Theo sự hộ tống của bốn chiếc thuyền máy khác dưới sự chỉ đạo của gã Mắt Diều Hâu, chiếc du thuyền do Huy Cường điều khiển chậm chạp rời khỏi địa phận lãnh hải của nước Thụy Điển.
Vẫn luôn cầm chắc khẩu súng laser liên thanh trong tay, Rose không hề chủ quan chút nào. Nàng cẩn trọng quan sát tình hình xung quanh khu bến cảng, để phòng tránh cho trường hợp xuất hiện một vài con cá lọt lưới bất ngờ lao ra cho mình một đòn chí mạng.
Bên cạnh đó, ba người Terrell, David cùng với Hieman, sau khi được mọi người dìu dắt lên thuyền, bọn họ đều quên luôn cả những vết thương đang không ngừng rỉ máu trên người mình, để mà tiếp tục thực hiện công việc trông coi bốn phía của chiếc du thuyền giúp Rose.
Mãi cho đến khi bóng ảnh từ khu bến cảng đã hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt của mình, dây thần kinh đang căng cứng của bọn họ mới được buông lỏng.
- “Báo cáo chỉ huy, không phát hiện được gì cả.”
Một hồi lâu sau khi thuyền đã rời đi khu bến cảng, mấy người trong đội đi kiểm tra khoang thuyền trước đó đều đã quay trở lại với những tin tức tốt.
- “Tốt, mau kiểm tra tình hình của những người bị thương xem thế nào rồi, nhanh cấp cứu cho bọn họ trước đã.”
Mặc dù nhận được tin tức tốt, thế nhưng Rose cũng không hề buông lỏng được tí nào. Nàng nhanh chóng hạ đạt mệnh lệnh tiếp theo, súng trong tay cũng được cất trở lại phần áo giáp trên lưng.
Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau một hồi, không có một lời nói, mà hết thảy bọn họ chỉ dùng tốc độ nhanh nhất đuổi bước đi theo Rose, đi tới một góc của boong thuyền.
Tại nơi đó bây giờ đang nằm lấy bốn người Đình Tấn, Long, Vansy và Đỗ Lễ. Chính bốn con người này đã liều cả mạng sống để tìm đường cứu thoát cho cả đội, trước những nguy hiểm dồn dập kéo tới không ngừng.
Ở thời điểm hiện tại, cả nhóm xem như đã hoàn toàn thoát ly khỏi nguy hiểm. Việc cấp bách nhất lúc này dĩ nhiên là phải lo cứu chữa cho những người đồng đội của họ.
Ameerah cùng Louis nhìn nhau một hồi, giống như đang truyền đạt ý nghĩ gì đó cho đối phương. Tiếp đó, hai người gật đầu ra hiệu cho nhau rồi xoay người đi vào bên trong boong thuyền.
Không mất quá nhiều thời gian, cả hai đã trở lại với một thùng chất đầy những lọ thủy tinh chứa thuốc chữa thương bên trong.
- “Chị Rose, hội trưởng thế nào rồi?”
Mở miệng hỏi dò trước tiên là Ameerah. Vừa nói nàng vừa đưa ra thùng thuốc chữa thương trong tay cho Rose, để đối phương có cần thì sử dụng ngay cho Đình Tấn.
Quỳ một chân ngồi sát bên cạnh Đình Tấn, một tay Rose thì vạch mí mắt, xem xét độ co giãn của đôi con ngươi, một tay khác đặt lên mạch đập trên cổ của hắn. Hoàn thành xong tất cả quá trình kiểm tra, nàng nhẹ giọng trấn an mọi người.
- “Không có gì, hắn vẫn như cũ, chỉ là bị hôn mê bất tỉnh như Long thôi, chứ không có bất kì vết thương nào khác. Cái này chắc là do phản phệ khi sử dụng kỹ năng, thuốc chữa thương cũng không có hiệu quả gì đâu. Ngươi cất lại thuốc cho những người khác dùng đi.”
Trong lúc Ameerah và Louis đi lấy thuốc, Rose đã tiến hành đo lường, kiểm tra toàn bộ trạng thái bên ngoài của bốn người bị hôn mê này rồi. Và Đình Tấn chính là người cuối cùng được kiểm tra.
- “Thế còn Vansy với Đỗ Lễ và Hieman thì sao hả chỉ huy?”
Tiêu Phương thần sắc gấp gáp, tràn ngập lo lắng hỏi. Nàng cũng đã quan sát được một lúc rồi, trông thấy Rose cứ nhíu mày rồi lại lắc đầu trong khi đang kiểm tra tình trạng của ba người đồng đội mình, Tiêu Phương cũng không tài nào tránh khỏi sốt ruột, bồn chồn bất an.
