Cả Đình Tấn lẫn Rose đều bị giọng nói này làm giật thót trong lòng một cái, đưa mắt nhìn nhau một hồi, giống như muốn hội ý với đối phương.
Chỉ mất vài giây, hai người đồng loạt gật nhẹ đầu một cái ra hiệu đã thống nhất được ý kiến với nhau. Sau đó Đình Tấn là người chủ động mở cửa, tiến vào bên trong phòng trước tiên.
Còn Rose thì đứng im tại chỗ, đưa tay áp lên má của mình, thì thào vài tiếng phát ra mệnh lệnh, âm thanh cũng chỉ đủ cho một mình nàng nghe được.
Đình Tấn cẩn thận tản ra làn sóng tinh thần của mình để dò xét xung quanh, đề phòng gã T.O.A này chơi bẩn, lấy súng ngắm sẵn, đợi hắn đi vào thì sẽ bóp cò súng bắn lén.
Hắn chậm rãi mở cửa ra, rồi đột ngột lách người vượt qua phía sau cánh cửa. Cả thân thể của hắn cũng hơi khom xuống, tiến vào trạng thái phòng thủ và sẵn sàng nhúng nhảy né tránh bất cứ lúc nào. Ánh mắt của hắn như một cái máy quét, bao phủ toàn cảnh xung quanh căn phòng làm việc này.
Đến sau cùng, cặp mắt của hắn chỉ tập trung nhìn về phía trước mặt. Nơi đó đang có bày biện một chiếc bàn làm việc rất rộng lớn, mà người ngồi phía sau chiếc bàn kia thì lại đang đưa lưng về phía hắn.
Trong lòng Đình Tấn liền khẳng định, đây chính là T.O.A, gã trùm của quán bar này, đồng thời cũng là mục tiêu chính trong nhiệm vụ của buổi tối ngày hôm nay.
Gã T.O.A kia lúc này đang ngồi tựa lưng lên trên một chiếc ghế làm việc, thái độ trông rất lười biếng. Một tay của hắn đang nâng đỡ một ly rượu đỏ tươi như máu, mặt đối diện với những cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn xuyên qua toàn bộ quan cảnh bên ngoài quán bar này.
Nếu để ý kỹ, ắt hẳn sẽ thấy nơi hắn đang nhìn tới là một tòa nhà chung cư bỏ hoang. Ấy vậy mà nơi đó lại giống như đang lấp lóe một vài sáng, rất khó phát hiện.
- “Đừng căng thẳng. Chúng ta nói chuyện một chút, thế nào?”
Hắn vừa xoay ghế lại, vừa nhàn nhạt cất giọng nói với Đình Tấn. Thái độ rất bình thản dù cho có là một tay già đời như Đình Tấn cũng không thể nhìn ra được ý đồ của hắn.
Thế nhưng Đình Tấn vẫn không hề buông bỏ đề phòng. Hắn vẫn giữ tư thế hơi khom người, sẵn sàng làm ra bất cứ hành động né tránh, rồi lên tiếng hỏi lại.
- “Ngươi có gì muốn nói?”
Một tay bưng ly rượu, một tay chống đỡ thân thể mình đứng dậy, gã T.O.A này thản nhiên cất bước, đi vòng ra khỏi khu vực của chiếc bàn làm việc to lớn kia.
- “Coi nào, bình tĩnh đi chàng trai. Nếu ta muốn ra tay thì lúc các ngươi vào phòng giam con bé kia đã bị người của ta chặn lại rồi. Làm gì có chuyện an toàn mà tới được nơi này chứ. Ngươi nói xem có phải không.”
Gương mặt cười mỉm, lại thêm từng nói đều ẩn chứa hàm ý trêu chọc, giống như đang chế nhạo những chuyện mà Đình Tấn và nhóm đặc nhiệm đã làm trước đó chỉ là một trò hề.
Những lời của gã T.O.A này nói làm cho Rose đang đứng bên ngoài đều bị giật mình kinh ngạc.
Còn với Đình Tấn, tuy mặt ngoài không đổi sắc thế nhưng từng câu từng chữ của đối phương như đánh vào trái tim của hắn, làm cho nó đập mạnh liên hồi. Bởi vì chỉ có hắn mới biết được rằng, bản thân mình từ lúc đặt chân bước vào quán bar cho đến khi tiến đến được căn phòng này đã phải cẩn thận biết bao nhiêu lần mà nói.
