"Cô kêu một lần, tôi hắt một ly! Thế nào?"
Hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt, mọi người cảm thấy tiệc tối tân niên năm nay thật náo nhiệt, có nhiều trò hay như vậy, một cái đi lại một cái đến, tiếp diễn không ngừng a.
Đường Kiều mỉm cười nhìn về phía Đường Hành. Đường Hành chờ chính là giờ khắc này, cô ta lập tức bày ra dáng vẻ đáng thương, nhẹ giọng nói: "Chị, em biết chị hận em cướp mất cha, Chị đối xử với em thế nào cũng không sao, thật sự không sao, em sẽ không trách chị."
Tuy nói như thế, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống, vừa nhìn đã thương.
Đường Kiều thật sự bị Đường Hành làm cho bật cười. Nói đi nói lại, Đường Hành làm sao lại có tự tin mà cho rằng cô ta vừa diễn trò thì mọi người sẽ tin a?
Đường Kiều nhìn nhân viên phục vụ đang sợ ngây người, trên khay còn hai ly rượu đỏ, cô đều cầm lấy.
"Nếu cô đã có nhu cầu, vậy tôi cũng ngại giúp cô một tay."
Bộ dáng Đường Hành lúc này thảm không nỡ nhìn, toàn thân cao thấp đều là rượu đỏ. Đường Kiều nâng cằm, tất nhiên cô cũng nhìn thấy sự đắc ý trong mắt Đường Hành.
Ha, khả năng bán thảm đúng là không tồi. (Bán thảm = ra vẻ đáng thương)
"Đường tiểu thư, cô đừng quá đáng. Rốt cuộc cô còn muốn đối xử với A Hành như thế nào nữa? Cô ấy đã phải nghỉ học ở trường, tránh xa cô rồi. Cô còn không định buông tha sao?" Quả nhiên, bất kể lúc nào, bất kể nơi đâu, cũng sẽ có những kẻ không có đầu óc. Chu Vũ Hiên lập tức đi đến bên người Đường hành, cởi áo khoác khoác lên cho Đường Hành, nói: "Không có chuyện gì, đừng sợ."
Đường Hành kiên cường nói: "Em không sao đâu, Chu đại ca, em không sao. Chỉ cần chị không giận nữa, em không sao cả."
Chu Vũ Hiên hít một hơi thật sâu, nói: "Đường tiểu thư, cô không thấy xấu hổ sao!"
Đường Kiều bật cười thành tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngài là ai a? Hình như chuyện của tôi còn không đến phiên ngài xen vào đâu? Ngài vẫn nên trông coi A Hành của ngài cho tốt, nếu lần sau lại truyền ra tin tức Đường Hành và Đường Sĩ Kiệt cùng vào khách sạn, thì sẽ mất mặt lắm. Mặc kệ ngài là thật sự rộng lượng hay là giả vờ rộng lượng, tóm lại, quản lý tốt người của mình mới là điều đúng đắn, đúng không? Làm người a, phải dùng đến đầu óc!"
Đường Kiều mỉm cười đầy thâm ý, bình tĩnh hắt ly nước bẩn lên người Chu Vũ Hiên: "Tuy rằng Đường Sĩ Kiệt đã bị cảnh sát bắt giam, nhưng ngài cũng không thể hoàn toàn yên tâm nha!"
Chuyện Đường Sĩ Kiệt bị bắt có rất nhiều người biết, đến bây giờ còn chưa được thả đâu! Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Chu Vũ Hiên đều có chút vi diệu. Đã nói chuyện của Đường Sĩ Kiệt rất kỳ quái mà, cho nên.. Là vì thế sao? Bị Chu Vũ Hiên trả thù? Là hắn động tay chân?
"Ai ui, đây là có chuyện gì a?"
Không biết Kỳ Bát gia chui ra từ chỗ nào, hắn mỉm cười hỏi. Khi nhìn thấy Đường Hành thì lắp bắp kinh hãi, lại nhìn Đường Kiều, cô nhóc này còn rất bình tĩnh, không có một chút tự giác của người làm việc xấu.
Kỳ Bát gia lập tức quay đầu: "Thất ca, anh xem người của anh này?"
Cố Đình Quân vừa đến liền nhìn thấy tình hình trước mắt, nhưng trong mắt anh lại mang theo ý cười, vô cùng lạnh nhạt, giống như không hề ngạc nhiên.
Anh nhìn Đường Kiều, Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Thất gia."
