Chí Vân lo lắng nắm chặt tay Tào Cận, kiểm tra vết thương, ánh mắt đầy phức tạp: “Tiểu Cận, chuyện của Lưu Diệp Minh đã Trần Đình Y, cậu ấy sẽ không để Diệp Minh có chuyện. Nhưng mà…”
Tào Cận cau mày, rút tay mình ra khỏi tay hắn ta, Chí Vân cuối đầu cười khổ sở: “Tiểu Cận, tối hôm đó, em đã khẳng định với anh em không thích Chu Thanh Phong, vậy còn Lưu Diệp Minh thì sao?”
Tào Cận mất kiên nhẫn hỏi: “Ý anh là sao?”
Chí Vân nghiến răng hỏi: “Em có tình cảm với Lưu Diệp Minh không? Em có thích cậu ta không?”
Tào Cận cau mày càng chặt: “Chí Vân, anh bị điên à? Tôi xem Lưu Diệp Minh là em trai của mình. Tôi ở bên cạnh cậu ấy từ hồi cậu ta còn chưa biết diễn xuất là gì kìa.”
Chí Vân thấp giọng, có chút ấu trĩ: “Vậy sao? Em xem cậu ta là em trai, đau lòng cậu ta bị vi cáo mà làm đau bản thân mình? Còn từng vì sợ anh làm khó dễ cậu ta mà nằm dưới thân a…”
“Chát”
Má Chí Vân truyền đến một cảm giác nóng rát, hắn đau sao? Thân xác hắn đau, tinh thần hắn đau, nhưng như vậy thì sao? Chí Vân lại không thể cảm nhận được nổi đau của Tào Cận.
Tào Cận hai mắt đỏ hoe, đầy tức giận: “Lí Chí Vân, anh hết lần này đến lần khác cầu xin tôi, cũng là anh đều lần sau lại làm tổn thương tôi nhiều hơn lần trước.”
“Lí Chí Minh, ngày hôm đó tôi đã gần như tin anh sẽ thay đổi, nhưng thứ tôi nhận lại được ở ngày hôm nay là gì? Đều là sự sỉ nhục… Anh nghĩ đêm đó tôi thật sự vì Diệp Diệp mà để anh chạm vào mình sao?”
Chí Vân đứng ngây ngốc tại chỗ, hắn lo lắng cho Tào Cận tự mình làm mình bị thương, nhưng bản thân Chí Vân lại luôn lo sợ mất đi Tào Cận mà trong lòng luôn ghen tị với những người bên cạnh, được cậu quan tâm. Trần Đình Y từng cảnh cáo hắn: “Cậu nên trân trọng Tào Cận, đừng để có được rồi lại mất đi. Có một số thứ, mất đi có thể tìm lại đươc, cũng có người đi tìm cả cuộc đời, cuối cùng cũng không tìm ra.”
Chí Vân bật cười tự giễu: “Lí Chí Vân, mày còn khốn nạn tới khi nào nữa đây hả.”
Mấy ngày sau đó, Tào Cận không hề thấy Chí Vân xuất hiện nữa. Cậu chỉ có thể tự thấy bản thân buồn cười, buồn cười vì đã hy vọng Chí Vân có thể kiên trì thêm chút nữa.
…****************…
Về phía Trần Đình Y cũng đã công khai với báo chí về việc làm xét nghiệm cho Lưu Diệp Minh. Và trong thời gian sớm nhất sẽ tổ chức một buổi hợp báo làm rõ tất thảy mọi chuyện.
Lưu Diệp Minh lên bài trấn an tinh thần của người hâm mộ, đồng thời cũng nêu rõ quan điểm của mình về những cáo buộc vô căn cứ. Tào Cận cùng đoàn đội hợp lực đẩy các bình luận tích cực lên đầu.
Điện thoại Trần Đình Y reo lên, y mở ra xem, bên trong là một bảng ghi âm, còn kèm theo hóa đơn chuyển khoản. Trần Đình Y mỉm cười, nhắn lại hai chữ “Cảm ơn”.
