Trong giây phút ấy, trái tim của 10 người còn lại trong đội đang tụ tập bên ngoài bến cảng này giống như đã hoàn toàn ngừng lại một nhịp.
- “Buông ta ra! Vansy, Hieman với Đỗ Lễ vẫn còn kẹt lại ở đó, ngươi thật sự muốn bỏ rơi bọn họ sao?!”
Tiêu Phương tính tình vốn dĩ đã nóng như lửa, bắt gặp đồng đội mình ba người đã bị đánh gục, nàng không màng lấy sống chết bản thân hay hậu quả gì, muốn xông lên cứu trợ bọn họ.
Thế nhưng Rose đã nhanh tay, kịp thời tóm lấy cánh tay, ngăn cản Tiêu Phương lại.
- “Ngươi muốn chết sao?! Không thấy bọn chúng còn có hơn trăm tên đang lẽo đẽo ở phía sau kia à? Mau nhanh chóng rút lui theo mệnh lệnh!”
Trong đôi mắt của Rose cùng những người khác đều tràn ngập những sợi gân đỏ, lấp đầy bởi sự phẫn nộ, điên cuồng cùng bất lực.
Đặc biệt nhất vẫn là khi David dõng dạc hô to một tiếng khẩu hiệu ấy. Tiếng hét như một thanh gươm sắc bén, xét rách cả bầu không khí yên tĩnh, chết chóc của khu bến cảng nơi này, đồng thời cũng xuyên thẳng vào trái tim của từng những người trong tổ đội, cũng như ba người Terrell, Ameerah và Louis.
Ba người bọn họ thậm chí đã quên cả hô hấp, nắm tay siết chặt bước lùi từng bước về sau, ánh mắt không rời khỏi David, tựa như muốn nhìn lấy gương mặt của hắn trong những giây phút còn sót lại sau cùng này.
Đến bây giờ bọn họ mới nhận ra, bản thân mình lại vô dụng như thế nào. Trước kia bọn họ chiến đấu, tung hoành ngang dọc trên chiến trường, nắm trong tay quyền chỉ huy vô số tên người chơi.
Mỗi lần xuất quân ra dã ngoại đều là một lần hành hạ Boss hay vô số đàn quái vật không thương tiếc trong trò chơi. Chưa kể đến những lần tham gia vào mấy trận đại chiến vang dội, danh tiếng hừng hực khắp nơi.
Thế nhưng hết thảy những thứ đó đều hoàn toàn là nhờ có Đình Tấn mà ra. Trong lúc nguy nan, hiểm nghèo nhất, vẫn là Đình Tấn đứng ra làm chủ, chỉ đường dẫn lối cho bọn họ từng đường đi nước bước.
Còn bây giờ, vào những lúc nguy cấp này đây, khi đã không còn sự chỉ dẫn của Đình Tấn nữa, bọn họ hoàn toàn bị mất phương hướng, chỉ có thể dựa vào người khác mà hành động.
Nhìn David, người đồng đội theo vẫn còn cười nói vui vẻ với mình mới hôm qua đây thôi, đã rơi vào bước đường cùng, không còn hi vọng cứu sống, bọn họ không tự chủ cảm thấy đau nhói trong lòng.
Sự bất lực cùng tuyệt vọng đã xâm chiếm hết cả suy nghĩ trong đầu của bọn họ, khiến cho tâm cảnh của từng người dần dần chuyển biến sang một phương hướng mới.
Từ giờ phút này, bọn họ đã dần hiểu ra được quy tắc khi sống trong cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này. Trong lặng thầm không một ai hay biết, từng người bọn họ nhanh chóng trưởng thành và trở nên mạnh mẽ, cứng rắn hơn.
Trở lại với tình cảnh hiện tại, tất cả mọi sự tập trung của bọn họ đều dồn vào David cùng với ba người Hieman, Vansy, Đỗ Lễ đang mắc kẹt lại trong khu bến cảng.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt…’
Mãi cho đến khi những tia sáng không biết từ đâu xuất hiện, đã cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ.
- “Á… á…”
Chớp mắt, tiếng kêu thảm bỗng chốc vang lên không ngừng.
