhìn cô.

Đường Kiều nói: "Hôm nay có rượu, hôm nay say."

Cô cười nói: "Thật ra không cần suy nghĩ quá xa xôi làm gì.. Cho nên, chúng ta ăn hết chỗ kẹo này luôn đi?"

Dương Tu Ngôn: "!"

"Đùng đùng đoàng!"

Mấy tiếng súng vang lên liên tiếp, Đường Kiều lập tức đứng dậy.

Cô không chút do dự chạy xuống nhà. Quả nhiên, mọi người trong nhà đều đứng lên, chỉ là còn đang sửng sốt, chưa có ai ra ngoài.

Đường Kiều không nói hai lời liền xông ra ngoài.

Thẩm Thanh ở phía sau quát to gọi Đường Kiều lại, nhưng Đường Kiều xem như không biết, chỉ phút chốc đã không thấy tăm hơi.

Thẩm Thanh lập tức dặn dò: "Mọi người không cần ra ngoài."

Nói xong ông nhanh chóng chạy theo Đường Kiều. Đường Chí Dong ở ngoài cửa còn chưa đi, hai người cũng không liếc mắt nhìn ông ta một cái.

Đường Kiều chạy thẳng vào Cố gia. Vừa vào sân, cô liền nhìn thấy Cố Đình Quân và một người đàn ông cùng cầm súng đối đầu lẫn nhau. Hai người đều có chút chật vật, hẳn là đã đánh nhau trước đó.

Đường Kiều không nói gì, trực tiếp đảo chân qua, người đàn ông vội vàng né tránh. Sao hắn có thể nghĩ đến cô gái nhỏ đột nhiên xuất hiện này sẽ ra tay chứ?

Trong nháy mắt lúc hắn né tránh, một khẩu Browning đã đặt lên cổ hắn.

Đường Kiều áp sát người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng.

"Mẹ kiếp!" Miệng Kỳ Bát gia còn đang ngậm một cây tăm, đứng bên cạnh xem kịch đâu! Diễn biến này làm hắn kinh sợ.

Người đàn ông hơi hơi nhíu mày, vươn tay nắm khẩu Browning. Ngón tay Đường Kiều di chuyển, lên đạn: "Nếu còn dám động, tôi sẽ bắn chết anh!"

Người đàn ông lạnh lùng nhìn Đường Kiều, bàn tay bóp chặt cánh tay Đường Kiều. Đường Kiều bị hắn làm đau, nghiêng người ngã trên mặt đất. Cô lập tức bóp cò súng.

"Đùng!"

Người đàn ông thật vất vả né ra, thấy Đường Kiều lại muốn động thủ, lúc này Cố Đình Quân lên tiếng: "Y Y!"

Đường Kiều xoa xoa cánh tay đứng lên, lui về phía sau một bước.

Cố Đình Quân ném súng của mình cho Hoắc Lục gia, sắc mặt không tốt lắm: "Đánh người của tôi, hẳn là nên nghĩ xem tôi có đồng ý không a?"

Anh vừa nói vừa tiến lên, hai người lập tức động thủ.

Đường Kiều nhìn chằm chằm hai người, không dám chớp mắt một cái. Thân thủ của hai người đều rất lợi hại. Người đàn ông này còn lợi hại hơn Hoắc Nhị gia, có điều, Cố Thất gia gặp mạnh càng mạnh nha.

Không biết hai người đã đánh bao nhiêu hiệp, Đường Kiều lạnh lùng lên đạn.

Thẩm Thanh đè tay cô lại: "Cháu ngoan ngoãn cho bác."

Ông cảm thấy bản thân đã rất to gan lớn mật, không bao giờ là người sợ phiền phức. Nhưng hiện tại mới biết Y Y nhà ông chỉ có hơn chứ không có kém. Thẩm Thanh nghiêm cẩn nói: "Tuyệt đối không được làm bậy."

Đường Kiều nhíu mày: "Đánh tới đánh lui có gì thú vị a. Cháu giải quyết hắn giúp Thất gia."

Người đàn ông hình như bị phân tâm bởi lời nói của cô, đúng lúc Cố Đình Quân đánh một quyền tới, hắn bị đánh lui về phía sau mấy bước. Hai người đều dừng tay lại.

Người đàn ông ói ra một ngụm máu, lập tức ngẩng đầu nhìn Cố Đình Quân, trầm mặc không nói.

Họng súng của Đường Kiều lại nhắm ngay người này, nổ súng.

