Hết giờ dạy, ba Tào cùng Chu Thanh Phong cả người đầy mồ hôi đi vào nhà chính, học sinh bên ngoài cũng lục tục ra về. Tào Cận trong bếp vừa hay đã nấu xong cơm.
Mẹ Tào: “Hai thầy trò rửa tay rửa mặt rồi vào ăn cơm.”
Chu Thanh Phong liếc nhìn Chí Vân đánh giá qua một lượt, sau đó nói: “Con có đem theo đồ, dì cho con mượn phòng tắm một chút.”
Mẹ Tào cười phất tay: “Con cháu không mà, con cứ dùng tùy ý còn xin phép làm gì.”
Ba Tào là người hào sảng, không phải dân thượng lưu mà ăn nói nhỏ nhẹ. Ông ăn to nói lớn quen rồi, giờ cưới phá lên: “Bình thường chiều đều phải lên lớp tiếp, cũng không phải tắm gì. Hôm nay A Phong còn muốn tắm rửa nữa cơ chứ.”
Tào Cận bê đồ ăn ra, vừa đi vừa nói: “Đó là chuyện của cậu ta. Ba còn không mau rửa tay là không còn canh trứng của ba đâu.”
Bàn ăn là loại bàn tròn, Tào Cận vừa ngồi xuống cạnh mẹ Tào thì Chí Vân đã vội ngồi kế bên cạnh. Chu Thanh Phong từ phòng tắm đi ra, tay đang lau tóc, hơi khựng lại, sắc mặt có phần khó coi. Lại rất nhanh trở về dáng vẻ bình thường, cười nói: “Để mọi người chờ rồi.” Chu Thanh Phong chỉ đành ngồi cạnh ba Tào, gã bày ra bộ dạng thân thiết nói với ba Tào: “Thầy, nãy con thấy lúc thầy đứng lớp có vẻ không thoải mái, chân vẫn còn đau sao?”
Ba Tào hít một hơi sâu, bắt đầu than thở: “Thầy già có tuổi rồi, sức khỏe cũng không còn tốt nữa. Chân không cẩn thận nói giãn cơ liền giãn cơ. Trong nhà con xem, có mỗi một thằng còn, vậy mà cả tháng mới về nhà được vài lần, nấu được vài bữa cơm thay mẹ nó. Mẹ nó không gọi báo tin, cũng chưa chắc nó biết ba nó bị gì.”
Tào Cận bị điểm mặt thì liền vội vàng giải thích, còn không quên múc ít canh trứng cho bà Tào: “Rồi, là con sai, con bất hiếu… Nên ba hãy ăn chút canh trứng có tấm lòng của con đi.”
Chí Vân bên cạnh không khỏi bật cười bất lực với tình cảm cha con của nhà này. Mẹ Tào chú ý thấy Chí Vân nãy giờ vẫn chưa gắp đồ ăn, liền khéo léo nhắc nhở: “Ông thích ăn canh trứng, cũng nên để phần cho mọi người nữa chứ.”
Tào Cận nghe vậy đáp: “Con hôm nay nấu nhiều lắm, mẹ cứ để ba ăn thoải mái.”
Ba Tào vô tình hỏi: “Bình thường con nấu món đó cùng lắm cũng chỉ đủ hai tô nhỏ, ăn không đã nghiền, nay sao lại nấu nhiều vậy?”
Mẹ Tào thành công trong việc thao túng ba Tào vô thức nói ra thứ mà mình muốn, rất nhanh vỗ vai ông một cái, giả vờ chất vấn: “Ông già nên lú lẫn rồi à, ở đây chắc cũng chỉ có ông thích món đó chắc. A Vân hôm nay theo quý tử của ông về, còn mua quá trời đồ, chẳng lẽ còn không cho thằng nhỏ ăn món nó thích.”
Ba Tào lúc này mới kịp phản ứng lại, đưa tay vỗ lên trán: “Ba quên mất A Vân cũng giống ba thích canh này. Xem ra trong nhà này chỉ A Vân là có nhiều thứ giống ba hơn cả Tiểu Cận.”
Tào Cận ở nhà vui vẻ, thoải mái cũng hoàn toàn thả lỏng cảnh giác. Vô thức nói: " Phải phải, trong nhà anh ta mới là con ba. Nhiều khi con thấy bản thân mình khéo lại không phải con ruột đấy."
Ba Tào hơi hé môi muốn nói, liền bị Chí Vân xen vào trước: “Anh giống ba cũng không sao, không phải rất tốt à. Anh giống ba, em giông mẹ, đều là một nhà bốn người.”
Tào Cận liếc nhìn Chí Vân, trực tiếp gắp miếng thịt nhét thẳng vào miệng hắn: “Anh con ruột của ba, mau mau ăn đi.”
Không khí trên bàn ăn đột nhiên vui vẻ lạ thường, chỉ là Chu Thanh Phong ngồi cạnh ba Tào liền hoàn toàn như người dưng xa lạ, cuộc nói chuyện của bốn người họ khiến gã không tài nào chen vô được. Đồ ăn trong miệng gã, lại ăn không ra vị gì. Trong cổ họng nghẹn ứ cục tức đầy khó chịu.
Chu Thanh Phong đưa ánh mắt đầy phẫn uất nhìn nồi canh trứng trên bàn. Cả một bàn nhiều món như vậy, Tào Cận một mình nấu hết, lại chẳng có lấy một món dành cho gã. Chu Thanh Phong khẩu vị lại cực kì ghét canh trứng, trước nay mẹ Tào nấu cơm có món đó, gã sẽ không một chút động đũa. Mẹ Tào biết ý, cũng nhất định làm thêm món mà Chu Thanh Phong thích để bù vào. Bây giờ, Tào Cận xem ra trong lòng một chút cũng không có để tâm đến gã. Chí Vân ganh tị với gã, ghen ghét Tào Cận thân mật với gã. Nhưng hắn ta lại không hề biết rằng chính bản thân Chu Thanh Phong mới là người ganh tị.
Khi không có sự xuất hiện của Chí Vân, ba mẹ Tào chỉ quan tâm gã, Tào Cận cũng sẽ chỉ nói chuyện với gã. Nhưng khi Chí Vân đến đây, Chu Thanh Phong ngay lập tức trở nên xa lạ. Gã cũng muốn được như Chí Vân gọi hai người họ là ba mẹ. Chỉ là khi ngỏ ý, ba Tào đã cười to nói: “Con gọi thầy là thầy nhiều năm rồi. Thầy cũng như cha, cũng chỉ là cái để xưng hô thôi, không cần gọi là ba cũng được. Chúng ta không cần câu nệ.”
Sau bữa cơm, ba Tào nói cái chân lại đau, chắc chiều không thể đứng lớp được. Đành nhờ Chu Thanh Phong dạy hộ. Nói xong mẹ Tào đỡ ông lên trên phòng, vừa đi vừa nói: “A Vân mua cao dán cho ông, lên tôi giúp ông dán vào.”
Ba Tào chân đi chậm rãi, nghe vậy không nhịn được khen vài câu: “Xem ra có A Vân chúng ta đỡ biết bao. Cũng chỉ có thằng bé mới chú ý mấy tiểu tiết này.” Dù đã đi hơi xa, nhưng vốn giọng của Tào Dung bình thường đã rất lớn, giờ có hạ giọng vẫn có thể khiến ba người kia nghe được: “Chỉ tiếc là năm đó nó mắc sai lầm, bằng không bây giờ chúng ta có thể gọi nó là con rể rồi. Cũng không biết bao giờ Tiểu Cận mới chịu tha thứ cho nó.”