- “Terrell, Louis mau kết liễu con thủ lĩnh đó đi!”
Nhìn thấy tên Karen đã sắp không chịu đựng nổi sự vây công của mười con Bộ Xương Chiến Sĩ, Đình Tấn liền lên tiếng kêu gọi hai người Terrell và Louis gia nhập vào để tăng tốc độ vòng chiến.
Ngoài ra còn có một lý do nữa, là bởi vì hiện tại, hắn đã sắp đạt đến giới hạn mà mình có thể chịu đựng. Triệu hồi 70 tên Bộ Xương Chiến Sĩ, không có trang bị phụ trợ, lại thêm không có thuốc khôi phục, hoàn toàn chỉ dựa vào lượng MP sẵn có thì hắn cũng không thể cầm cự được lâu.
Chính vì điều này mà Đình Tấn buộc phải gấp rút kết thúc trận chiến nếu không thì sẽ gặp rất nhiều rắc rối. Vì không có đám Bộ Xương Chiến Sĩ này thì chắc chắn sẽ phải tiêu tốn thêm rất nhiều thời gian và công sức mới diệt hết được đàn chó hoang địa ngục ở đây.
Đến lúc đó thì nói không chừng, đám người của tổ chức Black Angel kia đã thành công chiếm đoạt được ‘Viên đá bị nguyền rủa Bjorketorp’ mất rồi.
Dùng tinh thần truyền đạt mệnh lệnh tới đám Bộ Xương Chiến Sĩ, sau đó thì Đình Tấn lại chậm rãi ngồi xuống bắt đầu vận hành "Minh Tưởng Thuật" để gia tăng tốc độ khôi phục MP của mình.
Mọi chuyện dù sao đã có đám Bộ Xương Chiến Sĩ giải quyết, bên cạnh cũng có thêm vài người bảo hộ mình nên Đình Tấn cũng không sợ hãi việc bản thân mình lại có thể bị thương gì trong lúc tu luyện.
Nhận được mệnh lệnh của chủ nhân, đám Bộ Xương Chiến Sĩ dần dần mở rộng vòng vây đội hình của chúng ra bên ngoài.
Khoảng không tuyệt đối an toàn xung quanh Đình Tấn càng lúc càng trở nên to lớn hơn, bên cạnh đó thì trên mặt đất cũng chất chứa thêm vô số xác của những chó hoang địa ngục bị giết chết.
- “Không… tha mạng…”
Một lúc sau, đang trong lúc Đình Tấn tập trung vận hành "Minh Tưởng Thuật" thì bất thình lình, một tiếng gào rú thảm thiết vang lên bên tai hắn.
Mở mắt nhìn tới phương hướng mà âm thanh truyền tới, hắn trông thấy Terrell và Louis hiện tại đang điên cuồng đánh lên người của Karen.
Lẽ dĩ nhiên, tiếng kêu thảm kia ắt hẳn phải là của Karen vì bản thân hắn lúc này đã cận kề với cái chết, khoảng cách không xa nữa thôi hắn sẽ được tiễn đưa trở về với thế giới địa ngục mà hắn nên thuộc về.
Trên thân thể to lớn của nó là Louis đang điên cuồng dùng móng vuốt cắm sâu vào bên trong cơ thể, phá hủy lớp da dày bên ngoài để xuyên qua khung xương sống, ý đồ muốn phá hoại nội tạng bên trong để nhanh chóng giết chết kẻ địch.
Còn Terrell thì liên tục dùng búa vung lên cao quá đầu rồi nện xuống giữa trán của Karen, khiến phần đầu của hắn đã bị lõm vào một hố sâu trông rất kinh khủng.
Bất quá, bởi vì xương rất cứng lại thêm sinh mệnh lực khôi phục nhanh làm hắn vẫn còn chưa chết. Từng búa nện xuống là máu tươi của Karen lại bắn tung tóe ra tứ phía, vương vãi lên cả khắp cả người của Terrell khiến hắn càng trở nên dữ tợn hơn.
