T.O.A lúc này dường như là đã hoàn thành việc biến đổi hình dạng, bởi thân thể của hắn đã không còn tiếp tục phồng to ra nữa. Tuy vậy nhưng với chiều cao có hơn ba mét của hắn bây giờ thì cũng đủ làm cho người khác cảm thấy kinh hoàng rồi.
Bề ngoài của T.O.A hiện tại đã thay đổi 180 độ, làn da trắng đã bị thay vào bằng một lớp da thú sần sùi, đầy lông lá. Miệng mọc đầy răng nanh sắc nhọn, không còn điểm nào để nhận dạng ra đây là một bộ răng của con người cả. Mái tóc dài được cột gọn phía sau đầu tựa như vừa được sinh trưởng càng thêm nhiều ra, làm phá tung sợi dây cột tóc, xõa bù xù che phủ cả bờ vai và xung quanh gương mặt của hắn.
Bộ móng ở hai tay hai chân cũng mọc dài ra, giống như được mài nhọn thành một mũi dao, trông rất ghê rợn. Và đặc biệt, làm bắt mắt Đình Tấn cùng với Rose nhất cũng chính là phần đầu của hắn. Nơi đó đột nhiên đã mọc ra hai chiếc sừng cong như sừng dê núi, bắt đầu từ trên trán mọi dài ra, vòng đến phía sau gáy.
Không biết có phải là vì chuẩn bị cho thân thể biến hình của mình hay không, mà căn phòng làm việc của T.O.A đã được thiết kế và xây dựng với trần nhà rất cao, đến gần năm mét hơn, cùng với độ rộng lớn cũng không hề thua kém sàn nhảy ở tầng thứ nhất của quán bar này. Vì thế nên tuy rằng biến lớn nhưng hành động của T.O.A cũng không bị hạn chế là mấy.
Nhìn thân ảnh đầy lông lá trước mặt, Rose cũng lắp bắp mở miệng, nói trong cơn kinh hãi.
- “Hắn… hắn… không phải là con người…”
Có thể nói, từ trước đến nay, Rose tuy rằng vẫn có cơ hội thường xuyên hợp tác với những con người có năng lực siêu nhiên như các thành viên trong đội đặc nhiệm 101.
Thế nhưng mà với loại năng lực biến hình kì dị này, nàng cũng chưa từng bao giờ được chứng kiến. Mà hơn hết, hình dáng của T.O.A sau khi biến hình lại quá mức kinh khủng. Thay vì nói hắn biến hình thì nàng nghĩ, dùng từ ‘Hóa quỷ’ hoặc "Quỷ dữ" sẽ thích hợp hơn.
- “Cái quỷ gì vậy…”
Đang bị chấn kinh vì hình dạng đang thay đổi đến chóng mặt của gã T.O.A, Đình Tấn cũng nối tiếp theo Rose, lẩm bẩm một câu trong miệng, đồng thời cũng không quên giang tay phải mình ra, đẩy lùi Rose về phía sau lưng, chặn trước mặt T.O.A để bảo vệ nàng.
Rose đột nhiên bị hành động không có chủ ý riêng này của Đình Tấn làm cho bất ngờ không thôi. Thất thần nhìn vào Đình Tấn một hồi, sau đó không hiểu sao nàng bỗng nhiên lại nở một nụ cười trên môi, cơn sợ hãi trong lòng cũng vơi đi rất nhiều.
Nàng cùng với Đình Tấn đồng loạt đưa tay rút ra một con dao găm cùng với khẩu súng laser mini, được cất giấu trong quần áo của mình, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Bởi vì không có thời gian để triệu hồi vong linh, hơn nữa hắn cũng không muốn để gã T.O.A này biết được năng lực của mình. Trước đó hắn đã cảm thấy rất may mắn vì lúc triệu hồi vong linh ở trong phòng tắm nước nóng ở tầng thứ hai không bị quay chụp lại.
Nếu như bây giờ trong phòng này có camera quay lén, ghi hình lại những kỹ năng học từ trong game Anh Hùng thì chắc chuyến đi tới Thụy Sĩ lần này của hắn để lấy lại dữ liệu mật cũng xem như là uổng phí hết rồi.
Rose cùng với Đình Tấn giơ súng lên, ngắm về phía cái đầu quỷ của T.O.A, không hề có chút do dự mà bóp cò.
