Đường Kiều vừa ra khỏi toilet liền nhìn thấy Hồ Nghệ Từ đứng trước bồn rửa tay lau mặt, hình như đã khóc, đôi mắt hơi đỏ. Lúc này giống như vì không mang theo đồ trang điểm nên cả người mờ mịt vô thố.
Hồ Nghệ Từ nhìn thấy Đường Kiều, có chút xấu hổ, muốn xoay người đi ra ngoài.
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Cô cứ đi ra ngoài như vậy, ai cũng sẽ biết cô đã khóc."
Hồ Nghệ Từ nghe vậy liền dừng bước, đứng yên ở đó cắn môi, nói: "Tôi, tôi.. Cô đừng nói được không?"
Đường Kiều tựa vào tường, hỏi: "Tất nhiên tôi sẽ không nói, chuyện này có liên quan gì đến tôi. Nhưng mà Hồ tỷ tỷ, chị tội gì phải thế? Kỳ thực trong lòng chị hiểu rõ mà, đúng không?"
Kỳ Bát gia đối với Hồ Nghệ Từ hiển nhiên không còn quan tâm để bụng như trước kia. Đường Kiều không biết nguyên nhân của sự thay đổi này là gì, lâu rồi nên chán? Hay là.. Ngủ được rồi nên chán? Cô không muốn phỏng đoán nhiều, nhưng cô tin tưởng Hồ Nghệ Từ đã nhìn thấu.
Nhìn sắc mặt trắng mặt của Hồ Nghệ Từ, Đường Kiều nói: "Quên đi, tôi đi mượn cho cô chút phấn."
Vừa nói xong, đang muốn bước đi liền nhìn thấy Viên Phỉ Phỉ tiến vào, cô dứt khoát hỏi: "Làm phiền một chút, đồ trang điểm của cô có thể cho cô ấy mượn chút không?"
Viên Phỉ Phỉ chống lại tầm mắt của Hồ Nghệ Từ, hai người lập tức quay mặt đi.
Hồ Nghệ Từ quyết đoán: "Tôi không cần đồ của cô ta."
Viên Phỉ Phỉ cười nhạo, nói: "Đường tiểu thư, cô xem, cho dù tôi cho, cô ấy cũng không cần nha."
Sắc mặt Hồ Nghệ Từ càng khó coi, nói: "Đồ của người phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ như cô, tôi sẽ không dùng, bẩn chết người."
Viên Phỉ Phỉ cười lạnh: "Cô cho rằng cô sạch sẽ hơn tôi? Sạch sẽ hơn ở chỗ nào? Còn không phải đều ôm đùi đàn ông sao? Có bản lĩnh cô cũng giống như người ta, trở thành thiên kim tiểu thư a, như vậy sẽ không giống nữa."
Viên Phỉ Phỉ nhìn về phía Đường Kiều, vừa rồi cô ta lôi kéo Đường Hành đi, tuy rằng Đường Hành rất ngu, chửi bới Đường Kiều thậm tệ nhưng từ trong lời nói cô ta có thể nhận ra, Đường Kiều không phải một cô gái bình thường.
Viên Phỉ Phỉ cẩn thận nghĩ lại cũng đúng, lần trước Đường Kiều còn trả tiền cho Chu San San.
Nếu như là gia đình bình thường, lần cá cược này, chắc chắn sẽ cố ý thua. Nhưng Đường Kiều và Cố Thất gia hiển nhiên không có ý này. Cố Thất gia tự nhiên không cần thiết, như vậy khả năng duy nhất là họ không cần dùng ván cược này để duy trì quan hệ, Đường Kiều không quan tâm đến chuyện này.
Viên Phỉ Phỉ tuy là con hát, nhưng cô ta có thể nổi tiếng trong một thời gian ngắn như vậy, chắc chắn rất khôn khéo.
Hồ Nghệ Từ đỏ vành mắt, nói: "Cô nói ai ôm đùi đàn ông, tôi không giống với cô, chúng tôi là quan hệ yêu đương, tương lai sẽ kết hôn."
"Ha ha ha!"
Lời này thật sự chọc cười Viên Phỉ Phỉ. Cô ta nhìn Hồ Nghệ Từ, giống như đang nghe một câu chuyện nực cười.
Đôi mắt đánh giá trên dưới người Hồ Nghệ Từ, cũng không thấy có trang sức gì đang giá. Ngay cả đồ trang sức quý giá cũng không có còn muốn cùng đàn ông đến đây, đúng là buồn cười.