Chỉ là một câu nỉ non như vậy, cái gì cũng không nói thêm.
Cố Đình Quân vươn tay, Đường Kiều lập tức đi đến bên cạnh anh, đặt tay vào trong lòng bàn tay anh.
"Cố Thất gia, ngài đến đúng lúc lắm, ngài nhìn xem Đường tiểu thư đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể bắt nạt người khác như vậy? A Hành là cô gái đơn thuần thiện lương, cho dù bị đối xử như thế cũng không có một câu oán hận. Ngài nói một câu công bằng đi? Chẳng lẽ các người cứ tùy tiện đối xử với người khác như vậy sao?"
Dáng vẻ Chu Vũ Hiên vô cùng chính nghĩa. Đường Kiều cảm thấy người này khả năng không phải có tâm cơ, mà thật sự là không có đầu óc a.
Kẻ ngốc bình thường còn tốt, sợ nhất loại người ngu ngốc lại tự cho mình là kẻ thông minh, như vậy mới đáng sợ.
Ngón tay Đường Kiều vụng trộm gãi nhẹ lòng bàn tay Cố Đình Quân. Cố Đình Quân nhẫn nhịn trò đùa dai của cô, chậm rãi nâng lên khóe miệng, nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Không tùy tiện, chẳng lẽ còn phải thông báo cho tất cả mọi người ở bến Thượng Hải biết rồi mới ra tay sao? Cần phức tạp như vậy sao?"
Kỳ Bát gia trực tiếp sặc nước bọt.
Cố Đình Quân nhẹ nhàng vuốt phẳng mái tóc hơi rối của Đường Kiều: "Cô gái nhỏ nhà tôi bị tổn thương, nói thế nào cũng nên phát tiết một chút a."
Đường Kiều nghe vậy vui mừng cực kỳ cho dù Cố Đình Quân chưa bao giờ ở trước mặt mọi người hoặc là bản thân anh tự thừa nhận mối quan hệ giữa hai người. Nhưng mặc kệ lúc nào, ở đâu, anh lại là người đầu tiên đứng bên cạnh cô. Anh bảo vệ cô, tin tưởng cô. Cảm giác được người khác tin tưởng vô điều kiện thật sự rất tốt.
Đường Kiều nhếch môi, nhẹ giọng nói: "Thất gia."
Cô không nói gì thêm, chỉ cúi đầu nỉ non hai chữ. Cố Đình Quân bật cười, anh nhìn lướt qua Chu Vũ Hiên, sau đó nắm tay Đường Kiều xoay người rời đi.
Đường Hành không ngờ sự việc lại thay đổi như vậy. Đường Hành cho rằng mọi người sẽ chỉ trò bàn tán về Đường Kiều, đều sẽ coi thường Đường Kiều, Thất gia kia sẽ trực tiếp vứt bỏ Đường Kiều.. Nhưng mà.. Vì sao? Vì sao không phải như vậy?
Vì sao bọn họ lại tin tưởng Đường Kiều chứ!
Đường Kiều rõ ràng là yêu nữ. Đường Kiều là người xấu xa nhất.
"Đường Kiều, cho dù bây giờ cô đắc ý thì có tác dụng gì, cha cô cũng không cần cô nữa!" Rốt cuộc Đường Hành vẫn còn trẻ, mấy năm nay lại luôn chiếm ưu thế. Tình huống như bây giờ, Đường Hành không thể chịu được, không khống chế được bản thân mà nói lời không nên nói.
Quả nhiên, Đường Hành vừa dứt lời, hiện trường bỗng chốc lặng ngắt như tờ.
Đường Kiều quay đầu, nhìn về phía Đường Hành, nhẹ nhàng nở nụ cười, nói: "Tôi cũng không cần ông ấy a. Đường Hành, đầu óc là thứ tốt, đáng tiếc cô lại không có."
Đường Kiều buông tay Cố Đình Quân, đi đến bên người Đường Hành. Đường Hành cố bình tĩnh: "Cô, cô muốn làm gì?"
Đường Kiều đột nhiên nâng tay, một bàn tay nhanh chóng đánh vào mặt Đường Hành.
"Chát!"
Tiếng kêu vang dội, Đường Kiều cười lạnh nói: "Một cái tát này là dạy cô cách làm người."
Đường Hành: "Tiện nhân, cô, cô cho rằng mình có thể đắc ý được bao lâu? Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị người ta vứt bỏ thôi, cô.."