Thậm chí sau khi đã thực hiện rất nhiều bước kiểm tra, thăm dò địa hình bằng làn sóng tinh thần của mình để bảo đảm an toàn, nhưng rốt cuộc cũng bị đối phương phát hiện. Điều đó không khỏi làm cho Đình Tấn có chút nghi vấn, chẳng lẽ đối phương lại có năng lực gì đặc biệt.
Bất chợt xuất hiện suy nghĩ này trong đầu, Đình Tấn hơi híp mắt lại, thân thể cũng không còn căng thẳng như trước nữa mà đã thả lỏng dần. Hắn liếc mắt để ý quan sát bề ngoài gã đàn ông T.O.A này, ý đồ muốn tìm ra được một chút manh mối gì đó chứng thực cho suy đoán của mình.
Gương mặt góc cạnh, mái tóc để dài được cột lại ở phía sau, thân mang một bộ comple trắng, làm hắn trông không khác gì một tên công tử đại gia chứ không hề có điểm nào giống với trùm của một băng đảng buôn súng ống và thuốc phiện.
- “Ngươi nhận ra từ lúc nào?”
Nếu đã bị phát hiện từ trước, Đình Tấn cũng không còn giữ tâm trạng đề phòng nữa. Hắn đứng thẳng người trở lại, hai tay buông lỏng, bình tĩnh cất giọng hỏi lại.
T.O.A vẫn giữ tốc độ chậm chạp như đang đi tản bộ trong vườn hoa mà bước đến màn hình thủy tinh lớn bên cạnh. Hắn vung nhẹ tay mình một cái, mở màn hình trình chiếu lên một đoạn phim rồi nói.
- “Từ lúc ngươi các ngươi tiến vào phòng con bé kia thì ta đã để ý rồi. Chỉ là ta có chút tò mò, không biết là ai phái các ngươi tới. Hm… có phải là tên Umaru kia không? Là hắn sai bảo các ngươi tới ám sát ta à?”
Nhấp một ngụm rượu, T.O.A xoay người đưa lưng về phía Đình Tấn mà không hề sợ hãi đối phương sẽ ra tay đánh lén. Hắn nhìn màn hình thủy tinh trước mặt đang trình chiếu rất nhiều khung ảnh khác nhau, kết nối từ nhiều chiếc camera quan sát được đặt từ lối vào quán bar cho đến tận phòng làm việc của mình.
Duy chỉ có một khung ảnh đang bị che khuất bởi một màu xanh. Đây có lẽ là chiếc camera mini ẩn giấu trên con đinh ốc trong phòng giam giữ Michelle đã bị Đình Tấn dùng tấm màn che mất.
Bên cạnh đó cũng có một số hình ảnh đang di chuyển xung quanh khu vực tầng một, tầng hai và ngoài hành lang tầng ba. Những chiếc camera này đa số đều nằm trên khu vực mà Đình Tấn đã đi qua.
Nhìn thấy góc quay của những chiếc camera đó, Đình Tấn cũng không kìm được giật mình kinh ngạc. Phải biết trên đường đi, hắn đã liên tục dùng sóng tinh thần để quét dò xem có camera quay lén hay không, vậy mà lúc này đây vẫn còn bỏ sót khá nhiều camera quay lén.
Phỏng chừng những chiếc camera này đều được ẩn giấu kỹ lưỡng, giống như chiếc camera mini trong phòng giam của Michelle nên Đình Tấn mới không thể phát hiện ra được.
Có thể hắn đã phát hiện ra được hành tung của cả đội đặc nhiệm của Đình Tấn đang ẩn nấp ở trong quán bar này thông qua những chiếc camera quan sát được ẩn giấu rất kỹ lưỡng này.
Nhưng vẫn còn may là camera lại không thể thu được âm thanh, nên những gì cả đội đã trao đổi trong lúc hành động, gã T.O.A này cũng đều không biết.
Vì thế qua lời nói tự thuật của hắn, Đình Tấn đã đoán ra được có một điều. Đó chính là hắn vẫn còn chưa biết thân phận của bọn họ thực chất không phải là người trong thế giới ngầm, mà là người trong tổ chức của chính phủ.
