Lưu Diệp Minh chỉ cười không nói gì. Lúc này có một tay phóng viên đi lại, rất biết dè chừng: “Xin lỗi, tôi có thể hỏi ảnh đế Trần một câu được không?”
Lưu Diệp Minh đáp: “Được.”
Phóng viên lộ ra nụ cười vui mừng. Tá Hàng thất thời muốn đi, nhưng khi nghe câu hỏi của phóng viên thì khựng lại: “Anh có suy nghĩ gì về việc hai lần đón sân bay ồn ào nhất này không?”
Lưu Diệp Minh do dự thoáng suy nghĩ, vừa khéo gặp được ánh mắt của phóng viên đang âm thầm quan sát Tá Hàng. Hắn cười nói: “Tôi chỉ có thể nói rằng hai chuyến bay ồn ào đó là lịch trình kín, chỉ có người của sân bay và chúng tôi biết mà thôi.”
Phóng viên hỏi tiếp: “Vậy ý của anh là đã có người bán thông tin sao?”
Lưu Diệp Minh: “Tôi chưa thể ra đáp án chính xác bây giờ được.”
Phóng viên: “Vậy còn những tin đồn gần đây trên mạng thì sao?”
Lưu Diệp Minh khẽ lắc đầu: “Mọi người cũng hiểu hai từ “tin đồn” nghĩa là gì. Tôi cùng với phía công ty sẽ có câu trả lời sớm nhất cho mọi người.”
Ngưng một lúc, Lưu Diệp Minh tiếp tục nói: “Hiện giờ tôi phải vào trong rồi. Tạm biệt cậu.”
Phóng viên từ lúc bắt đầu, toàn bộ đều hướng sự chú ý về phía Tá Hàng. Thu được biểu cảm chột dạ của người kia, phóng viên mỉm cười bí hiểm rời khỏi sự kiện. Ra đến cổng, hắn ta vương vai một cái: “Mệt chết đi mất, tới lúc về nhất định kêu anh Tinh tăng lương.”
…****************…
Mọi người đều ổn định chỗ ngồi trong rạp, chờ đúng giờ sẽ công chiếu xuất đầu tiên của bộ phim mà Hà Mẫn Mẫn đảm nhận vai nữ chính kiêm đạo diễn. Đây là tác phẩm đầu tiên mà cô thực hiện dưới tư cách đạo diễn. Điều này cũng là một thông báo ngầm về việc Hà Mẫn Mẫn sẽ chuyển mình sang lĩnh vực đạo diễn.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo vị trí của các công ty, người cùng công ty sẽ được ngồi cạnh nhau. Không biết là vô tình, hay cố ý mà Hương Thiên được sắp xếp ngồi cạnh Phương Doanh. Khi Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh đến nơi định, đã nhìn thấy Nghị Úy cùng một người nữa ngồi cạnh vị trí của bọn họ. Lưu Diệp Minh nhìn sang phía Hà Mẫn Mẫn, cô nàng cũng vô cùng kinh ngạc, sau đó quay người thì thầm gì đó vào tai ban tổ chức sự kiện. Chỉ thấy người kia khẽ lắc đầu, lúc này Hà Mẫn Mẫn chỉ có thể phóng ánh mắt vô tội nhìn bọn họ. Lưu Diệp Minh vừa thấy thương vừa thấy buồn cười, nhẹ phất phất tay ra vẻ không sao.
Lưu Diệp Minh đang muốn ngồi xuống, thì Trần Đình Y đac nắm tay hắn kéo lại: “Em ngồi bên này đi, kế bên là chỗ của Tư Hàm.” Nói rồi y ngồi xuống, Lưu Diệp Minh cũng ngồi theo.
Nghị Úy mỉm cười đầy giả tạo chào hỏi: “Chào Diệp Diệp, chào thầy Trần.”
Lưu Diệp Minh khẽ cau mày, cố nặn ra nụ cươig tiêu chuẩn nhất: “Chào Nghị tổng, lâu rồi không gặp, có phải ngài quên rồi không?”
Nghị Úy nghi hoặc: “Quên?”
Lưu Diệp Minh thản nhiên đáp: “Đừng gọi tôi là Diệp Diệp.”