Chu Vũ Hiên không nghĩ tới Đường Hành lại không có đầu óc như vậy, lời này mà cũng dám nói ra. Tuy rằng trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không một ai dám nói thẳng ra.
Hắn lập tức che miệng Đường Hành: "Không được nói nữa."
Đường Kiều hơi nhếch khóe miệng, cảm khái: "Đường Hành, con người cô thật sự là vừa xấu vừa ngu, ánh mắt còn kém nữa."
Nói xong, Đường Kiều xoay người đi đến bên cạnh Cố Đình Quân, nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi thôi, không chấp nhặt với cô ta."
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô, không nhúc nhích.
Đường Kiều hỏi nhỏ: "Ngài.. Ngài tức giận sao?"
Cố Đình Quân nâng tay cô lên, hỏi: "Đau không?"
Đường Kiều lập tức bật cười. Bây giờ cô đã biết vì sao bản thân lại nhìn trúng người đàn ông này. Bởi vì anh khác những người đàn ông khác. Rất khác!
Cô mỉm cười, làm nũng: "Hơi đau."
Anh nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, đặt bên miệng thổi nhẹ.
"Mẹ nó!" Kỳ Bát gia không thể ngờ được, Thất ca của hắn lại có thể làm ra động tác dịu dàng như vậy.
Nhưng thái độ của Thất ca chính là đại biểu cho thái độ của hắn. Kỳ Bát gia lập tức trừng mắt nhìn Chu Vũ Hiên, nói: "Sau này nơi nào có mấy anh em chúng tôi xuất hiện, tôi không muốn nhìn thấy cô gái này hoặc những người có liên quan đến cô ta. Loại người gì vậy, không đầu óc không giáo dưỡng mà cũng dám đến nơi này? Không coi chúng tôi ra gì đúng không?"
"Anh họ." Chu Vũ Hiên hình như còn muốn nói gì.
Kỳ Bát gia lại trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Cút xa ra cho anh, đọc sách đến choáng váng đầu óc rồi phải không? Ngu ngốc! Đừng kiếm thêm phiền toái cho anh."
Nói xong lập tức xoay người bước đi.
Nhân vật chính đều đi cả rồi, mọi người cũng nhanh chóng tan tác.
Mà vào lúc này, có người tiến lên khách khí "mời" Đường Hành ra ngoài.
Đường Hành: "Vũ Hiên, em.."
Chu Vũ Hiên xua tay: "Em đi trước đi, lát nữa anh sẽ tìm em. Đi về trước đi."
Đường Hành còn muốn nói gì đó, nhưng Chu Vũ Hiên lại không để ý đến.
Hắn cũng không phải người si tình như mọi người nghĩ, do dự một chút rồi nhanh chóng quay lại bữa tiệc.
Nhưng mà chuyện đêm nay nháo quá lớn, quá xấu hổ, hắn không còn mặt mũi xã giao với mọi người, chỉ đành tìm một góc ngồi xuống.
"Cậu, cậu không sao chứ?" Chỗ này khá yên tĩnh, một mình Hồ Nghệ Từ trốn ở đây, nhìn thấy sắc mặt hắn suy sụp chán nản, nhẹ giọng hỏi thăm. Hình như đây là em họ của Bát gia?
Chu Vũ Hiên cũng nhận ra Hồ Nghệ Từ, lập tức nói: "Thì ra là cô."
Hắn cười khổ một tiếng, nói: "Hình như tôi.. đã làm hỏng rất nhiều chuyện. Loại trường hợp này thật sự không thích hợp với con mọt sách như tôi."
Hồ Nghệ Từ gật đầu.
"Anh.."
"Cô.."
Hai người đồng thời mở miệng, lập tức nhìn nhau cười. Hồ Nghệ Từ nhẹ giọng nói: "Chắc chắn sẽ tốt thôi."
Chu Vũ Hiên gật đầu.
Cứ như vậy, tâm trạng của hai người cũng tốt hơn.
Mà ở một góc khác, Viên Phỉ Phỉ nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ thì nở nụ cười đầy ác ý, sau đó xoay người rời đi.
Viên Phỉ Phỉ đi thẳng đến chỗ Kỳ Bát gia. Kỳ Bát gia lúc này đang chạy theo Thất gia a.
Cô ta thấp giọng nói: "Bát gia, có thể làm phiền ngài tới đây một chút không? Tôi có chuyện muốn nói với ngài."