Đình Tấn siết chặt nắm tay mình, trong đầu thì lại đang âm thầm suy tính phương án xông lên, chế trụ gã T.O.A này. Nhưng không hiểu sao lại có một âm thanh, hay có thể nói là một dự cảm ở trong lòng hắn đang liên tục gào thét nhắc nhở: ‘Không được!’, ‘Không nên làm như vậy!’…
Điều đó không khỏi làm cho Đình Tấn chùn bước, kìm chế lại ý định phát động công kích đang bùng phát trong đầu mình.
Tựa như đã biết được ý đồ của Đình Tấn, T.O.A xoay lưng nhìn thẳng vào mắt Đình Tấn, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười tà rồi nói.
- “Hừm… còn cô gái tóc vàng gợi cảm kia đầu rồi? Ta mời vào nãy giờ mà ngươi vẫn đứng ở ngoài là sao vậy? Đã tới nơi này tìm ta gây sự mà lại sợ ta sẽ ăn thịt các ngươi chắc, hahaha…”
Dứt câu, hắn mở miệng cười lớn một tiếng đầy trào phúng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đột nhiên ngừng lại tiếng cười giữa chừng, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc hơn. Thái độ xoay chuyển gần như có 180 độ, gã T.O.A không chớp mắt, nhìn kỹ Đình Tấn rồi trầm giọng nói.
- “Thôi, mặc kệ các ngươi có thân phận gì, chỉ cần màn trình diễn đột nhập lên tới nơi này cũng đã đủ để làm cho ta phải xem trọng các ngươi rồi. Thế nào? Có muốn kiếm tiền hay không? Chỉ cần đi theo ta, làm thuộc hạ cho ta thì bảo đảm các ngươi thích gì là sẽ có cái đó.”
Lời nói của hắn không hề che dấu hàm ý tán thưởng và muốn mời mọc, dụ dỗ Đình Tấn cùng với cả nhóm đặc nhiệm. Phỏng chừng, chuyện cả đội đặc nhiệm thông qua thiết bị liên lạc để giao tiếp với nhau cũng đã bị hắn đoán biết được.
Mãi mê nói chuyện, T.O.A dường như cũng không hề chú ý đến việc, đang có một ống kim tiêm tự động trượt trên mặt thảm lót sàn nhà, lén lút như một con rắn độc, vòng ra phía sau lưng của hắn.
Ở bên ngoài cửa, Rose nghe được lời này của hắn thì cũng hơi ngạc nhiên một chút. Nhưng rất nhanh thì nàng đã bình tĩnh trở lại ngay, bởi vì nàng hiểu rõ suy nghĩ và ý đồ của đối phương.
Trước mắt có thể hắn vẫn còn chưa biết người trong nhóm còn có những năng lực gì đặc biệt. Nhưng sau khi nghe được những lời mời mọc này, Rose đã đoán ra được, việc hắn phát hiện ra khả năng điều khiển vật thể và gia tốc trong chớp mắt của Đình Tấn, cùng với sức chiến đấu mạnh mẽ của Ameerah và Louis sau khi hạ gục hai tên bảo vệ canh giữ trước phòng của Michelle, đã là điều chắc chắn rồi.
Bây giờ Rose đã hạ đạt mệnh lệnh, phân công bố trí xong cho nhiệm vụ của từng thành viên trong đội xong xuôi hết rồi. Nàng cũng không cần thiết phải ẩn nấp ở bên ngoài cửa nữa, nên lập tức đẩy nhẹ cửa, tiến thẳng vào trong phòng rồi đứng ngay sát bên cạnh Đình Tấn, mỉm cười nói.
- “Ngài T.O.A quả thật không hổ danh là ông trùm của giới xã hội đen dD2X1jpb ở Thụy Điển. Chuyện gì cũng không thể giấu được tai mắt của ngài.”
- “Đó là điều đương nhiên, hahaha… Thế nào? Các ngươi đồng ý chứ? Tại đây có một lọ thuốc, đồng ý thì cứ uống vào cho ta. Còn nếu không đồng ý thì các ngươi cũng nên hiểu số phận của mình rồi đó. Đối với kẻ địch ta sẽ không nhân từ đâu, dù cho có là mỹ nữ xinh đẹp như tiên như ngọc thế nào đi chăng nữa thì đối với ta cũng không có giá trị gì đâu.”