Hieman và Trần Hạo tuy rằng không nói gì, thế nhưng đôi chân mày cau chặt, cùng với đôi con ngươi trừng trừng, nhìn Rose không chớp mắt, cũng đủ để nói lên mức độ quan tâm của hai người bọn hắn đối với vấn đề này rồi.
Bất quá, Rose cũng không trả lời ngay mà đặt mông ngồi bệt ra boong thuyền, hoàn toàn không còn chú ý đến hình tượng của mình sẽ ra sao nữa.
Sau thời gian dài chiến đấu, bây giờ đây nàng đã quá mệt mỏi và căng thẳng. Cái trán rộng của Rose đã lấm tấm từng giọt mồ hôi, nhỏ từng giọt xuống bên dưới bộ ngực căng tròn, thứ được ẩn giấu sau lớp áo giáp đang không ngừng phập phồng lên xuống, thở dốc liên hồi như để xả ra hết những cảm xúc tiêu cực còn sót lại sau trận chiến.
Trong ánh mắt chờ mong của ba người, Rose chống hai tay ra sau lưng, đầu hơi ngã về phía sau, đôi mắt nhắm nghiền lại, vừa thở vừa giải thích vấn đề của Tiêu Phương.
- “Bọn họ cũng không gặp nguy hiểm gì về tính mạng đâu. Đỗ Lễ có áo giáp bảo vệ nên cũng không bị thương gì nhiều, chỉ bị bỏng mấy chỗ trên người do đạn năng lượng bắn trúng mà thôi.
Còn Vansy bị bắn một phát ngay ngực nhưng may mắn đã có áo giáp bảo vệ nên chỉ bị thương ở phần mềm bên ngoài. Hắn ngất xỉu chắc là do áp lực đạn năng lượng đánh vào quá mạnh, trong khi cơ thể lại đang suy kiệt vượt khỏi sức chịu đựng của hắn. Các ngươi có thể an tâm rồi.”
Cho đến giờ phút này đây, Rose mới xem như là hoàn toàn yên tâm, không còn lo lắng vấn đề gì khác nữa. Và khi đã không còn áp lực gì, nàng có dịp tranh thủ thả lỏng, nghỉ ngơi một hồi thì cũng không phải là chuyện gì lạ thường.
Đối với một người không có dị năng hay được cường hóa sức mạnh như nàng, việc phải liên tục vận động với cường độ cao, tinh thần căng thẳng trong thời gian dài cũng là một loại thử thách rất lớn.
Ba người Tiêu Phương, Hieman và Trần Hạo, sau khi nghe được lời nói của Rose thì trái tim đang bị treo lên cao của bọn họ mới dần dần được hạ thấp xuống.
Đặc biệt là với Hieman, trong đầu hắn vẫn còn nhớ như in cảnh tượng mà Vansy được mình kề vai mà lại bị bắn trúng ngay ngực một phát đạn đó. Đầu óc của hắn lúc ấy giống như đã hoàn toàn ngừng hoạt động, hai lá phổi cứng đờ, hô hấp càng trở nên khó khăn.
Bởi vì thời gian quá gấp gáp, hắn không tài nào kịp thời dò xét xem tình hình của Vansy ra sao, là đã chết hay vẫn còn sống. Cứ như vậy hắn phải mang tâm tình thấp thỏm lo âu từ lúc ấy mãi cho đến tận bây giờ. Do vậy nên coi như là đã nhận được câu nói báo bình an của Rose, thế nhưng vẻ căng thẳng trên gương mặt hắn cũng không bớt đi được tí nào.
Lẽ dĩ nhiên, với hiện trạng bây giờ của Vansy và Đỗ Lễ tuy rằng đã tạm thời thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng đâu ai biết được, nếu lỡ như không được cứu chữa sớm, bọn họ có thể lại sẽ gặp phải nguy hiểm lúc nào đó thì sao.
Được một lúc lâu mà lại không thấy ai lên tiếng gì, Rose mở mắt nhìn quanh bọn họ một vòng. Thấy gương mặt bọn họ vẫn còn tràn ngập vẻ căng thẳng và lo lắng, nàng mới mỉm cười, giọng điệu trêu đùa mà nói thêm, tựa như một cách chữa trị tâm lý bất ổn cho những người này.