Trần Đình Y đi đến văn phòng của Lưu Diệp Minh, thấy y đến, Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Tổng giám đốc đến văn phòng nhỏ của tôi có chuyện gì không?”
Trần Đình Y nựng má Lưu Diệp Minh, rồi cuối đầu hôn hôn vào trán hắn vài cái. Nhìn thôi cũng biết tâm tình của y rất tốt.
Trần Đình Y: “Sự cố ở sân bay đã biết ai làm rồi.”
Lưu Diệp Minh bất ngờ thốt lên: “Thật sao?”
Trần Đình Y gật đầu khẳng định, sau đó nói cho Lưu Diệp Minh biết người đứng sau sự kiện ở sân bay. Lưu Diệp Minh nghe đến cái tên này thì không tránh khỏi bất ngờ: “Anh có nhầm lẫn không? Sao lại là người đó được. Chẳng phải bình thường vẫn rất tốt sao?”
Trần Đình Y vỗ vai Lưu Diệp Minh: “Trên đời này có rất nhiều chuyện đều có thể xảy ra dưới sự không ngờ tới. Một bước chân của con người rất dài, dài đến mức có thể đi qua một đời người. Nhưng một nước chân đó cũng có thể rất ngắn, ngắn đến độ đi mãi cũng chẳng thể bước qua lòng người.”
Lưu Diệp Minh mới đầu có biết chuyện, đã có chút thất vọng, chỉ là vì người đó đối với hắn cũng không phải là người quá quan trọng, nên Lưu Diệp Minh rất nhanh mà vui vẻ trở lại: “Vậy anh định khi nào tổ chức hợp báo?”
Trần Đình Y cười: “Cuối tuần này, dù sao ngày mốt chúng ta có thư mời dự sự kiện ra mắt sản phẩm mới của Hà Mẫn Mẫn mà.”
Lưu Diệp Minh gật đầu: “Cũng được, vậy em nói với anh Cận chuẩn bị vài thứ cho buổi báo.”
Trần Đình Y vuốt ve tóc Lưu Diệp Minh, cưng chiều hỏi: “Có cần soạn kịch bản câu hỏi không?”
Lưu Diệp Minh không do dự liền từ chối: “Chúng ta không nên soạn kịch bản trước, nếu không phóng viên sẽ cho rằng chúng ta vì chột dạ nên mới làm như vậy.” Trần Đình Y đã biết trước đáp án này, nên không quá bất ngờ.
…****************…
Trong buổi ra mắt bộ phim mới của Hà Mẫn Mẫn, cô đã mời được rất nhiều sao hạng A nổi tiếng, trong đó còn có cả các biên kịch và đạo diễn có thâm niên tromg nghề.
Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh nhìn thấy vị biên kịch nổi tiếng trong giới chụp hình thảm đỏ xong đi xuống, Lưu Diệp Minh nhìn Trần Đình Y, khẽ gật đầu một cái rồi cả hai tách nhau ra. Dù sao vẫn chưa đến lúc bọn họ công khai mối quan hệ, trước mặt công chúng vẫn nên giữ khoản cách. Đó là đề nghị của Lưu Diệp Minh, mà cả Trần Đình Y cũng đồng ý tán thành.
Lưu Diệp Minh từ xa vẫn luôn chú ý đến người kia, lúc này hắn tiến lại gần, vui vẻ chào hỏi: “Biên kịch Tá, lâu rồi không gặp.”
Tá Hàng là biên kịch của bộ phim ‘ta là nam nhân’ mà Trần Đình Y và Lưu Diệp Minh đóng mấy tháng trước.
Tá Hàng bị gọi đột ngột thì giật mình, quay lại thấy là Lưu Diệp Minh mới cười bất đắc dĩ: “Diệp Minh, cậu hù tôi giật cả mình.”
Lưu Diệp Minh cười trêu đùa, nhưng trong mắt lại hiện lên ý vị thâm sâu: “Biện kịch Tá nói vậy, người không biết còn tưởng ngài làm chuyện xấu, bị bắt gặp đấy.”
Tá Hàng có phần chột dạ, cười ha ha đỡ ngượng: “Cậu cứ thích đùa.”