- “Cái… cái gì… thế này?!”
Trần Hạo vừa ném ra cây gai đất ‘Địa Thứ’ trong tay xong thì đã sững sờ đến nỗi đứng trân người. Mắt nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt, hắn quên luôn cả việc mình phải tiếp tục công kích kẻ địch.
Bất quá, cũng không có ai lên tiếng giải thích cho hắn, bởi vì lúc này đây, mọi người cũng đều đã bị ngạc nhiên và sửng sốt không kém gì so với Trần Hạo.
Mười người cứ như vậy mà đứng trơ ra đó, trừng mắt to mắt nhỏ của mình để nhìn lấy vô số tia ánh sáng tản mát ra từ đạn năng lượng, những thứ đang không ngừng bắn vào giữa đám đông người đang bay lơ lửng trên không trung.
- “Kẻ địch tập kích, mau phòng thủ!”
- “Hạ độ cao, nhanh hạ thấp độ cao…”
- “Á… ta bị trúng đạn rồi.”
…
Tiếng hò hét, kêu gào trong đau đớn và hoảng loạn không ngừng vang lên bên trong hàng ngũ của những tên thuộc tổ chức Black Angel kia.
Đội hình xếp từng tầng theo hình bậc thang trên không trung của bọn chúng tựa như đã bị một cây búa tạ phá vỡ hoàn toàn, trở nên lộn xộn, rối tung lên, không còn thứ tự ngăn nắp như trước.
Vô tình điều đó đã làm cả đám người này quên béng đi mất, vẫn còn có bốn người đang mất khả năng phản kháng, nằm lê lết bên dưới mặt đất và chờ đợi bị hành quyết.
Đúng vậy, đạn năng lượng không phải là từ đám người của tổ chức Black Angel bắn xuống nơi bốn người David và Hieman đang nằm la liệt trên mặt đất, mà là xuất phát từ nơi nào đó ở phía bên ngoài biển khơi, bắn xả vào bờ.
- “Mắt Diều Hâu gọi Rose, nghe rõ trả lời…”
Chợt, trong lúc Rose đang trợn mắt há mồm vì kinh ngạc thì một giọng nói trầm ấm, đầy lạ lẫm của một người đàn ông, đột ngột truyền ra từ bên trong máy liên lạc của nàng.
- “Nhắc lại, Mắt Diều Hâu gọi Rose, nghe rõ trả lời…”
Thẫn thờ một vài giây, Rose đã kinh ngạc đến nỗi quên mất mình phải lên tiếng để trả lời đối phương, thế nên giọng nói kia lại tiếp tục vang lên một lần nữa như để nhắc nhở nàng.
Đến lần kêu gọi thứ hai này, Rose mới được kéo ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Nàng phục hồi tinh thần lại rồi nhanh chóng kích hoạt máy liên lạc và gấp gáp đáp lời.
- “Nghe rõ!”
- “Tình hình những người nhóm của ngươi thế nào? Có xuất hiện thương vong gì không?”
Người đàn ông tiếp tục lên tiếng hỏi.
- “Không có ai tử vong, chỉ có hai… không, là bốn người bị thương nặng, không thể hành động.”
Biết rõ đây có thể là quân chi viện, bởi một hoặc nhiều đội đặc nhiệm khác được quân đội cử sang Thụy Điển để hỗ trợ mình hoàn thành nhiệm vụ lần này, Rose tranh thủ từng giây từng phút quý giá này để cấp tốc phản hồi tình hình lại cho đối phương.
Nàng vừa nói dứt lời thì bên trong máy liên lạc giống như truyền đến một trận thở phào nhẹ nhõm. Không lập tức trả lời lại ngay, người đàn ông kia sau một vài giây suy nghĩ thì mới bình tĩnh nói.
- “Chúng ta đến đây để yểm trợ, ngươi mau chóng chỉ huy nhóm của mình thực thi kế hoạch rút đi nhanh lên.”
- “Tốt! Chúng ta lập tức đi ngay.”
Rose mừng như điên, vội vàng lên tiếng xác nhận. Dứt câu nàng liền hướng về những người đồng đội đang tập trung bên cạnh mình, quát lớn hạ đạt mệnh lệnh.