- “Đừng… Đừng giết ta… Tiểu thư nhất định sẽ không tha cho các ngươi…”
Karen tuyệt vọng rên rỉ trong cơn đau đớn, thống khổ truyền đến từ trên đầu. Mỗi búa Terrell nện xuống là hắn cảm giác như muốn chết đi sống lại một lần, thế nhưng vì sinh mệnh ngoan cường làm hắn không thể chết, buộc hắn phải tiếp tục chịu đựng sự dày vò.
Hắn muốn vùng dậy tránh thoát khỏi vòng vây của đám Bộ Xương Chiến Sĩ khốn kiếp kia, nhưng tất cả mọi cố gắng của hắn đều bị những tia sét mang theo [Sát Thương Thuộc Tính Lôi] nhấn chìm.
‘Ầm… Răng rắc…’
Trong một lần dồn toàn lực, dùng búa mạnh mẽ đập vào đầu của Karen như trước đó, Terrell bất chợt cảm thấy dường như đã phá vỡ được cái gì.
- “Á…”
Ngay tiếp theo sau đó, tiếng hét thảm của Karen, cùng với một vật gì đó phun ra từ đầu của đối phương ập tới bộ mặt, làm Terrell không tự chủ mà nhắm mắt lại một cái. Cảm giác mát lạnh, có chút trơn nhớt như một loại keo dính bám lên khuôn mặt làm Terrell cảm thấy một cơn buồn nôn trong bụng trào ra.
Cố nén cảm giác khó chịu trong người, Terrell đưa tay vuốt mặt rồi mở mắt ra quan sát, khung cảnh Karen nằm rạp người trên mặt đất, bị Louis đè lên liền hiện rõ trong tầm mắt hắn.
Thân thể Karen từ từ thu nhỏ lại, biến trở về hình dạng một người đàn ông mập mạp da trắng nằm sấp mặt trên đất đã chứng minh cho Terrell một điều, đối phương đã chết đến không thể chết lại.
Cũng ngay tại thời điểm Karen vừa bị giết chết, toàn bộ đàn chó hoang địa ngục giống như bị bốc hơi, từng con một thay phiên nhau biến thành một màn sương khói màu đen, hòa tan vào trong không khí như chưa từng tồn tại. Những cái xác chó nằm rải rác khắp nơi, chất thành những ngọn đồi nhỏ cũng theo đó mà tiêu tán đi mất.
Đang bị cảnh tượng kì dị trước mắt làm cho kinh ngạc không thôi, Rose bưng miệng không nói nên được lời nào.
- “Vansy gọi chỉ huy, Vansy gọi chỉ huy. Kẻ địch đã biến mất, chúng ta sẽ đến tiếp viện ngay, xin hãy cố gắng cầm cự.”
Đúng lúc ấy thì giọng nói của Vansy vang lên bên trong máy liên lạc của Rose, kéo tinh thần của nàng phục hồi trở về với hiện tại.
- “Không sao, đừng lo chúng ta ổn rồi. Mau đến phía sau khu biệt thự tập trung với cả đội đi.”
Nàng nhanh chóng kích hoạt máy liên lạc, trả lời hồi đáp lại cho Vansy.
Nói đoạn, nàng chuyển dời ánh mắt của mình về phía Đình Tấn rồi hạ giọng hỏi.
- “Tấn, bây giờ làm sao nữa?”
Đình Tấn đang cẩn thận quan sát, dò xét xung quanh dường như để tìm xem, liệu có còn kẻ địch nào đó đang ẩn thân chờ đợi sơ hở rồi lao ra cho cả nhóm một kích trí mạng hay không.
Không đợi Đình Tấn trả lời, Long liền đã nói chen lời vào như muốn giải thích cho Rose và những người còn lại nghe.
- “Vua quỷ Chó Địa Ngục đã chết, những con chó thuộc hạ của nó chắc cũng đã tiêu tán đi hết rồi. Nếu như ta không lầm thì chắc có lẽ là những người ở đây đã rút vào trong khu vực phong ấn thánh vật hết rồi, chỉ chừa lại tên này ở ngoài canh giữ thôi. Chúng ta mau đi thôi, tranh thủ thời gian để ngăn cản bọn ác quỷ kia nữa, nếu không sẽ muộn mất.”