- “Tốt rồi, các ngươi tranh thủ nghỉ ngơi lấy sức đi. Nhiệm vụ chúng ta xem như đã xong rồi đấy. Bây giờ có thể an nhàn, thư giản như một chuyến nghỉ mát, coi như là phúc lợi cho nhiệm vụ lần này.”
- “Chỉ huy, ta mang vật dụng cứu thương đến rồi đây.”
Lời của Rose vừa dứt thì giọng Anhien lại vang vọng ra từ bên trong khoang thuyền. Thân ảnh nhỏ nhắn, xinh xắn của cô nàng cùng với một thùng lớn dụng cụ cứu thương trong tay, nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
- “Các ngươi nếu ai bị thương thì mau cho Anhien cấp cứu trước đi. Để tránh làm vết thương nặng thêm.”
Ngẩng đầu hướng về Terrell và David, Rose nhẹ giọng khuyên bảo.
Trên cơ thể hai người này còn có mấy vết thương vẫn còn đang liên tục rỉ ra máu tươi, thậm chí còn nhỏ từng giọt lên sàn của boong thuyền.
Đặc biệt là Terrell, trên tấm lưng rộng của hắn đã có ba bốn cái lỗ sâu vì biến cố trước đó, khi xui xẻo gặp phải kẻ địch có vũ khí, ẩn nấp trong một góc khuất trên đường chạy đến chiếc du thuyền này.
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như không có Terrell liều mạng dùng lưng đỡ mấy phát đạn thay cho Đình Tấn thì phỏng chừng bây giờ cả nhóm đã mất đi một thành viên và có thêm một cái xác không hồn rồi.
- “Mau nằm xuống đi, để ta băng bó vết thương.”
Anhien không hề có một chút ngại ngùng nào, nhanh chân tiến lại bên cạnh Terrell, lôi kéo hắn nằm xuống để săn sóc những cái lỗ vết thương bị cháy khét trên lưng.
- “Dùng cái này đi, tưới vào vết thương rồi băng bó sẽ mau lành hơn.”
Thấy vậy, Ameerah liền tiến đến bên cạnh Anhien, đưa ra thùng thuốc trong tay rồi từ tốn nói.
Hai cô nàng cứ như vậy gỡ bỏ lớp áo giáp bên ngoài của Terrell, để lộ bốn lỗ hổng lớn trên tấm lưng đen sì của hắn. Nhìn thấy những vết thương này, hai người không kìm được hít một ngụm khí lạnh.
Nhìn nhau một hồi, bọn họ đều trông thấy sự kinh hãi trong đôi mắt của đối phương. Thật khó có thể tưởng tượng được làm sao một người có thể chịu đựng cơn đau từ vết thương đã khoét sâu đến tận xương.
Anhien cẩn thận dùng nước thuốc chữa thương tưới lên trên những cái lỗ máu, có phần da thịt bị cháy khét của Terrell.
- “Ư…”
Đến lúc này, Terrell mới cảm thấy một cơn đau rất ập đến, khiến hắn không nhịn được phải rên rỉ một tiếng, từng giọt mồ hôi lạnh không ngừng tuông trào, xuất hiện trên trán hắn.
- “Ngươi không đau sao?”
Có chút tò mò, Anhien nhỏ giọng hỏi Terrell.
- “Sau tất cả những gì hội trưởng đã làm, thì bấy nhiêu đây vết thương có xá gì…”
Terrell khẳng khái trả lời lại, giọng ồm ồm, có chút khàn đi vì cơn đau.
Vẫn không hiểu được lời nói Terrell là có ý gì, bất quá Anhien cũng không nhiều lời hỏi lại nữa mà bắt đầu tập trung vào công việc khâu vá miệng vết thương.
Rất rõ ràng, Ameerah, Louis và David đều hiểu hàm ý trong lời nói của Terrell, bởi lẽ sau lần thực thi nhiệm vụ này, bọn họ đã hiểu được tầm quan trọng của Đình Tấn đối với mình, cũng như những thiếu hụt mà bản thân bọn họ cần phải nhanh chóng khắc phục.
Đây có thể xem là một trong những thu hoạch lớn cho bọn họ tại chuyến đi xa nhà làm nhiệm vụ lần này mà Đình Tấn vẫn luôn muốn hướng tới. Một cơ hội được mài giũa và tăng nhanh tốc độ trưởng thành hơn.
Louis cùng với những người khác trong đội thấy vậy cũng thay nhau đi đến săn sóc cho những người bị thương, phụ giúp hai cô nàng Anhien và Ameerah một tay.