- “Chúng ta có quân chi viện rồi. Nhanh, mau tới trợ giúp nhóm Vansy bên kia rút trở về du thuyền.”
Vừa nói, nàng vừa hấp tấp lấy ra một băn đạn năng lượng, rồi nạp trở lại khẩu súng laser liên thanh của mình. Sau đó, Rose xoay người cất bước, dẫn đầu cả đội xông về phía bốn người Vansy và David đang còn bị kẹt lại gần ngay cổng vào khu bến cảng.
Vài giây thẫn thờ kinh ngạc trôi qua, gương mặt của những thành viên trong đội sau khi nghe xong lời nói của Rose thì ngay tức khắc trở nên tươi sáng hơn rất nhiều, những vẻ trầm trọng do tâm tình tiêu cực gây ra trước đó đều hoàn toàn tan biến đi mất.
Nhất là ba người Louis, Ameerah và Terrell, bọn họ gần như mừng rỡ đến nỗi không kìm được nước mắt, dùng tốc độ nhanh nhất của mình phóng tới chỗ David đang nằm.
Trong khi đó, ở trên bầu trời, đám người thuộc tổ chức Black Angel thì đang phải chống chọi với kẻ địch ẩn nấp tại ba bốn chiếc du thuyền, được thả neo ngoài khơi, cách bờ bến cảng khá xa.
Trên không trung không hề có chướng ngại vật gì, thế nên bọn họ đã trở thành những tấm bia nhắm tươi sống hoàn mỹ, để cho đối phương có cơ hội tự do xả đạn vào.
Bỗng nhiên, từ trên một chiếc du thuyền xuất hiện một đốm sáng rất chói mắt, phóng thẳng tới chính giữa đội hình của đám người này.
‘Uỳnh…’
Tốc độ di chuyển của đốm sáng này quá nhanh, chỉ trong chớp mắt, một tiếng nổ lớn động trời đã vang vọng cả khu bến cảng.
Tiếp theo đó, một làn sóng khí áp xuất hiện ngay tại nơi đốm sáng biến mất. Làn sóng đó như một cơn lũ, càng quét ra khu vực xung quanh bến cảng và kể cả tầng khí quyển ở trên bầu trời cũng không tránh khỏi bị vạ lây.
Từng gợn mây trắng bị sóng khí áp thổi bay đi, để lộ ra một khoảng bầu trời xanh ở giữa rất trống trải, trông không khác gì một mặt hồ màu xanh trong vắt trên không.
Còn ở bên dưới, mặt nước biển cũng bị sóng khí áp đè nặng, tạo ra một vết lõm sâu, tuy nhiên nó đã lập tức khôi phục trở về vẻ bình thường ngay sau đó.
Cây cối, mái nhà ở xung quanh khu bến cảng, dù cách nơi xảy ra vụ nổ có hơn 20 mét mà cũng bị làn sóng khí áp này tốc lên, bay tán loạn khắp nơi.
Bấy nhiêu đó đã đủ để thấy rõ vụ nổ sóng khí áp này mang tính hủy diệt rất lớn. Với khoảng cách hơn 20 mét mà còn bị như vậy thì khi trực diện đối mặt cùng vụ nổ, nhất định sẽ phải chịu sức mạnh hủy diệt càng cực kì kinh khủng hơn nữa.
Những tên thuộc tổ chức Black Angel bay lơ lửng trên không trung, chưa kịp hạ thấp độ cao hay đáp xuống đất đều bị vụ nổ này ảnh hưởng.
Sóng khí áp thế tới như chẻ tre, hủy diệt toàn bộ những tên nằm ở gần khu vực trung tâm của nó. Mặc dù bọn người kia có mang áo giáp bao phủ toàn thân không chừa một kẻ hở, nhưng lại không hề có bất kì sự chống cự nào, hết thảy chỉ có một kết quả là bị đánh cho tan xương nát thịt.