Thái độ của hắn rất bồn chồn, gấp gáp như lửa cháy đã đến mông.
Đình Tấn cũng hiểu rõ điều này, thế nên hắn cũng không không trách gì Long mà chỉ từ tốn đáp lại.
- “Ngươi bình tĩnh, cứ ở đây chờ đợi những người khác đến hội họp đã, nhân tiện trong thời gian này cũng để ta tranh thủ khôi phục lại một ít năng lượng, triệu hồi quá nhiều vong linh làm tiêu hao gần hết sạch sức mạnh của ta rồi.”
Nói dứt câu, hắn vung tay giải trừ triệu hồi, quân đoàn 70 tên Bộ Xương Chiến Sĩ cứ như vậy theo đám chó hoang địa ngục tan biến vào trong không khí.
Đình Tấn khoanh chân ngồi trên mặt đất tiến vào trạng thái tu luyện "Minh Tưởng Thuật" nhanh chóng khôi phục lại một ít MP của mình để chuẩn bị cho tình hình xấu sắp xảy ra.
Còn lại những người khác thì đứng xung quanh đó cẩn thận đề phòng, canh giữ thủ hộ cho Đình Tấn để hắn có thể tập trung khôi phục. Lần chiến đấu này nếu như không phải có quân đoàn Bộ Xương Chiến Sĩ thì chắc có lẽ cả nhóm bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi.
Louis và Terrell sau khi giết chết được Karen thì đều đồng loạt giải trừ trạng thái biến thân của mình để tiết kiệm thể lực.
- “Mẹ kiếp thằng khốn này không ngờ lại tham sống sợ chết đến như vậy.”
‘Phịch’
Terrell cúi đầu nhìn lấy xác của tên đàn ông da trắng mập mạp Karen này, miệng mắng to một câu cho hả cơn giận, đồng thời bàn chân cũng không nhịn được cho một cước thật mạnh lên người của đối phương để xả cơn tức.
Trông thấy bộ dạng Terrell như vậy Louis cũng không nói gì, dù sao hắn cũng là bị Karen đánh lén, cho một kích trí mạng suýt chết. Nếu như không phải có Terrell thì phỏng chừng, người nằm trên đất lúc này có lẽ là hắn cũng nên.
Cúi đầu nhìn lại cái xác của tên Karen, đột nhiên, mắt Louis hơi nhíu lại một chút giống như đã phát hiện cái gì đó ngay ở vị trí lỗ tai của cái xác.
- “Hả?”
Thấy Terrell muốn đạp thêm một cước vào cái xác, Louis lập tức lên tiếng, đưa tay ra ngăn cản lại.
- “Chờ đã! Có cái gì đó bên dưới người hắn này.”
Hắn tò mò cúi người xuống cẩn thận dò xét, bàn tay thò vào rút ra chiếc bông tai ở dái tai của cái xác Karen một vật nhỏ rồi đưa lên gần sát mắt mình, chăm chú ngắm nghía.
- “Là một con chip dữ liệu!”
Sau một lúc nhìn đủ mọi khía cạnh của chiếc bông tai nhỏ này, Louis kinh ngạc bật thốt một câu kết luận.
Ngẩng đầu nhìn lấy Terrell, Louis phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn mình cũng giống như đang nói ra ý tưởng trong đầu vậy. Hai người tựa như không mưu mà hợp, đồng loạt gật đầu một cái, xoay người chạy nhanh trở lại bên cạnh Rose.
- “Chỉ huy Rose, chúng ta phát hiện một con chip dữ liệu. Ngươi kiểm tra xem có phải là chip lưu trữ thông tin mật của chính phủ bị mất cắp không?”
Giao chiếc bông tai nhỏ trong tay mình cho Rose, Louis lên tiếng giải thích.