Đường Kiều ho khan một tiếng, đẩy đẩy Hồ Nghệ Từ, nói: "Trường hợp công khai như hôm nay, không thể bị mắt mặt, chúng ta ra ngoài trước đi."
Đường Kiều không quan tâm những chuyện này, nhưng Hồ Nghệ Từ rõ ràng còn đang mơ hồ, cô không thể không nhắc nhở một chút.
Nhưng Hồ Nghệ Từ quay đầu lập tức giữ chặt tay cô, ép hỏi: "Đường tiểu thư, cô cũng nghĩ như vậy sao? Cô cũng cười tôi, cảm thấy Bát gia không có khả năng sẽ kết hôn với tôi sao? Cô nói đi. Cô nói cô không chê cười tôi đi!"
Đường Kiều kêu một tiếng, khuôn mặt dần dần lạnh lùng: "Buông tay ra."
Cô nguyện ý kết bạn với Hồ Nghệ Từ, nhưng điều kiện tiên quyết là không được quá giới hạn. Mà hành vi lúc này của Hồ Nghệ Từ rõ ràng làm cho cô không thoải mái.
Hồ Nghệ Từ hình như không ngờ Đường Kiều sẽ có sắc mặt như vậy. Tuy rằng từng nghe qua chuyện cô đánh nhau, nhưng Hồ Nghệ Từ chưa bao giờ liên hệ chuyện này và Đường Kiều với nhau. Có điều, ánh mắt lạnh như băng trong chớp mắt kia của Đường Kiều đã làm cho Hồ Nghệ Từ tỉnh táo lại.
Hồ Nghệ Từ lập tức buông tay, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi."
Đường Kiều hòa hoãn lại, lắc đầu: "Không có gì, tôi ra ngoài trước."
Lúc này Đường Kiều không còn suy nghĩ muốn quan tâm chuyện của bọn họ nữa. Cô nhìn ra, Hồ Nghệ Từ biết Kỳ Bát gia là loại người nào, một khi đã như vậy, cô nói nhiều cũng vô dùng. Hồ Nghệ Từ không muốn thay đổi, người khác căn bản không giúp được.
Đường Kiều khẽ gật đầu, lập tức xoay người rời đi.
Nhưng mà khi cô trở lại vị trí ban đầu, Cố Đình Quân đã không còn ở đó. Đường Kiều nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn thấy anh.
"Đường tiểu thư, Thất gia có chút việc, mời Đường tiểu thư ngồi đây đợi một lát."
Đường Kiều nga một tiếng, không hỏi nhiều.
Cố Tứ: "Vậy tôi.."
Đường Kiều mỉm cười: "Đi đi."
Cố Tứ gật đầu, xoay người rời đi.
Cố Tứ vừa mới đi, Chu Vũ Hiên một thân tây trang đi tới. Đường Kiều đoán đúng rồi, hắn là người mang Đường Hành đến đây. Ở thời khắc mấu chốt, Đường Hành có thể bỏ rơi hắn, nhưng ngược lại, hắn lại vẫn đối xử tốt với Đường Hành, đúng là làm người ta cảm khái, không biết đầu óc hắn có vấn đề gì không..
Hoặc là nói.. Đối với hắn, Đường Hành còn có tác dụng khác.
Đường Kiều biết đầu óc Chu Vũ Hiên bình thường, cho nên, chỉ có thể là vế thứ hai.
Chu Vũ Hiên đứng trước mặt Đường Kiều, chào hỏi: "Đường tiểu thư."
Cô có quan hệ với Cố Thất gia, cho nên không có người đàn ông nào đến gần cô.
Đường Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, không nói chuyện, chỉ là cả người toát ra sự xa cách.
"Tôi bị đánh là do Đường tiểu thư, đúng hay không?" Hắn chất vấn.
Đường Kiều cười như không cười nhìn hắn, hỏi ngược lại: "Nếu muốn đổ tội cho ai đó, ít nhất phải bày ra chứng cứ a?"
Chu Vũ Hiên hít một hơi thật sâu, nói: "Tôi có thể không trách cô, thậm chí tôi có thể không nói chuyện này với San San.."
Đường Kiều ngắt lời hắn: "Xin hỏi ngài là ai a? Ngài thích trách tôi thì trách a, ngài muốn nói cho San San thì nói a! Tôi cũng không biết ngài đang nói cái gì."
Đường Kiều cười lạnh nói: "Nhưng trước tiên phải có chứng cứ. Không có chứng cứ, tôi có thể kiện ngài."