Một cơn mưa rào được hình thành từ máu tươi và một vài nhúm thịt vụn, trải rộng ra khắp cả khu bến cảng, khiến mọi vật dụng ở nơi này đều bị nhuộm lên một màu đỏ tươi, tanh nồng. Biển xanh gần bờ cũng nhanh chóng bị máu tươi lan tràn, nhuộm lên một tầng màu đỏ trên bề mặt.
- “Ahhh… cứu ta…”
- “Ư ư ư…”
Một số đông khác, nằm ở khu vực ngoài rìa của vụ nổ đều bị đánh bay tán loạn ra bốn phương tám hướng xung quanh. Ai may mắn thì còn toàn thây toàn mạng, chỉ bị sốc nhẹ, ai xui xẻo thì hoàn toàn cho thổi bay như lá rụng
Hàng trăm tên thuộc tổ chức Black Angel cứ như thế bị một quả bom khí áp do tên đàn ông Mắt Diều Hâu tung ra, hủy diệt hoàn toàn.
- “Thật kinh khủng…”
Ameerah từ trước đến giờ vẫn chỉ nhìn thấy máu tanh chiến đấu trong trò chơi, chưa từng bao giờ đối mặt qua cảnh tượng khủng khiếp như vậy ở hiện thực, điều đó không khỏi khiến cho nàng có chút buồn nôn, kinh hãi trong lòng.
- “Đi mau!”
Louis vội vàng đưa tay lôi kéo Ameerah đang thẫn thờ đứng một chỗ. Mặc dù tuổi tác ngang ngửa với Ameerah, nhưng hắn đã sống cuộc sống đơn độc của một gã thợ săn rất lâu rồi, màn máu tanh hủy diệt trước mặt đối với hắn cũng không có gì quá ảnh hưởng trầm trọng.
Chạy đến bên cạnh David, Ameerah và Louis hai người phân chia ra hai bên, vác tay David lên cổ mình rồi phóng nhanh mà đi. Còn lại Đỗ Lễ và Hieman thì được hai anh em Hung, Cuong phụ trách nâng đỡ. Vansy cũng được Tiêu Phương cõng trên lưng đuổi sát theo bước chân của Rose.
‘Xoẹt xoẹt phụp…’
Trên đường đi, cả nhóm bắt gặp vô số tên địch nhân nằm kêu rên trên mặt đất. Không hề có bất cứ lòng nhân từ nào, Rose dẫn đầu cả đội, bắt gặp được tên nào thì ngay tức khắc sẽ cho vài phát đạn vào chỗ hiểm yếu, kết liễu sinh mạng của đối phương.
Ở ngoài khơi xa, bốn năm chiếc thuyền đang neo đậu vẫn không ngừng phát ra vô số màn đạn năng lượng bắn vào, yểm trợ cho cả nhóm của Rose có thể an toàn chạy đi.
Đột nhiên, khi vừa chạy qua một góc khuất, Terrell bất ngờ phát hiện ra có một tên địch nhân bị cụt một chân, vẫn còn sống và đang ẩn nấp bên trong góc khuất đó.
Càng tệ hại hơn trong tay của Terrell chính là Đình Tấn, mặt hướng về phía đối phương, còn trong tay của đối phương thì đã giơ cao khẩu súng laser, sẵn sàng siết cò súng xả đạn vào kẻ nào dám chạy ngang qua nơi này.
‘Xoẹt xoẹt xoẹt… phốc’
- “Hự…”
Tên địch nhân bóp cò, vô vàn những tia sáng lóe lên, chớp mắt đã va chạm vào mục tiêu trước mặt.
- “Terrell!”
Ameerah bỗng nhiên hét lớn một tiếng, kinh hoảng không ngớt.
Lẽ dĩ nhiên, Terrell khi phát hiện ra kẻ địch đã lập tức ôm Đình Tấn, giấu vào trong ngực mình, bước chân nhanh chóng phóng tới một góc có chướng ngại vật để yểm hộ.
Bất quá, tốc độ của viên đạn năng lượng thì lại quá nhanh, mặc dù đã sớm làm ra phản ứng, những Terrell vẫn bị trúng ba, bốn phát đạn vào lưng.
- “Chạy! Đừng dừng lại!”