Rose sững sờ, vội vàng đưa tay chộp lấy chiếc bông tai này, nhét vào chiếc đồng hồ trên tay mình. Màn hình của chiếc đồng hồ liên tục nhảy lên những dòng mã số lộn xộn mà Louis cũng không rõ nội dung của nó là gì.
Bất quá, cũng không mất quá nhiều thời gian, Rose đã hớn hở, mừng rỡ rút chiếc bông tai ra khỏi đồng hồ rồi nói.
- “Đúng rồi! Đây là dữ liệu mà nhiệm vụ yêu cầu lấy về, ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”
- “Ở trên xác của tên kia.”
Louis thành thật chỉ tay về phía cái xác của Karen trả lời lại.
- “Làm rất tốt, vậy là xem như chúng ta đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ cho chuyến đi lần này.”
Liếc mắt nhìn cái xác một cái, Rose âm thầm nghĩ trong đầu, không biết vì sao bà Bộ trưởng bộ tư pháp – Jenny lại bị tên Karen này dụ dỗ lấy mất dữ liệu mật kia chứ.
Bất quá, chuyện này cũng chỉ là thoáng hiện qua trong đầu, sau đó cũng bị nàng nhanh chóng vứt qua một bên, không quan tâm nhiều đến nó nữa. Đối với Rose, chỉ cần lấy được thứ mà nhiệm vụ yêu cầu thì nàng đã xem như là thỏa mãn rồi.
Rose lấy từ trong túi áo giáp ra một quả cầu hình tròn, đây chính là con bọ do thám mà nàng đã sử dụng để cho Anhien quét địa hình khu vực ở quán bar trụ sở của T.O.A trước đó.
- “Anhien, ta đã tìm được vật phẩm nhiệm vụ. Bây giờ ta đặt nó vào trong bọ do thám, ngươi điều khiển con bọ trở lại vị trí của mình rồi cất giữ cẩn thận, không được làm mất.”
- “Vâng, thưa chỉ huy.”
Anhien ngồi trong xe ngay tức khắc đáp lại Rose, bàn tay không ngừng cào lấy bàn phím điều khiển cho bọ do thám chạy về vị trí mà xe Hummer đang đỗ, ở sát bên cạnh tòa lâu đài biệt thự.
Thời gian cứ nhỏ giọt trôi qua, nhóm người của Vansy sau năm phút chạy bộ cuối cùng cũng đã tới địa điểm hội họp. Mất nhiều thời gian như vậy cũng là do trên người bọn họ đã bị một chút ít thương thế.
Điều này cũng là chuyện dễ hiểu bởi lẽ bản thân bọn họ tuy rằng có dị năng rất mạnh nhưng đối mặt với từng đàn chó hoang địa ngục như sóng thần thủy triều ập tới thì cũng không tài nào chống đỡ được lâu.
Đang ngồi trên mặt đất tu luyện, Đình Tấn cũng cảm nhận được có thêm vài người đã tới bên cạnh mình. Ngồi tu luyện được một lúc, mặc dù không quá lâu nhưng cũng đủ để hắn khôi phục 60% lượng MP của mình rồi.
Ngay khi Đình Tấn vừa chống đỡ thân thể đứng dậy thì không hề có dấu hiệu báo trước, ở phía trên khu rừng cây thông bỗng bộc phát ra một tràng khói đen hình nấm. Chúng xoay cuộn xoắn xuýt vào nhau một lúc, cuối cùng hình thành một cái đầu lâu.
‘Grét… grét…’
Cái đầu lâu bằng khói đen kia há cái miệng rộng sâu hoắm, tăm tối của nó ra gào thét một tiếng, nghe đến rợn cả tóc gáy.
Nhìn cảnh tượng này, trái tim của Long như ngừng đập, miệng há to không ngậm lại được, cặp mắt thì đi từ kinh ngạc đến tràn ngập vẻ hoảng sợ.
- “Bọn… bọn chúng… lấy được rồi…”
Ba giây thẩn thờ trôi qua, khuôn mặt vô thần, Long thở dốc lẩm bẩm trong sự run rẩy.