Kỳ Bát gia nhìn ánh mắt điềm đạm đáng yêu mang theo chút cầu xin của cô ta, nhún vai, gật đầu cùng đi.
Đường Kiều xoa xoa lỗ tai, nói: "Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào nói nhiều như thế."
Kỳ Bát gia nói nhiều quả thật làm người ta đau đầu. Đời trước cô đã cảm thấy người này nói nhiều, đời này gặp được Kỳ Bát gia lúc còn trẻ, Đường Kiều không rothể không thừa nhận, đời trước kiến thức của cô quá nhỏ bé rồi. Kỳ Bát gia trưởng thành của mấy năm sau đã "khiêm tốn" hơn nhiều.
Thật đấy!
Dáng vẻ nghĩ mà sợ của Đường Kiều chọc cười Cố Đình Quân, anh nói: "Cho nên mới nói đi cùng tôi không vui mà. Cô xem, đã rước lấy không ít phiền toái cho cô."
Đường Kiều hỏi ngược lại: "Vậy Thất gia định nuốt lời sao? Lần sau sẽ không dẫn tôi theo nữa? Thất gia, ngài làm vậy cũng được sao?"
Cố Đình Quân: "Tất nhiên không phải."
Đường Kiều đến gần anh một chút, cười khanh khách ép hỏi: "Vậy xin hỏi, hai năm trước Thất gia không đến, vì sao năm nay lại muốn tham gia vậy?"
Cố Đình Quân không nhúc nhích cũng không né tránh, mỉm cười nói một câu: "Quá tam ba bận."
Nụ cười của Đường Kiều càng thêm rực rỡ, cô nâng cằm, nga một tiếng thật dài, nói nhỏ: "Nhưng mà sao tôi lại cảm thấy, Thất gia đang tìm cơ hội dẫn tôi ra ngoài vậy? Ngài.. Có phải nhìn trúng tôi rồi không?"
Cố Đình Quân cơ hồ khồng che giấu được ý cười nơi khóe miệng, nhưng vẫn cố gắng đè bờ vai cô lại, đẩy ra xa một chút, nói: "Không thể nào."
Tuy rằng bị anh từ chối, nhưng Đường Kiều cũng không tin anh không có chút ý tứ nào, nếu thật sự không có ý gì thì không thể như thế này. Cô không tức giận a, chú già rối loạn, nên cho anh một chút thời gian để thuyết phục mình.
Dù sao, cô cũng có rất nhiều thời gian nha.
Đường Kiều dứt khoát tựa vào sofa, nói: "Chú Hai của ngài đi rồi?"
Đối phó với chú già như Cố Thất gia, không thể nóng vội, bằng không sẽ phản tác dụng. Đường Kiều biết rõ chừng mực.
Cô thay đổi đề tài, cười khanh khách nói: "Hoắc Lục gia là anh họ ngài hay là em họ ngài a?"
Cố Đình Quân cũng không nói dối Đường Kiều: "Anh họ, hắn là con trai của chú Hai tôi."
Đường Kiều cảm thấy kỳ lạ, cô nghe thấy rất nhiều người gọi Cố Đình Quân là đại thiếu gia a. Đại thiếu gia.. Lục gia lại là anh họ của anh?
Quan hệ thật phức tạp a!
Cố Đình Quân nhìn bộ dáng chau mày của cô, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở giữa trán cô, từ từ vuốt phẳng, nói: "Không cần nhíu mày."
Đường Kiều nga một tiếng, chống má nhìn anh.
Cố Đình Quân nói: "Chuyện của tôi rất phức tạp, cô không nên nghe."
Đường Kiều cười: "Vậy nếu có một ngày ngài muốn nói, có thể tìm tôi. Tôi là một thính giả tốt."
Cố Đình Quân im lặng nhìn cô, Đường Kiều a một tiếng, hỏi: "Thế nào? Ngài cảm thấy tôi không phải?"
Cố Đình Quân bật cười, chậm rãi hỏi ngược lại: "Tính cách nóng vội như vậy, cô thật sự là một người biết lắng nghe sao?"
Đường Kiều cười nhạo một tiếng, đôi mắt sáng ngời, chăm chú nhìn anh, khẽ mở miệng: "Bởi vì ngài là Thất gia a, cho nên tôi tình nguyện bỏ ra tất cả nhẫn nại của mình."
Cố Đình Quân lại nở nụ cười, anh tìm xì gà, châm lửa, nghiêng đầu nhìn cô.
Thời gian phảng phất như dừng lại..