Nghe được tiếng hét của Ameerah, vì sợ làm ảnh hưởng đến những người còn lại trong đội, Terrell cấp tốc dựng người đứng dậy tiếp tục chạy, miệng cũng rống to không ngừng.
Áo giáp lưng của hắn đã bị phá vỡ ra thêm mấy cái lỗ hổng, khói đen đang không ngừng bốc lên, kèm theo máu tươi cũng rỉ ra liên tục. Từng cơn đau rát, nóng hừng hực truyền đến khiến Terrell có cảm giác như đang có một cục than củi nóng cháy đặt trên lưng mình. Tuy nhiên, hắn không hề ngừng lại bước chân, mà vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng.
Khoảng cách dần dần rút ngắn…
- “Anhien, mau cho thuyền thả cầu thang xuống!”
Không quá lâu sau đó, Rose quay đầu về phía sau rống lớn một tiếng. Rốt cục, sau khi hữu kinh vô hiểm chạy qua một đoạn đường, bọn họ cũng tiến đến khu vực neo đậu của du thuyền.
Tại thời điểm này, trên người bọn họ mỗi người đều xuất hiện ra thêm những cái lỗ hổng nhỏ, kích cỡ bằng cả ngón tay. Ấy vậy mà không ai rên rỉ dù chỉ là một tiếng.
Dù rằng đau đớn, nhưng đây là thời điểm sống còn, ai cũng phải gắng hết sức lực của mình để chạy thoát khỏi vòng lửa đạn nguy hiểm.
- “Lên!”
Cầu thang lên du thuyền vẫn còn chưa hạ xuống hết thì Rose đã mở miệng quát lớn, dẫn đầu phóng người bay qua cầu thang rồi cấp tốc chạy lên boong thuyền.
Những người còn lại cũng không chần chừ, nhanh chóng bắt chước theo Rose đuổi sát lên boong thuyền.
- “Huy Cường! Mau điều khiển du thuyền chạy đi!”
Huy Cường chỉ mới vừa bước lên trên boong thuyền thì đã bị Rose túm lại kéo lôi đi tới phòng điều khiển.
Hắn cũng hiểu tình thế rất gấp rồi nên không hề dây dưa chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi thực thi mệnh lệnh.
- “Những người khác mau kiểm tra xem bên trong du thuyền có gì đáng ngờ không.”
Sau khi Huy Cường rời đi, Rose lại tiếp tục hướng về những người khác trong đội vẫn còn khả năng hành động mà điều đi làm nhiệm vụ khác.
Trừ bỏ lại Đình Tấn, Long cùng với Rose ở lại canh gác, những người còn lại cấp tốc lao vào bên trong khoang thuyền, tiến hành quá trình kiểm tra, dò xét.
‘Brừm brừm…’
Không mất quá nhiều thời gian, Huy Cường đã khởi động được động cơ của chiếc du thuyền. Dưới sự điều khiển của hắn, chiếc du thuyền chậm chạp lùi về sau, thoát ly khỏi khu vực bến cảng neo đậu du thuyền này.
Đến lúc này Rose mới âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.
- “Thay đổi lộ trình, chúng ta phải đi về phương bắc.
Chợt, giọng nói của gã Mắt Diều Hâu lại vang lên bên tai của Rose, trong lúc nàng đang thả lỏng thân thể.
- “Tại sao?”
Hơi nhíu nhíu mày, nàng có chút thắc mắc, lên tiếng hỏi lại.
- “Lộ trình cũ có thể đi qua vùng địa bàn của tên Jack Smith. Chúng ta phải tránh con đường đó đi.”
Gã Mắt Diều Hâu bình tĩnh giải thích lại cho Rose.
Đã hiểu ra được vấn đề, Rose cũng không cứng đầu cãi láo. Nàng nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh lại cho Huy Cường.
Chiếc du thuyền to lớn, cứ như vậy rời khỏi khu bến cảng mà nó đã neo đậu suốt mấy tuần liền. Để lại phía sau là khu bến cảng vắng vẻ, phủ lên một màu đỏ tươi của máu đã bắt đầu khô đặc lại, cùng với xác người chồng chất khắp nơi, trông như một cái địa ngục trần gian thật sự.