Cô gõ mặt bàn, nói: "Ngài cần làm rõ một chuyện, ngài có lập trường gì mà đứng ở đây nói chuyện với tôi? Ngài là ai chứ?"
"Bốp bốp bốp!" Tiếng vỗ tay truyền đến, một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu đen tiến lại gần, cười nói: "Lợi hại! Quả nhiên có chút lợi hại!"
Đường Kiều nhìn người đến, lập tức cảnh giác.
Hoắc Nhị gia nói: "Ta luôn luôn hoài nghi ánh mắt của Đình Quân, nhưng hiện tại xem ra, nó cũng có lý."
Đường Kiều không nói chuyện, chỉ nhìn Hoắc Nhị gia.
Thật ra Hoắc Nhị gia và Cố Đình Quân hơi giống nhau. Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện mặt mày hai người có chút tương tự, chỉ là so ra thì Cố Đình Quân đẹp trai hơn một ít. Hơn nữa.. Vị Hoắc Nhị gia này cũng giống Hoắc Lục gia a.
Cho nên, vị Hoắc Nhị gia từ Bắc Bình đến này là cha của Lục gia?
Đường Kiều không dám phỏng đoán nhiều, chỉ im lặng nhìn Hoắc Nhị gia.
Chu Vũ Hiên vô cùng cung kính, hắn cúi đầu chào hỏi: "Hoắc Nhị gia."
Hoắc Nhị gia cũng không để ý đến Chu Vũ Hiên, hắn còn chưa đáng giá để ông để mắt tới. Hoắc Nhị gia tựa vào trên sofa nhìn Đường Kiều, hỏi: "Có muốn cược một chút không? Cược xem trong lòng Đình Quân có cô hay không?"
Đường Kiều lắc đầu: "Không cược."
Thật là quyết đoán, Hoắc Nhị gia cười: "Có chút thú vị."
Đường Kiều nhẹ giọng nói: "Nhị gia, lần trước ngài đã nói, sẽ không liên lụy đến người khác."
Cô rõ ràng là đang nhắc nhở vị này không cần nuốt lời.
Hoắc Nhị gia cười vang, gật đầu: "Đúng, ta đã nói như vậy."
Ông ngẩng đầu: "Nhưng mà tôi muốn đổi ý thì phải làm sao bây giờ?"
Ông nhìn về phía Đường Kiều, hỏi ngược lại: "Cô sẽ làm như thế nào?"
Đường Kiều lắc đầu: "Không làm gì cả! Là phúc thì không phải họa, là họa thì khó tránh, tôi chưa bao giờ oán trời trách đất, cùng lắm thì đối mặt chống lại thôi. Chỉ có điều, lấy thân phận của ngài đi chèn ép một cô gái nhỏ như tôi, cũng không biết là người nào sẽ mất mặt hơn a?"
Hoắc Nhị gia: "Phép khích tướng vô dụng."
Đường Kiều lắc đầu, cô cảm thấy những người này thật thú vị. Cô nói chuyện bình thường, sao bọn họ lại cho rằng đó là phép khích tướng? Nơi này là nơi công cộng, trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ cô có thể làm gì sao?
Có lẽ biểu cảm trào phúng của Đường Kiều quá rõ ràng, Hoắc Nhị gia nói: "Cô thật sự không phải kiểu người khiến đàn ông yêu thích."
Đường Kiều suýt chút nữa liền phun nước trong miệng ra. Hoắc Nhị gia là có ý gì? Thất gia không phải đàn ông sao?
"Ôn nhu như nước, chưa bao giờ là không tốt."
"Chú Hai nói người của tôi như vậy, hình như không tốt lắm đâu?" Cố Đình Quân vừa trở về, mái tóc anh hơi rối. Đường Kiều nhìn ra được, chắc hẳn anh vừa đánh nhau với người khác.
Cố Đình Quân đi đến bên cạnh Đường Kiều, nắm tay cô. Đường Kiều cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức nâng khóe miệng, mỉm cười.
Cô cúi đầu đáng thương nói nhỏ: "Chú Hai của ngài làm tôi sợ, còn nữa.. Bên kia có một con ruồi làm phiền tôi."
Hoắc Nhị gia: "..."
Chu Vũ Hiên: "Chuyện này, tôi nghĩ đây là hiểu lầm.."
Thẻ thành viên của Chu Vũ Hiên chỉ là thẻ bình thường, không có ai để ý. Cô Tứ làm một động tác mời, Chu Vũ Hiên muốn lưu lại cũng không được, do dự một chút liền nhanh chóng rời đi.
Đường Kiều: "Có phải bọn họ lại bắt nạt ngài không?"
