Lưu Diệp Minh nhìn Tào Cận đang thất thần, hắn đưa tay quơ qua quơ lại: “Anh Cận…”
Tào Cận đảo mắt liếc Lưu Diệp Minh một cái, táng lên cái tay trước mặt: “Làm gì thế?”
Lưu Diệp Minh thấy Tào Cận hoàn hồn mới thở phào: “Ây, em còn tưởng hồn anh xuất ra chưa quay về nữa chứ. Sao cứ như người mất hồn vậy?”
Tào Cận thở dài chán nản, nằm vật vờ ra bàn: “Chán thôi. Mà bây giờ còn chưa tới giờ họp, em kêu anh đến sớm như vậy làm gì chứ?”
Lưu Diệp Minh nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có ai mới hạ thấp giọng nói: “Cái đó, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tào Cận: “Chuyện gì?”
Lưu Diệp Minh: “Anh còn nhớ Tạ Trình không?”
Tào Cận gật gật đầu, Lưu Diệp Minh thì thầm vào tai Tào Cận. Sắc mặt cậu ta trợn tròn kinh ngạc, nhìn qua Lưu Diệp Minh như muốn khẳng định những gì mình nghe được. Lưu Diệp Minh hiểu ý gật đầu khẳng định.
Tào Cận: “Nếu là như vậy, chuyện này không nên để lâu.”
Lúc này từ bên ngoài xuất hiện thêm nhiều người rục rịch đi vào. Trần Đình Y và Chí Vân vào sau cùng, ánh mắt Chí Vân dừng trên người Tào Cận, Tào Cận thấy vậy vội cuối đầu nhìn vào tài liệu trên bàn. Lưu Diệp Minh nhìn thấy dáng vẻ ngại ngùng của Lưu Diệp Minh và thái độ đắc ý của Chí Vân, trong lòng không tránh khỏi vui mừng. Miệng không kìm được mà nhếch lên, một cô gái ngồi đối diện thấy thế thì hỏi: “Thầy Lưu có chuyện gì vui vẻ sao?”
Lưu Diệp Minh giật mình vội trả lời: “Không có gì đâu.”
Dù sao cũng chỉ là một cuộc hợp cuối tháng, những gì cần nói đềy đã nói, cần báo cáo đều đã báo cáo. Lưu Diệp Minh vẫn như cũ không nhận phim hay quảng cáo. Hiện tại đối với Lưu Diệp Minh mà nói, hắn muốn hoàn thành xong việc vạch trần Nghị Úy, mới tính tiếp chuyện tương lai.
Văn Tú Anh cùng Đại Đồng trước đó đã lẻn vào phòng Nghị Úy, sao chép toàn bộ dữ liệu từ máy tính lão ta. Trần Đình Y cũng đã soạn ra những bằng chứng phạm tội của lão. Giờ chỉ còn việc của Lưu Diệp Minh.
Cuối tuần, Tào Cận đã lâu rồi mới lại được làm tài xế cho Lưu Diệp Minh.
Tào Cận: “Em chuẩn bị đủ rồi à?”
Lưu Diệp Minh chóng cằm nhìn khung cảnh lướt nhanh qua bên ngoài cửa sổ: “Không chuẩn bị gì là chuẩn bị tốt nhất. Anh yên tâm, lần này chỉ đến nói chuyện thôi. Dù sao cũng là thím và em họ em, cũng nên đến hỏi thăm sức khỏe một chút.”
Tào Cận: “Đại Đồng sao rồi? Theo trí nhớ của anh về nó, chắc cũng đứng ngồi không yên nhỉ?”
Lưu Diệp Minh khẽ bật cười: “May có Tú Anh ở cùng nó, bằng không nó lại kích động rồi.”
Xe chạy thêm một chút thì đến Phương Doanh. Tào Cận đánh lái tránh một chiếc xe cấp cứu đang đậu ven đường, lên trên một chút lại gặp thêm một chiếc cấp cứu khác. Tào Cận: “Nhiều xe cấp cứu nhỉ?”
Lưu Diệp Minh mỉm cười: “Ừm nhỉ, dù sao thì thời gian này dễ bệnh mà. Người bệnh thì cần đến bệnh viện mới được.”
Tào Cận nhếch mép một cái, cả hai không nói gì nữa. Tào Cận quen nẻo, lái thẳng xuống tầng hầm đỗ xe. Cẩn thận quan sát xung quanh mới cùng Lưu Diệp Minh vào trong.