‘Xoẹt… xoẹt… xoẹt…’
Từng luồng ánh sáng màu trắng chói mắt, có chiều dài chỉ cỡ khoảng một tấc, bắn ra khỏi nòng của khẩu súng laser mini trong tay hai người.
T.O.A cũng không chậm. Khi trông thấy Rose và Đình Tấn lấy súng ra, hắn liền giơ hai tay, đan xen nhau, chắn trước mặt để đón đỡ những viên đạn năng lượng hủy diệt kia.
‘Xèo xèo…’
Đạn ánh sáng laser đánh lên trên cổ tay của T.O.A nhưng không gây ra được sự phá hủy nào nghiêm trọng. Chỉ nghe âm thanh có vật gì đó bị đốt cháy vang lên, sau đó trên cổ tay của T.O.A xuất hiện từng luồng khói đen bốc lên, cùng với một lớp da mỏng và một lớp lông bao phủ bên ngoài cháy khét.
Thế nhưng mà những thứ đó đều nhanh chóng khôi phục lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cảnh tượng này rơi vào mắt của Rose lập tức làm cho trái tim của nàng ngừng lại mấy nhịp. Nàng và Đình Tấn cứ vừa bước lùi lại về phía góc của căn phòng, vừa giơ súng nhắm bắn liên hồi.
Nhưng mà sự việc cứ như lúc đầu lặp lại, đạn laser đánh lên bất cứ vị trí nào trên thân thể của T.O.A đều chỉ gây ra một vết cháy xém nhỏ mà thôi, thậm chí hai viên đạn bắn vào cùng một chỗ cũng không thể phá hủy lớp da bên ngoài của hắn nữa.
‘Rầm… rầm…’
- “Chết đi!”
Tiếng nói của T.O.A đã trở nên trầm đục, ồm ồm nối tiếp nhau, giống như có sự pha trộn của rất nhiều giọng nói khác biệt, vang vọng khắp cả căn phòng này. Nói đoạn hắn vung cánh tay đầy móng vuốt của mình tát về phía Đình Tấn và Rose.
Móng vuốt sắc bén đen đúa, ghê tởm của T.O.A lướt ngang qua trước ngực Đình Tấn. Nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, Đình Tấn đã làm ra hành động trước tiên.
"Lưu Thủy Gia Tốc"
Hắn kích hoạt kỹ năng gia tốc rồi bước lùi về phía sau, một tay vồ ôm lấy Rose, hai chân không ngừng nghỉ chạy lướt đi trên vách tường, vòng ra phía sau lưng T.O.A.
"Vù vù..."
Móng vuốt xé gió, lướt ngang qua đầu của Đình Tấn, khoảng cách cũng chưa đến một bàn tay. Đình Tấn thậm chí còn cảm giác được những dòng không khí đang chảy qua giữa từng sợi tóc, dội lên trên da đầu của mình.
Chỉ trong chớp mắt, Đình Tấn đã vượt qua được đôi móng vuốt sắc bén, nguy hiểm của T.O.A. Cùng lúc đó, tay hắn dùng sức hất Rose về phía trước mặt mình.
‘Phịch…’
Lực lượng từ hơn 170 điểm sức mạnh của Đình Tấn bộc phát ra, đẩy Rose bay tự do trên không trung một đoạn dài, rồi đập mạnh thân thể vào sàn nhà. Do thế tới quá mạnh, nàng không thể kiểm soát được cân bằng của cơ thể nên phải lăn lộn vài vòng trên tấm thảm lót sàn mới giảm bớt được tốc độ.
Còn về phần Đình Tấn, vừa hất tung Rose ra phía trước, hắn lập tức dùng chân trái đạp mạnh lên vách tường, bật người nhảy xéo lên trên không trung, hướng về phần lưng của T.O.A lao tới. Miệng hắn cũng gào rống, kêu lên một tiếng rõ to.
- “LOUIS, AMEERAH, RA TAY ĐI!”
Nói đoạn, thân thể của hắn đã tới bên cạnh lưng của T.O.A. Cầm trên tay thanh dao găm gọt hoa quả, hắn không ngần ngại chút nào vung ra cắm lên phần cổ đang lộ ra bên ngoài của T.O.A.