Câu này thốt ra khiến cho Nghị Úy và nữ minh tinh đi theo lão sượng mặt, Mã Tư Hàm vừa hay đi đến cũng nghe thấy. Mã Tư Hàm vẫn luôn có sự thiên vị nhẹ với Lưu Diệp Minh, nên chỉ cần là người Lưu Diệp Minh có ác cảm, thì ắt hẳn người đó phải có gì đó không tốt. Về phần Trần Đình Y khi nghe Lưu Diệp Minh nói như vậy, lại nhớ về chuyện ngày trước bé cưng cũng đã từng đem câu nói đó nói với mình rất nhiều lần. Hoài niệm khiến Trần Đình Y bất giác bật cười. Điều này trong mắt Nghị Úy không khác gì sự sỉ nhục.
Trần Đình Y thu lại biểu cảm, nhìn Nghị Úy: “Chào Nghị tổng. Ngại quá vừa rồi nhớ lại vài chuyện nên không cẩn thận thất lễ rồi.”
Đây là lời nói thật, nhưng với Nghị Úy thì chỉ là lợi biện minh cho hành động khiếm nhã vừa rồi mà thôi. Nghị Úy mỉm cười: “Không sao. À phải rồi, Diệp Minh sang bên công ty cậu vẫn tốt chứ? Tôi nghe nói từ hồi sang Hướng Thiên, Diệp Minh chỉ tham gia một bộ phim và đi vài sự kiện. Làm tôi nhớ lại khi cậu ấy còn ở Phương Doanh, tiếc là mấy dự định trong tương lai mà tôi đã lên lịch sẵn cho Diệp Minh không được thực hiện.”
Lưu Diệp Minh khó chịu trong lòng, hai năm âm thầm nắm chặt lại. Cái gì mà dự định tương lai, đến cả Lưu Diệp Minh nghe thôi còn thấy giả dối, Nghị Úy nói ra lại không chút chột dạ hay sao chứ.
Trần Đình Y đáy mắt thâm sâu, mặt cười không lộ ra biểu tình nào khác cả: “Đúng vậy, thời gian này Diệp Diệp muốn chuyển mình sang làm nhà sản xuất, nên ít xuất hiện. Phía công ty cũng tôn trọng Diệp Diệp, nên những lời mời đóng phim hay quảng cáo, đều là tự Diệp Diệp lựa chọn. Thêm nữa giờ trong Hướng Thiên, Diệp Diệp đang giữ vai trò là thầy dạy diễn xuất cho các diễn viên mới và thực tập sinh… Thời gian cũng không rãnh rỗi nhiều…”
Trần Đình Y mặc kệ bộ dáng cứng miệng của Nghị Úy, ra bộ thắc mắc: “À phải rồi, người bên cạnh Nghị tổng…?”
Nghị Úy vội thu lại biểu cảm gượng gạo của mình, thiệu: “Đây là Giang Đàn Như, là diễn viên mới của Phương Doanh, năng lực của Đàn Như rất tốt. Đời tư cũng trong sạch, không có tin đồn nào cả. Tuy bây giờ chưa nổi tiếng như hai vị ảnh đế đây, nhưng tôi tin sẽ có một ngày cô ấy sẽ bay cao.”
Nghị Úy cố ý nhấn mạnh mấy chữ “đời tư”, “tin đồn” nhầm mục đích ám chỉ Lưu Diệp Minh, Lưu Diệp Minh biết rõ ý độ của lão, cũng mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, trong giới giải trí không ai mãi đúng trên đỉnh cao cả. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, tôi chỉ hy vọng sau khi đến tuổi xế chiều như Nghị Tổng, vẫn có đủ một ngày ba bữa cơm. Không làm chuyện trái lương tâm, trái pháp luật là hay nhất.”
Nghị Úy hơi chột dạ, lão ta rất cố gắng không để lộ biểu tình ra ngoài: “Đúng, đúng vậy.”
Mã Tư Hàm một bên nghe bọn họ nói chuyện, đến khi màn hình hiển thị sắp bắt đầu chiếu phim, mới lên tiếng: “Sắp bắt đầu rồi.”
Nhờ bốn chữ này của Mã Tư Hàm mới có thể kết thúc cuộc đối thoại đầy mùi khiêu khích này.