Nhìn mọi người quây quần, trợ giúp nhau băng bó, khuôn mặt Rose nở một nụ cười hài lòng, thỏa mãn. Tiếp đó, nàng chuyển dời tầm mắt của mình, nhìn sang mặt biển xung quanh chiếc du thuyền.
Trong lúc mọi người đang băng bó, chiếc du thuyền của bọn họ cũng dần dần được ba, bốn chiếc thuyền máy khác tiếp cận. Không ai khác, những chiếc thuyền này chính là do gã Mắt Diều Hâu chỉ huy, yểm trợ bọn họ thoát đi trước đó.
Rose phát hiện ra điều này thì cũng nhanh chóng lấy lại thần thái chỉ huy của mình, đứng dậy đi tới một bên mạn thuyền.
Trong thâm tâm nàng cũng thật sự cảm tạ những con người này, đồng thời cũng càng khâm phục sự sắp xếp chu đáo của Báo Đen, quả thật không hổ danh người chỉ huy của nàng.
Mặc dù trước đó, Rose đã từng có nghe Vansy báo cáo qua về vấn đề, Báo Đen sẽ cử một số đội đặc nhiệm sẽ được cử đi đến Thụy Điển để hỗ trợ bọn họ. Thế nhưng Rose cũng không thể nào ngờ được lại đúng lúc như vậy.
Nàng nghĩ thầm trong đầu.
- ‘Chỉ huy trưởng Báo Đen quả là liệu sự như thần, thậm chí đã đoán biết trước biến cố có thể xảy ra ở thời điểm sau cùng.
Bất quá, cũng rất có thể là gã Mắt Diều Hâu này vẫn luôn theo dõi từng hành động, đường đi nước bước của nhóm mình, ngay từ lúc bắt đầu ở sân bay cho đến thời điểm hiện tại.’
Trong lúc Rose đang suy nghĩ vẫn vơ thì một chiếc cầu thang nằm ngang đã được đưa ra, nối liền chiếc du thuyền của nàng cùng một chiếc thuyền máy khác lại với nhau.
- “Chào Rose, nghe danh đã lâu. Ta là Mắt Diều Hâu, hân hạnh được gặp ngươi.”
Một gã đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm, khuôn mặt già dặn có một vết sẹo dài, người ăn bận áo giáp không khác gì với Rose. Hắn chậm rãi cất bước đi đến bên cạnh nàng, vừa đưa bàn tay của mình ra, vừa lên tiếng chào hỏi.
Dĩ nhiên, cái tên của hắn cũng giống như Rose, chỉ là một cái biệt hiệu được đặt ra khi đi thi hành nhiệm vụ, chứ cũng không phải là tên thật của hắn.
- “À… chào, hân hạnh biết ngươi.”
Rose phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng bắt tay với đối phương.
Đôi mắt xanh sáng ngời của gã Mắt Diều Hâu nhanh chóng tập trung vào một nhóm người đang tụ tập trên boong thuyền. Trong khi đang bắt tay với Rose, hắn giả vờ mỉm cười, nói ngay vào mục đích chính khi đến nơi này.
- “Những thuộc cấp dưới của ngươi ra sao rồi? Ta có thể gặp bọn họ không?”
- “Được, mời đi bên này.”
Rose buông tay đối phương ra, mặt tươi cười làm ra tư thế mời, rồi dẫn đầu đi đến bên cạnh nhóm người đang tụ tập xung quanh cấp cứu vết thương, sẵn tiện giới thiệu gã Mắt Diều Hâu cho bọn họ biết trước.
Chờ cho Rose giới thiệu mình với mọi người xong, gã Mắt Diều Hâu này mới lên tiếng.
- “Chào các ngươi, ta là Mắt Diều Hâu. Theo mệnh lệnh cấp trên là Đại Tá John Connor tới đây để yểm trợ khi các ngươi gặp nguy hiểm, sẵn tiện, thu thập thêm một ít báo cáo về chi tiết về chuyến đi lần này của các ngươi luôn. Mong mọi người hợp tác.”
Nói đoạn hắn mỉm cười chờ đợi phản hồi của đối phương.
Nghe xong lời nói của gã, Rose hơi nhíu nhíu đôi chân mày, thắc mắc hỏi lại.
- “Hử? Chuyện người báo cáo chi tiết là sao nữa? Chẳng phải việc này sẽ do ta trực tiếp báo cáo với Đại Tá John và Tướng Quân Jack sao?”
