Nhân viên thấy hai người nhan sắc đều hết sức sinh đẹp liền hơi đờ đẫn nhưng vì được huấn luyện chuyên nghiệp nên nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.
Nguyệt Dao gật đầu tiếp tục quan sát
Khi còn nhỏ cô rất thích mặc màu lam, song qua những tháng ngày đen tối đó, cô chỉ mặc màu đen và màu đỏ. Bởi khi cả người nhuốm máu cũng không thật nổi bật trên bộ đồ đang mặc.
Nguyệt Dao đi tới nơi treo những bộ quần áo màu đen. Cô chọn một chiếc quần jean đen ngắn đến đùi và một chiếc áo đen hở vai ngắn đến eo đi vào phòng thử đồ.
Thay đồ xong, Nguyệt Dao đi ra khiến bao nhiêu nhân viên cùng khách hàng đều thẫn thờ hít thở không thông.
Khi đến đây cô mặc quần dài và cái áo thun dài tay cùng với chiếc áo khoác mỏng, mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng ai mà chả nói câu 'người đẹp vì lụa'.
Cảm nhận được mọi người xung quanh đột nhiên chậm hẳn nửa nhịp động tác cùng nhìn về một phía, Lục Thiệu Phong cũng dời tầm mắt về phía đó.
Đột nhiên nhìn thấy thân ảnh của cô gái. Mái tóc nâu dài buông xoã, cái cổ trắng ngần, mặc chiếc áo màu đen lộ ra hai xương quai xanh tinh xảo và vòng eo thon gọn. Kết hợp chiếc quần jean đen ngắn bó sát lộ ra đôi chân dài trắng nõn và nổi bật lên vòng ba hoàn hảo.
Cách ăn mặc đơn giản mà lại làm nổi bật ra tất cả những gì đẹp nhất trên cơ thể. Nguyệt Dao vốn đã rất trắng, mặc màu đen càng tôn lên nước da trắng nõn của cô.
Thấy mọi người nhìn mình chằm chằm Nguyệt Dao cất tiếng hỏi:
"Kì quái lắm sao?"
Nhân viên phục vụ chợt phản ứng lại, vội vang lên tiếng:
"Dạ không thưa cô, cô mặc rất đẹp khiến chúng tôi có chút ngây người"
Lời này của nhân viên phục vụ cũng không tính là tâng bốc, quả thật họ nhìn mà ngây người, còn những khách hàng nam có vài người đã đỏ bừng mặt và chảy cả máu mũi.
"Vậy à",Nguyệt Dao nghe vậy cũng chỉ hờ hững đáp lại, rồi đi chọn tiếp.
Ngồi bên kia Lục Thiệu Phong nhìn cũng sớm đã ngây người chợt phản ứng lại, nhìn qua những tên đàn ông vẫn còn đang lau máu mũi, chợt nhíu mày trong lòng cảm thấy cực kì không vui.
Bên kia Nguyệt Dao vẫn tiếp tục chọn đồ. Lần này cô đi đến nơi treo những bộ quần áo màu đỏ, Nguyệt Dao lấy một cái đầm trễ vai màu đỏ dài đến ngang đầu gối, trước phần ngực có một vài bông hoa hồng rất đẹp.
Tiếp đó, cô lấy 5 cái áo sơ mi và vài cái quần jean dài với nhiều kiểu mẫu khác nhau. Rồi Nguyệt Dao tiếp tục qua hàng áo ngủ, lấy mấy cái áo ngủ tơ tằm dễ chịu tuy có chút hơi lộ liễu.
Tuy lúc trước cuộc sống chết chóc máu me nhưng Lâm An sống rất hưởng thụ vì chẳng cô biết được mình sẽ chết khi nào. Quần áo, đồ đạc cô đều mua theo sở thích của mình.
Thấy cô qua hàng áo ngủ, ánh mắt Lục Thiệu Phong nhìn theo, thấy chiếc áo cô chọn ánh mắt anh nheo lại có chút nguy hiểm. Những người xung quanh sớm đã bị khí thế băng lãnh toả ra từ người anh sợ hãi toát mồ hôi lạnh, không dám nhìn nhiều. Hắc Hải bên cạnh thấy lão đại nhà mình toả ra uy áp kinh người như vậy cũng có chút sợ hãi.
Bởi vì thường ngày nếu không phải trong thời gian làm việc hoặc cực kì tức giận một việc gì đấy thì lão đại cực kì ít sinh khí, tạo ra uy áp đáng sợ như vậy, chỉ là mặt lạnh như băng và không thích người khác đến gần. Hôm nay tự dưng sinh khí là sao?
Nhìn theo tầm mắt của Lục Thiệu Phong, Hắc Hải nhìn về phía bóng dáng của Nguyệt Dao.
Cô gái kia lại chọc giận Lão đại cái gì rồi!
♥️♥️***Tìm*** ***ả******nh cho mn ng******ắ******m***♥️♥️
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/1085246/novel/12738277/1596952678.png-original600webp?sign=cd4dda97005e9d778825760631e4b802&t=5fff8980)
☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️☘️