Bàn tay nhỏ bé vuốt phẳng áo sơ mi của anh, Cố Đình Quân cầm tay cô, giữ lại, cúi đầu nhìn cô một cái, nói: "Cô đi chơi đi."
Đường Kiều không chịu: "Nhưng mà vừa rồi chú Hai của ngài nói những lời thúi lắm. Ông ấy đã đồng ý với ngài rồi mà vẫn tới làm phiền tôi. Tôi không muốn đi, nếu tôi đi mà gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Nhị gia: "..."
Rốt cuộc ông cũng lộ ra một chút tươi cười, khẳng định nói: "Quả nhiên là người của Đình Quân, đáng ghét như nhau."
Đường Kiều lại thờ ơ, cô nhẹ giọng nói: "Tôi có hy vọng ông thích tôi đâu."
Cố Đình Quân nhếch khóe miệng, nói: "Đứng nói bậy, chú hai nói được thì làm được, chẳng qua là cố ý hù dọa cô chút thôi. Cô đi chơi đi. Tôi có mấy câu muốn nói riêng với chú Hai."
Đường Kiều suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng buông tay xoay người rời đi.
Cô không đi quá xa, đứng bên cạnh cửa sổ, im lặng nhìn bên này.
"Không cần lo lắng."
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi: "Lục gia biết?"
Hoắc Lục gia nở nụ cười, nói: "Cha tôi đối xử với đứa cháu Đình Quân này còn tốt hơn với con trai là tôi nhiều, cô cứ yên tâm đi. Còn cô.. Ông ấy đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời, vừa rồi chẳng qua là muốn dọa cô chút thôi."
Thật ra Đường Kiều cũng biết, cô nói: "Tất nhiên tôi biết. Ở đây nhiều người như vậy, ông ấy cũng không có điên, muốn ra tay chắc chắn sẽ không lựa chọn nơi này."
Cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Tôi là cố ý chọc giận ông ấy."
Hoắc Lục gia: "..."
Đường Kiều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Lần trước ông ấy làm tôi sợ hãi, tôi không có khả năng trả thù lại, nhưng chọc tức ông ấy một chút thì không phải chuyện khó khăn gì. Dù sao, nhìn qua cũng là một ông chú khỏe mạnh, chắc không thể dễ dàng bị tức chết được. Lại nói.. Ngài không giống ông ấy lắm."
Hoắc Lục gia cười: "Muốn tìm hiểu về gia đình chúng tôi? Những chuyện này để lão Thất tự mình nói cho cô đi."
Hắn thấy Đường Kiều không sao, cũng không ở lại bên cạnh cô quá lâu.
Nhưng mà Đường Kiều phát hiện hôm nay cô thật bận rộn. Chân trước Hoắc Lục gia vừa đi, chân sau Đường Hành lại đến.
Đường Hành nâng cằm, nói: "Đường Kiều, tôi nói cô là tiểu tiện nhân đó, thì sao? Câu dẫn một người lại một người, cô rất đắc ý đúng không?"
Những người ở đây không có ai coi cô ta ra gì, nhưng khi nhắc đến Đường Kiều lại có vài phần tôn kính. Dựa vào cái gì? Đơn giản là vì Đường Kiều tìm được một người đàn ông lợi hại sao?
Đường Hành khinh bỉ: "Cô đừng tưởng rằng bản thân tài giỏi thế nào, tôi.."
Đường Kiều vẫy tay: "Phục vụ."
Cô vươn tay lấy một ly rượu đỏ trên khay, nhìn về phía Đường Hành: "Cô có biết điểm ghê tởm nhất của cô là gì không?"
Đường Hành nghiến răng nghiến lợi: "Là gì? Đường Kiều, tôi không tin ở đây cô lại dám làm gì tôi? Tôi nói cho cô biết, nếu cô làm như vậy, Thất gia kia chắc chắn sẽ không cần cô nữa, hắn sẽ không cần một người phụ nữ ác độc như cô. Cô đừng có mơ.. A!"
Rượu đỏ trong tay Đường Kiều cứ thế hắt lên lễ phục của Đường Hành.
Có người nghe thấy thanh âm nhìn lại, Đường Kiều nghiêng đầu nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Cô cứ kêu tiếp đi! Phục vụ!"
Cô lại lấy một ly rượu đỏ.
Nhân viên phục vụ: "..."
Đường Kiều ở trước mặt mọi người, lại hắt lên người Đường Hành, lạnh lùng nói: "Cô kêu một lần, tôi hắt một ly! Thế nào?"