Người đàn ông lập tức lộn nhào, lạnh mặt quay đầu trừng mắt nhìn Đường Kiều.

Thấy Đường Kiều lại muốn động thủ, Cố Đình Quân mở miệng: "Y Y."

Đường Kiều nhìn về phía Cố Đình Quân, ánh mắt anh thâm thúy vô cùng. Anh vươn tay ra, nói: "Đến bên cạnh tôi."

Đường Kiều trầm ngâm một chút, tay không buông xuống nhưng vẫn đi tới bên người Cố Đình Quân. Cố Đình Quân đè tay cô lại, lấy súng trong tay cô ra, xoay tròn một vòng rồi nhét vào túi áo.

Anh nắm tay Đường Kiều, nói: "Vào nhà đi."

Nói xong lại nhìn về phía Thẩm Thanh. Tuy rằng dáng vẻ có chút chật vật vì đánh nhau nhưng khí thế vẫn còn đó: "Thẩm tiên sinh, mời vào."

Thẩm Thanh thật sự khó nghĩ, vào cũng không được, không vào cũng không được.

Nhưng nhìn cháu gái nhà mình còn đang ở bên cạnh người ta, ông lại không thể không nghe theo, không có cách nào khác đành gật đầu.

Cố Đình Quân vỗ vỗ bả vai Đường Kiều, nhẹ giọng nói: "Cô vào nhà trước đi."

Anh cười ôn nhu, nói: "Tôi không có việc gì."

Đường Kiều im lặng một lát rồi gật đầu.

Cố Đình Quân nhìn về phía người đàn ông: "Hiếu gia, xin mời.

Người đàn ông được xưng là Hiếu gia không hề động. Hắn nhìn Cố Đình Quân, trầm thấp mở miệng:" Tôi không quan tâm anh là ai. Nếu như thế để tôi biết anh động thủ với nghĩa phụ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. "

Nói xong liền xoay người rời đi.

Cố Đình Quân nhìn hắn đi tới cửa, đột nhiên mở miệng:" Hoắc Hiếu. "

Hoắc Hiếu dừng bước chân, nhưng không quay đầu lại, tựa hồ là chờ Cố Đình Quân nói tiếp.

Cố Đình Quân nói:" Cậu ở Hoắc gia làm thái tử gia của cậu. Tôi ở Thượng Hải làm Cố Thất gia của tôi. Nước sông không phạm nước giếng, chẳng có gì là không tốt. Ông cụ hồ đồ, nhưng tôi nghĩ, cậu không hồ đồ, phải không? "

Hoắc Hiếu không nói chuyện, chỉ tạm dừng một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Đình Quân nhìn bóng lưng Hoắc Hiếu biến mất, như có như không mỉm cười, sau đó quay đầu vào nhà.

Lúc này Đường Kiều đã ngồi trên sofa, nhe răng trợn mắt than thở:" Cánh tay đau quá. "

Cố Đình Quân đi đến bên người cô, xoa nắn một chút, nói:" Xương cốt không sao. "

Anh quay đầu nhìn Cố Tứ:" Đi lấy dầu hoa hồng lại đây. "

Cố Tứ gật đầu, lập tức rời đi.

Hoắc Lục gia nói:" Anh quay về xem tình hình thế nào. "

Cố Đình Quân đang kiếm tra cánh tay cho Đường Kiều, nghe vậy thì dừng lại, quay đầu nhìn Hoắc Lục gia:" Quên đi. "

Đường Kiều nháy mắt mấy cái, không biết những người này đang nói gì, nhưng cũng không cản trở việc cô hóng chuyện. Ánh mắt Đường Kiều mở thật to, lỗ tai cũng dựng đứng lên.

Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ tò mò của cô, hỏi:" Cô không đau nữa sao? "

Sau đó nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Mọi người đến thư phòng đợi đi. "

Kỳ Bát gia kêu to:" A, không phải, Thất ca, chuyện này.. "

Hoắc Lục gia giữ chặt bả vai Kỳ Bát gia:" Anh thấy em chắc là muốn hoàn toàn nằm trên giường đúng không? "

Cố Tứ cũng đi theo họ.

Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Đình Quân, Đường Kiều và Thẩm Thanh.

Cố Đình Quân vén tay áo Đường Kiều lên, đổ dầu hoa hồng ra lòng bàn tay mình:" Khả năng sẽ hơi đau, cô cứ kêu ra. "

Đường Kiều a một tiếng, nhẹ giọng hỏi:" Đau lắm sao? Ngài không thể nhẹ một chút ư? "

Cánh tay của cô đã bắt đầu bầm tím.