- “Đây là mệnh lệnh của chính phủ cấp trên đề xuất, bản thân ta cũng không rõ. Ta chỉ là thi hành nhiệm vụ mà thôi, nếu ngươi thắc mắc thì chờ đến lúc trở về nước có thể về hỏi lại xem thế nào.”
Vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, gã Mắt Diều Hâu hàm ý khước từ trả lời cho câu hỏi của Rose rất rõ ràng.
- “Không thể đợi ta về hỏi lại với Tướng Jack rồi để mọi người viết báo cáo sao?”
Rose tiếp tục gặn hỏi.
Bất quá, đáp lại nàng vẫn là cái lắc đầu và câu trả lời khẳng định của gã Mắt Diều Hâu.
- “Không thể! Xin các ngươi hợp tác, đừng làm khó. Ta cũng chỉ là chấp hành theo mệnh lệnh thôi.”
- “Thôi được rồi. Xin ngươi chờ cho bọn họ sơ cứu xong đã rồi hẳn tiếp tục ghi chép thông tin lại.”
Không còn cách nào khác, Rose chỉ đành buông tha, thở dài nói.
- “Cảm tạ…”
Rất kiên nhẫn, gã Mắt Diều Hâu gật đầu cảm ơn, sau đó đứng nép qua một bên chờ đợi để được thẩm vấn từng người, ghi chép lại báo cáo hành động của bọn họ trong lần thi hành nhiệm vụ này.
…
Ngày 22 tháng 1 năm 2111, cũng vào cùng ngày mà cả nhóm người của Rose rời đi khu bến cảng.
Tại thành phố Como của nước Ý, ở trung tâm phía bắc của tỉnh Bellagio có một khu du lịch nghỉ mát với đầy những căn biệt thự sang trọng, quý phái tọa lạc sát bên bờ hồ Como xinh đẹp, hùng vĩ.
Ở một căn biệt thự được mệnh danh là [Rockefeller de Sellingo], trái ngược lại với vẻ xa hoa hào nhoáng bên ngoài của nó, bầu không khí ẩn trong căn biệt thự vào thời khắc này đây, lại là một mảnh âm trầm, tĩnh lặng đầy mùi vị của tử khí.
Nguyên nhân cũng là vì tại căn phòng ngủ lớn của vị chủ nhân tòa biệt thự này, đang có một một ông lão nằm trên giường với gương mặt tiều tụy, làn da nhăn nheo vừa trắng lại vừa xanh.
Đây chính là biểu hiện cực độ suy nhược của một con người và không ai có thể biết rõ được, đối phương sẽ có thể chết bất cứ lúc nào.
Xung quanh giường của ông ta gắn đầy những đống máy móc, với những sợi dây thiết bị y tế hiện đại và ống bình truyền dinh dưỡng dịch, đang cắm lên cơ thể của ông lão.
Hiện tại, đôi mắt của ông lão đang lim dim, lờ đờ như một người mê ngủ. Thế nhưng sự thật là ông ta vẫn còn đang rất tỉnh táo, chỉ là bên trong não có chứa một khối u khiến cho ông ấy bị mất đi toàn bộ sự không chế với cơ thể của mình, không thể làm gì khác ngoài việc nằm một chỗ, sống đời sống người thực vật và chờ đợi thần chết đến mang mình đi.
Ngay tại những thời khắc nguy cơ này, bên cạnh giường của ông lão đang có năm người đứng vây tụm xung quanh. Bọn họ có nam có nữ, với đủ mọi lứa tuổi khác nhau.
Hai người trong số đó ăn mặc trang phục hầu, ba người còn lại phân biệt là hai người đàn ông và một người phụ nữ, đều ăn mặc quần áo rất sang trọng. Gương mặt của bọn họ đều là một mảnh trầm trọng ngập tràn sự lo lắng, trong khi đôi mắt vẫn chăm chú quan sát lấy thần sắc của ông lão.
Bỗng nhiên, một chàng trai trẻ, độ khoảng 20 tuổi với mái tóc màu vàng óng, mặc trên người một bộ vest đen, nhìn về phía một người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn ở bên cạnh mà vội vàng nói.
- “Cha! Ông nội đã sắp không qua khỏi rồi. Bây giờ chỉ có hai con đường thôi, một là phẫu thuật tìm kiếm một tia cơ hội, hai là nhìn ông chết mất. Ngươi chẳng lẽ khô…ng…”
- “Ta biết!”
Không đợi cho tên thanh niên nói xong thì cha của hắn, người đang đứng ở ngay sát bên cạnh, liền lên tiếng nói chen vào, chặn lại những lời còn chưa kịp nói ra của hắn.