Lưu Diệp Minh và Tào Cận được Nghị Úy mời ngồi, Nghị Úy giả vờ như một người tốt wuan tâm nhân viên cũ của mình: “Diệp Minh à, từ ngày cậu về với Hướng Thiên vẫn tốt chứ?”
Lưu Diệp Minh khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười xã giao: “Nghị tổng không cần lo lắng, tôi có tốt hay không, không phải ngài rõ nhất sao?”
Nghị Úy cười ha ha giống đi sự chột dạ của mình: “Dù sao cũng từng hợp tác với nhau, cậu không thể dùng dáng vẻ lúc trước nói chuyện với tôi sao?”
Lưu Diệp Minh trong lòng tràn ngập sự khinh bỉ, Nghị Úy muốn hắn dùng dáng vẻ trước đây nói chuyện sao? Hắn đời trước chính là luôn nhìn nét mặt lão ta mà sống, khom lưng cuối đầu với người rắp tâm muốn hại chết mình. Đời này sống lại, Nghị Úy còn cho rằng Lưu Diệp Minh hắn vẫn sẽ ngu ngốc như trước kia ư.
Ánh mắt Lưu Diệp Minh nhìn Nghị Úy đầy ẩn ý, hắn khẽ nhướng mày, thái độ đầy kiêu ngạo: “Tiếc là tôi thấy dáng vẻ ngày trước tôi không thích tí nào, nên cũng không thể dùng nó để nói chuyện với Nghị tổng được nữa rồi.” Tào Cận ngồi cạnh Lưu Diệp Minh, trong lòng không khỏi giễu cợt Nghị Úy.
Nghị Úy không để tâm lắm đến những lời mỉa mai của Lưu Diệp Minh. Lão ta thở dài một hơi tiếc nuối: “Haiz, dù sao thì trước khi kết thúc hợp đồng, cậu đã từng có ý muốn gia hạn. Chỉ là không ngờ đến lúc đó, cậu lại một mục muốn rời công ty. Chuyện cậu làm khiến tôi vô cùng đau lòng, còn ảnh hưởng đến công ty nữa. Tôi giúp cậu nhận bao nhiêu là quảng cáo, bao nhiêu là phim. Cuối cùng đều là tự tôi đền hợp đồng…”
Tào Cận giơ tay lên, ngăn cho Nghị Úy nói tiếp: ghị tổng, có phải ngài đang hiểu lầm gì hay không?"
Nghị Úy khó hiểu nhìn Tào Cận: “Ý cậu là gì?”
Tào Cận khoanh tay, tựa thẳng người ra phía sau: “Lưu Diệp Minh khi đó từng ý muốn gia hạn là thật, nhưng cậu ta cũng không nói sẽ gia hạn hợp đồng mà. Quyết định của con người thường sẽ đưa ra vào khoảng khắc cuối cùng. Dù là một giây trước cậu ấy muốn, nhưng một giây sau đổi ý cũng là chuyện bình thường. Ngài chưa hỏi qua ý Diệp Diệp, tự ý kí hợp đồng, bây giờ đền bù còn muốn đổ cho Diệp Diệp?”
Nghị Úy bị Tào Cận vạch trần thì chột dạ không nói nên lời. Lão ta rất hiểu tính cách của Tào Cận, bình thường đều cười cười nói nói, không chút phòng bị. Nhưng khi nóng nẩy lập tức không nể nang ai. Lưu Diệp Minh chính là theo Tào Cận lâu năm, cũng học thành thói quen này.
Nghị Úy ho nhẹ vài tiếng: “Cái này chẳng qua là tôu muốn ôn lại chuyện cũ chút thôi. Cũng lo lắng Diệp Minh đến Hương Thiên lâu như vậy, mà Đình Y thân là ông chủ kiêm luôn bạn trai lại không tìm tài nguyên cho Diệp Diệp.”
Lưu Diệp Minh híp mắt đáp: “Có lẽ ngài không biết, thật ra tôi đang muốn chuyển hướng sang làm nhà sản xuất, Đình Y cũng ủng hộ quyết định của tôi. À, tôi nhớ không nhầm thì hôm ở sự kiện của Hà Mẫn Mẫn, Đình Y đã từng nói sơ qua vấn đề này nhỉ.”
Nghị Úy: “…”
Lưu Diệp Minh: “Hơn nữa, hôm nay Nghị Úy mời tôi đến, không phải là vì có chuyện cần nói sao. Tôi đoán liên quan đến thím của tôi đi. Nếu đã như vậy, chúng ta không cần tốn thời gian ôn chuyện xưa cũ đâu.”
Nghị Úy một mặt sượng ra, đứng lên đi về phía bàn làm việc ấn nút: “Cho người vào đi.” Giọng lão ta hiện giờ tuy đã rất kìm nén, nhưng vẫn nghe ra vài phần mất kiên nhẫn. Lão ta nhìn Lưu Diệp Minh một cái, lấy từ trong túi ra gói thuốc lá, hỏi: “Không phiền chứ, gần đây tôi bắt đầu nghiện hút thuốc.”
Tào Cận định lên tiếng, Lưu Diệp Minh nhẹ nhàng ra hiệu: “Không sao, đây là chỗ của ngài mà.”
Không lâu sau, giọng cô lễ tân vừa nãy lại vang lên: Nghị tổng, tôi đưa người đến."
Nghị Úy nghiêm giọng: “Vào.”
Cánh cửa mở ra, Hạ Nghệ vừa nhìn thấy Lưu Diệp Minh ngồi đó, như đã có chuẩn bị trước lập tức lao đến, nói khóc là khóc: “Diệp Diệp, con thật ác độc, sao con nỡ lòng đem bà và Đại Đồng đi vậy hả. Chú con rất nhớ hai người họ, đi tìm lâu như vậy cũng mất tâm. Con mau đưa bà và Đại Đồng về đi.”
Nội dung không khác gì so với khi Hạ Nghệ nói trên TV, chỉ khác là hiện tại bà ta đang nhào đến níu kéo Lưu Diệp Minh gào khóc. Tào Cận nhìn thấ vậy, vội vàng kéo Hạ Nghệ ra, tách bà ta khỏi Lưu Diệp Minh.
Tào Cận giận dữ quát: “Hạ Nghệ, bà còn lấn tới tôi lập tức kiện bà.”
Hạ Nghề tóc tai rũ rượi, ngồi thụp xuống sàn ôm mặt khóc nức nở, vừa khóc vừa mắng: “Lưu Diệp Minh, mà là thứ phản chủ, tao với chú mày một tay nuôi mày lớn, cho mày ăn học. Vậy mà giờ mày bỏ mặc bọn tao. Đám đòi nợ đó còn chẳng phải là do mày hay sao.”
Lưu Diệp Minh đứng lên, một tay đút vào túi quần. Mặt hơi hất lên, chính là dáng vẻ cao ngạo của kẻ cầm quyền. Hắn từ trên cao nhìn xuống Hạ Nghệ: “Bà cho rằng những lời bà nói đều là sự thật sao? Bà có phải quên mất chuyện gì hay không?”
Nghị Úy đứng một bên, lại châm thêm một điếu thuốc nữa, lão ta hút đến độ say mê. Hạ Nghệ oán giận nhìn Lưu Diệp Minh.
Tào Cận đứng bên cạnh Lưu Diệp Minh, rất không khách sáo nói: “Hạ Nghệ, bà nói Diệp Diệp là do bà nuôi lớn sao? Hằng tháng tôi thay Diệp Diệp gởi tiền về, số tiền đó không hề nhỏ, cần tôi giúp bà cộng lại không?”
Lưu Diệp Minh: “Tiền học trước giờ của tôi đều là từ lương hưu của bà nội, ngay cả Đại Đồng cũng như vậy. Thì bà lấy quyền gì đòi tôi đưa tiền cho bà, còn để bà đón bà nội và Đại Đồng đi. Bà yêu thương hai người thật sao? hay muốn bòn rút hết khả năng?”