Nhân viên trong Phương Doanh đại đa số đều quen mặt hai người, có người niềm nở chào hỏi, cũng có người lơ đi ra vẻ không quen biết. Lễ tân được dặn dò từ trước, nên trực tiếp đưa hai người lên tầng cao nhất cũng là văn phòng của Nghị Úy.
Lễ tân: “Thật lâu rồi không gặp hai người, nay gặp lại cũng không biết nói gì.”
Tào Cận cười với cô nàng, nói: “Mới mấy tháng không gặp, xem ra vẫn còn hay ăn lén trong giờ làm việc.”
Lễ tân liếc xéo Tào Cận giận dỗi, lại quay sang Lưu Diệp Minh lấy lòng: “Vẫn là anh Diệp Diệp hiểu lòng người này, nãy giờ cũng không chê gì em cả.”
Lưu Diệp Minh hòa nhã đáp: “Em nói chuyện thân thiết với bọn anh quá, cẩn thân Nghị Úy không vui đấy.”
Lễ tân nghe vậy thì thở dài, mặt xụ xuống: “Em sắp nghỉ việc rồi, cũng không sợ lão.”
Lưu Diệp Minh khẽ nhếch mày: “Làm sao vậy?”
Lễ tân xem ra còn muốn nói gì đó, nhưng thang máy đã kêu một tiếng, cửa mở ra đối diện. Lễ tân im lặng dẫn hai người trước cửa phòng Nghị Úy, gõ cửa: “Nghị tổng, người đến rồi ạ.”
Nghị Úy bên trong truyền ra âm: “Vào đi.”
Lễ tân mở cửa cho hai người bước vào, rồi mới lưu luyến rời đi. Bên trong tháng máy Văn Tú Anh bước ra cầm theo văn kiện, lễ tân nhìn cô chào hỏi: “Chị Tú Anh gặp Nghị tổng có chuyện sao?”
Văn Tú Anh đáp: “Trưởng phòng bảo chị đem tài liệu đến.”
Lễ tân nghe vậy liền nói: “Nghị tổng ở phòng cuối hành lang á chị, phòng chính hiện đang sửa thì phải.”
Văn Tú Anh hơi kinh ngạc, nhưng vẫn cười nói: “Vậy à, cảm ơn em.”
lễ tân: “Vậy em chờ thang máy giúp chị, rồi hai chị em mình xuống tầng luôn.” Văn Tú Anh mỉm cười đồng ý.
Văn Tú Anh vào văn phòng một chốc rồi đi ra, cả hai cùng vào tháng máy. Cửa thang máy vừa đóng, Văn Tú Anh đã nói: “Tính ra từ khi chị vào làm đến nay, cũng chỉ có mình em với chị là thân thiết thôi.”
Lễ tân nghe vậy vui lắm, nhưng rất nhanh đã buồn bã nói: “Em sắp nghỉ việc rồi.”
Văn Tú Anh giả vờ kinh ngạc: “Sao vậy? Em đang làm tốt mà.”
Lễ tân có chút do dự, sau nó thở dài một hơi nói: "Em cảm giác có gì đó lạ lắm chị, chỉ là giác quan thôi. Hôm chị nghỉ làm nên không biết thôi, hôm đó có một vị khách đặc biệt đến đây. Nghị tổng có vẻ sợ ông ta lắm, đích thân đón luôn mà. Lúc em mang trà vào, vô tình nghe họ nói gì mà ‘không diệt khẩu được thì ông cũng không cần quý mạng’ "
Văn Tú Anh khóe mắt khẽ giật, ánh mắt đanh lại. Lễ tân không chú ý biểu cảm của Văn Tú Anh, tiếp tục nói: “Từ hôm đó, em cứ luôn sợ hãi mỗi khi nhìn thấy Nghị tổng. Giác quan nói với em hiện tại công ty đang có gì đó rất lạ. Em không thể tiếp tục ở đây nữa. Chị Tú Anh, em quý chị lắm, nên em hy vọng chị cũng sớm rời công ty đi.”
Văn Tú Anh không đáp, cửa thang máy mở ra. Lúc này cô mới bảo: “Chị biết rồi.”
Văn Tú Anh đứng giữa sảnh công ty, cô ngẩng đầu nhìn một lượt toàn bộ xung quanh. Nhân viên công, ca sĩ, diễn viên,… từng người dưới sự quản lí của Phương Doanh giờ đây trong mắt Văn Tú Anh không khác gì những con tốt thí trên bàn cờ. Mà ngay cả Nghị Úy cũng chẳng phải con tướng.
“Xem ra Nghị Úy sắp không xong rồi.” Văn Tú Anh thầm nghĩ.