- “Khè…”
Nhưng bất thình lình, trong mớ tóc tai bù xù hỗn loạn của T.O.A đột nhiên xuất hiện một gương mặt với mắt, mũi, miệng đầy đủ. Gương mặt này khi phát hiện Đình Tấn đang lao tới thì ngay tức khắc há miệng, để lộ chiếc lưỡi ốm dài, với cái đầu rắn đang há miệng, muốn vồ tới cắn chết kẻ muốn công kích mình.
Đình Tấn cũng bị cảnh tượng trước mặt làm giật thót cả người một cái. Bất quá, hắn cũng không chậm trễ làm ra phản ứng.
"Khống Vật Thuật"
Mặc niệm trong đầu một tiếng, kỹ năng "Khống Vật Thuật" lập tức được tung ra, đối tượng điều khiển chính là thân thể hắn. Có được lực cản hơn 64 kg, tốc độ lao tới của Đình Tấn giảm xuống gần như bằng không chỉ trong chớp mắt. Cơ thể đang bay trên không trung của hắn cũng nhanh chóng chuyển đổi phương hướng, lao nhanh xuống mặt sàn nhà bên dưới.
Chiếc lưỡi rắn của gương mặt ở phía sau đầu T.O.A vẫn không chịu từ bỏ, tiếp tục truy đuổi Đình Tấn đến cùng.
Thấy vậy, Đình Tấn vung mạnh dao găm trong tay một cái, chém vào phần cổ của cái đầu rắn này, ý đồ muốn cắn đoạn nó.
‘Choang…’
Thế nhưng, những gì diễn ra thì lại không giống như trong ý tưởng của Đình Tấn. Lưỡi gao gọt hoa quả chém lên cổ của cái đầu rắn thì ngay tức khắc bị chặn lại, kèm theo đó là một âm thanh khi kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Tuy nhiên, cũng còn may mắn là nhờ có cú chém này, chiếc lưỡi rắn dài gần cả mét kia cuối cùng cũng bị chặn lại. Đình Tấn an toàn, nhẹ nhàng đáp xuống bên dưới sàn nhà.
- “Yah…”
- “Gối Bay”
‘Rầm…’
Và ngay tại thời điểm hắn vừa đáp xuống, giọng gào thét của hai người Louis và Ameerah cùng với tiếng đập phá cửa đồng thời vang lên.Hai người song phi bay tới, một cước, một gối đánh lên người của T.O.A.
Do đang trong tư thế xoay người về phía sau nhìn Đình Tấn với ý đồ chuẩn bị công kích hắn, T.O.A không kịp chú ý đến phía sau lưng của mình. Thế nên hai đòn công kích của Ameerah và Louis rất dễ dàng đánh lên người hắn.
‘Ầm… ầm… ầm’
Chân của hai người như hai chiếc dùi đánh trống, nện lên bờ vai và ngực của T.O.A, làm vang lên âm thanh như tiếng trống dồn đập. Ngoài ra còn có nội khí của Ameerah bộc phát ra, kêu vang lên một tiếng nổ và gia tăng sức sát thương cho đòn công kích.
- “Gào…”
T.O.A bị đánh trúng, lực lượng đa phần đến từ nội khí bộc phát của Ameerah làm cho hắn bị đau đớn, kêu gào lên một tiếng, mất thăng bằng, loạng choạng bước về phía trước mấy bước mới giữ vững được thân thể không để cho mình bị ngã.
- “Báo cáo! Báo cáo! Đội 101 đang trên đường đến tầng ba, đội Đình Tấn xin cố gắng cầm cự!”
- “Hội trưởng, ngươi có sao không?”
- “Hội trưởng?!”
Tiếng nói của Vansy, Terrell và David cùng lúc vang lên bên tai của Đình Tấn và những người có mặt trong căn phòng này. Giọng điệu của từng người đều tràn đầy lo lắng bất an.
- “Chúng ta không sao, các ngươi nhanh lên đây hỗ trợ bọn ta không thể cầm cự được lâu. David, Terrell, hai người các ngươi giữ nguyên vị trí, không được làm trái mệnh lệnh!"
Rose áp tay lên má, nhanh chóng, quyết đoán hạ đạt mệnh lệnh.
- “Mấy tên thầy tu khốn kiếp này!”
T.O.A đứng vững được thân thể thì gầm gừ vài tiếng trong miệng. Bàn tay nhanh như chớp quét ngang phía sau lưng mình.