Cố Đình Quân nói:" Nhẹ thì không có tác dụng. "

Nói xong liền dùng sức xoa bóp.

Đường Kiều hét lên một tiếng, giống như tiếng giết heo.

Cố Đình Quân lại không chút nhẹ tay:" Phải xoa bóp cho tan máu, bằng không sẽ không nhanh khỏi. "

" A a a a a.. "Đường Kiều bất chấp kêu la:" Cố Đình Quân, ngài thật xấu xa! "

Cố Đình Quân nhếch khóe miệng, động tác trên tay vẫn không dừng lại.

Thẩm Thanh đau lòng nhìn cháu gái, nhưng ông cũng biết người ta làm như vậy là muốn tốt cho Y Y. Nếu đổi lại là ông, sợ là không nỡ a.

Cố Đình Quân cúi đầu nhìn hai mắt đẫm lệ của Đường Kiều, dỗ dành:" Xoa một chút là được rồi, đừng kêu nữa. Về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đợi tôi tặng cô một món quà. "

Mặc dù Đường Kiều đau đớn vô cùng nhưng vẫn cố hỏi:" Quà gì vậy? "

Cố Đình Quân mỉm cười:" Cô đoán xem! "

Thừa nước đục thả câu!

Đường Kiều nhỏ giọng than thở:" Cho dù ngài tặng quà cho tôi, tôi cũng không có khả năng không kêu nữa. Đau vẫn là đau thôi. "

Cô đáng thương hít hít mũi.

Cố Đình Quân nhẹ giọng:" Không có chuyện gì, chỉ đau một lần, sau này sẽ tốt hơn. "

Ở trong thư phòng, Kỳ Bát gia nói nhỏ:" Lời này sao nghe cứ kỳ lạ thế nào đó! "

Hoắc Lục gia đập cho hắn một cái.

Kỳ Bát gia thét lớn một tiếng, đáng thương nhìn Ngũ gia:" Ngũ ca, anh nhìn Lục ca bắt nạt em kìa. "

Lâm Ngũ gia giống như chuyện không có chút quan hệ nào với mình, im lặng tiếp tục pha trà.

Kỳ Bát gia càng thêm đáng thương, tựa trên cửa, xoa xoa chỗ bị đánh.

Cho dù như thế, hắn vẫn không khống chế được sự tò mò của mình, tiếp tục nghe lén.

Cố Đình Quân xoa bóp xong, kéo tay áo của Đường Kiều xuống, dặn dò:" Quay về nghỉ ngơi cho tốt. "

Đường Kiều gật đầu.

Cố Đình Quân mỉm cười đứng dậy:" Để tôi tiễn hai người. "

Đường Kiều không nhúc nhích, vươn tay:" Đưa cho tôi. "

Cố Đình Quân bật cười, lấy khẩu Browning trả lại cho Đường Kiều. Anh đặt khẩu súng vào lòng bàn tay cô, đối diện với ánh mắt cô, trầm ngâm một chút, nghiêm túc nói:" Cảm ơn, Y Y. "

Đường Kiều a một tiêng, nói:" Cũng không có gì. Kỳ thực tôi có hơi manh động, không biết có mang phiền toái đến cho ngài không? "

Cố Đình Quân mỉm cười lắc đầu, nói:" Không có, cô sẽ không mang phiền toái đến cho tôi. Ngược lại, là cô.. "

Cố Đình Quân nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, nghiêm túc nói:" Cô không cần lo lắng, chuyện lần này, Hoắc Hiếu sẽ không làm phiền cô. "

Đường Kiều mỉm cười:" Tôi biết a, dù có, ngài cũng sẽ bảo vệ tôi. "

Cố Đình Quân bật cười, lắc đầu nói:" Hắn sẽ không ra tay với phụ nữ. "

Đường Kiều nga một tiếng, Cố Đình Quân nói:" Đi thôi, tôi tiễn hai người ra ngoài. "

Ba người cùng nhau ra ngoài.

Xe của Đường Chí Dong đã đi rồi, nhìn thấy bên này nổ súng, ông ta cũng bất chấp xe có hỏng hay không, càng bất chấp dẫm phải cứt chó hay cứt mèo. Chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi nguy hiểm này.

Đường Kiều nghĩ đến đây, cười nhạo một tiếng:" Nhìn xem, đây là cha của tôi nha!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv