Kỉ Hoan vẫn đang luyện tập võ thuật cho bộ phim mới. Tưởng chừng rất đơn giản, nhưng việc bị dây quấn quanh người câu lên hạ xuống, mỗi một lần như vậy, dây đều siết đến toàn thân đau nhức. Lại thêm việc phải giữ vững phong thái mà huơ tay múa chân theo thầy chỉ đạo.
Vừa hay Tào Cận có việc tìm đến quản lí Kỉ Hoan để xác nhận lịch trình, nhìn người nọ phải khổ sở loay hoay mãi chưa thành thục động tác, trong lòng liền có chút đồng cảm. Sau khi xác nhận xong với người quản lí kia, vừa quay đầu rời đi phía sau đã vang lên tiếng quát khó chịu: “Tôi phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa đây, động tác cậu sai hết rồi. Tay phải đưa lên như này, chân thì như này…” Kèm theo đó là một tràn tiếng cằn nhằn: “Diễn viên bây giờ chẳng ai chịu khổ được à.”
Tào Cận muốn mặc kệ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của thầy chỉ đạo, máu trong người Tào Cận không biết từ đâu lại sôi lên. Tào Cận quay phắt người tiến đến gần, nâng cao giọng nói: “Thầy Châu, thầy là người chỉ đạo võ thuật thì phải biết cách dạy làm sao cho bọn họ hiểu chứ. Bọn họ là diễn viên, không phải người học võ, thầy dùng tư chuyên môn như vậy làm sao hiểu được. Bọn họ không nói ra, là vì họ nể mặt thầy là tiền bối.”
Chỉ đạo Châu bị mắng đến đen mặt, lửa giận nãy giờ bùng lên: “Cậu là quản lí, biết gì mà nói hả. Người học võ ai cũng phải chịu khổ, bọn họ là diễn viên chịu chút đau đớn này có là gì. Tôi dùng lời nói giải thích như vậy mãi, bọn họ cũng không hiểu.”
Tào Cận: “Chỉ mình thầy là giỏi sao, những thứ thầy biết chưa chắc nhiều hơn tôi.”
Nói rồi Tào Cận hùng hổ đi về phía Kỉ Hoan, dứt khóat cởi toàn bộ dây an toàn trên người cậu ta xuống: “Đeo cho tôi, tôi cho thầy Châu xem những gì thầy dạy bọn họ có phải là như thế này không.”
Hậu cần vừa kéo dây, Tào Cận đã liền vào thế phòng thủ trên không. Mỗi một lần kéo dây, liền là một động tác khác nhau. Tào Cận trái ngược với Kỉ Hoan khi nãy, từng cái đá chân, xoay người, vung tay… Đều mang theo tiếng xé gió.
Đến khi được thả xuống, Tào Cận dùng cách nói của mình, truyền đạt lại toàn bộ những chú ý cùng các kỉ năng mà mình được học lại cho Kỉ Hoan. Kỉ Hoan mờ mịt từ sớm, giờ đây như được khai sáng, hai mắt sáng rỡ gật đầu lia lịa.
Chí Vân bên ngoài cửa thấy toàn bộ sự việc, miệng cười đến tận mang tai, trong đầu có ý định muốn Tào Cận giữ vai trò chỉ đạo võ thuật. Với trình độ của Tào Cận, chuyện này dễ như trở bàn tay. Chỉ là Tào Cận vẫn còn muốn làm quản lý cho Lưu Diệp Minh mà thôi. Đợi đến khi Tào Cận đi ra, Chí Vân nở nụ cười lấy lòng: “Tiểu Cận, em có muốn làm chỉ đạo võ thuật không?”
Tào Cận liếc xéo Chí Vân: “Tôi đang làm quản lý rất tốt.”
Chí Vân biết Tào Cận sẽ nói như vậy, nhưng lấy hiểu biết của hắn ta về Tào Cận thì: “Lương gấp 3, thời gian tới Diệp Minh đã noi với Đình Y mới dần rút khỏi showbiz, để trở thành nhà sản xuất. Vậy nên Diệp Minh có lịch trình sẽ ít đi, thời gian đó em có thể đến đây dạy bọn họ. Anh sẽ nói Đình Y vẫn giữ nguyên lương quản lý cho em.”
Tào Cận cả người khựng lại, đầu óc hơi mơ màng, miệng không tự chủ mà nhếch lên, lại bị cậu cố ép hạ xuống rồi lại nhếch lên. Như vậy khác nào Tào Cận có tới hai đầu lương, đã vậy một bên còn được gấp 3 lần… Xem ra ước mơ trở thành đại gia của Tào Cận không còn xa nữa rồi. Muốn trở thành tư bản, trước tiên phải bán mình cho tư bản đã…
Tào Cận giả vờ đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, bày ra vẻ mặt lạnh lùng nói: “Khụ khụ… nếu thời gian tới Diệp Diệp không có lịch trình, tôi ở không ăn lương cũng ngại, vậy thì như anh nói đi.”
Chí Vân muốn cười thành tiếng, nhưng sợ Tào Cận sẽ thẹn, cũng chỉ có thể kìm chế nụ cười: “Được, đều nghe em.”
Tào Cận bỏ đi được vài bước, thì dừng lại quay đầu, giơ lên ba ngón tay, hạ thấp giọng nói: “Lương chỉ đạo võ thuật gấp 3.”
Chí Vân gật đầu khẳng định, nhìn Tào Cận rời đi. Đã thật lâu rồi hắn chưa từng nhìn Tào Cận vui vẻ với mình như vậy. Lúc này đây, hắn mới cảm thấy những gì mình từ bỏ đều là đáng giá…
…****************…
Mấy ngày này Chí Vân thường xuyên lui tới nhà Tào Cận để lấy lòng phụ huynh, mẹ Tào biết Chí Vân từ khi cả hai còn đi học. Sau khi Chí Vân thành người nổi tiếng, ba mẹ Tào hết sức hâm mộ hắn.
Mẹ Tào: “A Vân à, con đến chơi với mẹ là mẹ vui rồi, còn mang quà cáp làm gì, lần nào cũng vậy.”
Chí Vân cười lấy lòng: “Thời gian này thời tiết khô lắm, con sợ mẹ làm việc nhà nhiều quá dễ bị nứt da tay, nên mua cấp ẩm tặng mẹ. Còn cái này là cao dán, hôm trước con nghe Tiểu Cận nói ba bị giãn cơ.”. Truyện Trinh Thám
Mẹ Tào cười vỗ vỗ lên mu bàn tay Chí Vân, sau đó thở dài nhìn vào nhà bếp: “Con tốt với ba mẹ, ba mẹ đều biết. Chỉ là con thời gian này vẫn tốt chứ, mẹ thấy con với Tiểu Cận có gì đó. Bộ hai đưa cãi nhau sao?”
Chí Vân là người hoạt ngôn dễ được lòng người lớn, từ mấy năm trước đã theo đuổi Tào Cận đã kêu hai người họ là ba mẹ. Lúc đầu cả hai còn hơi không quen, mãi nghe nhiều cũng thành quen rồi. Nhưng mà tính tình Tào Cận từ nhỏ ương ngạnh, bọn họ là là ba mẹ, thấy Chí Vân khổ sở vì con mình cũng xót thay cho hắn.
Chí Vân: “Bọn con không sao, con vẫn cố gắng ạ.”
Mẹ Tào thở dài: “Mẹ cũng chỉ mong hai đứa hạnh phúc, nhưng Tiểu Cận nó tính khí…”
Chí Vân vội cắt ngang: “Là do con không tốt thôi.”
Mẹ Tào: “Chuyện trước kia, ba mẹ đều nghe A Phong nói qua một lượt rồi.”
Chí Vân giật mình: "Chu Thanh Phong. "
Mẹ Tào hạ thấp giọng, nhìn về hướng phòng tập võ cách đó khá xa, thấy Chu Thanh Phong không có vẻ gì là chú ý mới nói: “Tâm tư thằng bé này, xem chừng không đơn thuần.”
Chí Vân im lặng một lúc, sau đó mới từ từ cất tiếng hỏi: “Mẹ, mẹ không tức giận con sao?”
Mẹ Tào nhìn hắn, hành động tiếp theo của bà khiến Chí Vân bất ngờ. Mẹ Tào búng trán hắn, giọng trách mắng: “Lúc đầu mẹ rất giận, nhưng thấy Tiểu Cận nhiều năm như vậy cũng không yêu thêm ai. Hiện tại cũng biết con đã thay đổi mình vì nó. Mẹ cũng không phải cố chấp