Louis và Ameerah nào đâu hay biết phía sau đầu của T.O.A còn còn một đôi mắt khác, thế nên bọn họ muốn lợi dụng thời cơ muốn công kích thêm một lần nữa. Cả cơ thể đang nhảy lên muốn tung một đòn thì đã trông thấy bàn tay đầy móng vuốt của T.O.A lướt nhanh mà tới.
‘Rầm… rầm…’
- “Ah…”
Cả hai người bị quét trúng người, thân thể chồng chất lên nhau, bay sang một bên khác rồi đập mạnh lên vách tường của căn phòng này. Bề mặt tường bằng xi-măng cốt thép cũng bị lực va đập bể vỡ, lộ ra một đống những vết nứt, nối liền nhau như mạng nhện.
Đình Tấn chỉ mới ngẩng đầu lên thì đã trông thấy Ameerah và Louis đang nằm đè lên nhau trên sàn nhà. Hắn gào rống một tiếng, giọng ngập tràn lo lâu.
- “Louis, Ameerah!”
Hắn nghiến răng, chuẩn bị xông lên tiếp tục quấn lấy gã T.O.A để câu giờ, chờ đợi những người trong đội của Vansy lên tiếp viện.
- “Tấn! Dùng thuốc mê đi!”
Bỗng nhiên giọng nói của Rose lại vang lên từ phía sau lưng làm Đình Tấn giật mình sực nhớ lại ngay mình vẫn còn có hai ống kim tiêm có chứa thuốc mê nữa.
Hắn vội vàng lấy từ trong túi quần ra hai ống kim tiêm còn lại, tuốt mở nắm đậy rồi sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển bọn chúng bắn về phía gã T.O.A đang đứng ngay trước mặt mình.
Bên cạnh đó, Đình Tấn cũng sử dụng súng laser mini bắn nốt hai phát còn lại trong pin năng lượng.
Trông thấy Đình Tấn lại giơ súng, gã T.O.A cũng không kinh hoảng, rất nhanh giơ tay lên ngăn đón trước mặt mình, đón đỡ hai tia sáng năng lượng đang bay nhanh tới với vận tốc gần bằng vận tốc ánh sáng.
‘Xoẹt xoẹt… xèo xèo…’
Không có gì khác biệt như những lần trước đó, đạn năng lượng đánh lên da thịt của gã T.O.A đốt cháy một lớp lông và da thịt sần sùi, kéo theo đó là một lớp khói bốc lên cùng với một âm thanh bị đốt cháy. Nhưng không chỉ có như vậy thôi, lần này Đình Tấn vẫn còn có hậu chiêu, chính là từ hai chiếc ống kim tiêm thuốc mê, liều cực mạnh kia.
‘Băng băng…’
Hai ống kim tiêm được hai viên đạn năng lượng mở đường, dễ dàng cắm lên lớp da thịt đã bị đốt cháy khét và đang kéo lành lại kia, rồi bơm chất lỏng bên trong vào bên trong cơ thể của T.O.A.
- “Thành công?”
Trong đầu của Đình Tấn và Rose đồng loạt xuất hiện một ý nghĩ, khi tận mắt chứng kiến một màn này.
Thân thể to lớn của T.O.A sau khi bị mũi kim tiêm bắn trúng thì vẫn đứng cứng đờ tại chỗ một hồi. Dường như thuốc mê đang ngấm vào và phát huy tác dụng của nó nên T.O.A đang dần dần rơi vào cơn buồn ngủ.
Đình Tấn liếc mắt nhìn chăm chú một hồi nhưng không thấy T.O.A di chuyển hay cử động gì nữa thì cũng âm thầm thở phào một hơi. Thân thể đang căng cứng trong dHnwgyKj tư thế phòng thủ của hắn cũng dần dần được buông lỏng ra.
Hắn đưa mắt nhìn Ameerah và Louis vẫn còn đang lồm cồm bò dậy, rồi lại ngoáy đầu nhìn về phía sau để kiểm tra tình hình của Rose như thế nào.
Nhưng mà, bất thình lình…
- “Tấn!”
- “Hội trưởng…”
- “Cẩn thận!”
Ba giọng nói đồng thanh kêu lên cùng một lúc làm cho Đình Tấn biến sắc mặt.