Được khen, T.O.A cũng thoải mái cười lớn một tiếng, phụ họa theo. Thế nhưng đừng lầm tưởng hắn sẽ bị lời nói này chi phối, đánh lạc hướng chú ý.
Hắn đáp lại Rose bằng một lời hâm dọa. Sau đó lấy từ trong túi của mình ra hai lọ thuốc nước không biết tên, vứt về phía nàng và Đình Tấn.
Bất quá, ngay khi hắn vừa ra tay, bỗng nhiên có một mũi kim tiêm từ bên trong một góc tối, ở ngay bên dưới màn hình thủy tinh đang trình chiếu camera quan sát, bất thình lình bay ra ngoài, hướng thẳng về phía cổ của T.O.A bay nhanh mà tới.
Đây chính là mũi kim tiêm đã được Đình Tấn âm thầm sử dụng "Khống Vật Thuật" điều khiển nó bay đi, phục kích ở phía sau lưng của T.O.A từ trước đó.
Bị động phòng thủ không phải là phong cách chiến đấu của Đình Tấn. Tuy rằng không biết đối phương có được thủ đoạn gì mà lại tự tin như vậy, nhưng trong suy nghĩ của hắn, chỉ cần ít nhất chiếm được tiên cơ để phát động công kích thì tỉ lệ thành công cũng sẽ cao hơn so với việc bị động phòng thủ.
Ngoài ra còn có một điều nữa buộc hắn phải đưa ra phương án giải quyết này. Đó là vì gã T.O.A đã đưa ra tối hậu thư, yêu cầu chiêu hàng. Nếu như Rose lên tiếng phản bác, không đồng ý thì rất có khả năng gã T.O.A sẽ báo động cho bọn thuộc hạ và bảo vệ của quán bar. Đến lúc đó thì phiền phức sẽ càng lớn hơn gấp bội.
Bàn tay đang vung lên vứt hai bình thuốc về phía Đình Tấn và Rose, gương mặt của gã T.O.A kia vẫn còn đang duy trì nụ cười mỉm, chẳng khác nào hắn không hề phát hiện được có một ống kim tiêm chứa thuốc mê đang hướng về phía sau cổ hắn bay tới với vận tốc xé gió.
‘Choang… Xoảng’
Nhưng là… chỉ trong chớp mắt, một âm thanh tiếng thủy tinh bị va đập, bể vỡ vang dội phát tán ra khắp căn phòng làm việc.
Đình Tấn và Rose vẫn còn thẫn thờ, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì giọng nói của T.O.A đã vang lên.
- “Coi bộ, các ngươi cũng không có ý định đầu hàng rồi nhỉ? Thái độ của các ngươi làm ta có chút nghi vấn, liệu các ngươi có phải là người của gã Umaru kia không đây. Hm… không đúng, nếu như là đến ám sát ta thì ắt hẳn, bốn người các ngươi cũng không chia nhỏ ra vào từng phòng lục soát đồ vật lung tung như vậy.”
Hắn vung tay tùy ý vất chiếc ly thủy tinh cao cổ đã bị bể vỡ xuống thảm lót sàn, vừa dùng khăn lau những giọt rượu đỏ còn vương vãi trên bàn tay của mình, vừa cúi đầu trầm tư suy nghĩ, không hề xem trọng hai người trước mặt của mình là mấy. Giống như là mũi kim tiêm công kích hắn lúc nãy không phải là của bọn họ vậy.
Đình Tấn cùng với Rose đưa mắt nhìn nhau, biểu tình trên gương mặt đều là một mảnh khó tin. Cảnh tượng T.O.A nhẹ nhàng giơ tay đang cầm ly rượu ra để đón đỡ mũi kim tiêm đang bay tới chỉ trong chớp mắt vẫn còn đang chạy đi chạy lại trong đầu, làm bọn họ bị chấn kinh, không nói nên lời.
Ngay cả Đình Tấn cũng không dám chắc mình có thể đón đỡ được mũi kim tiêm đó, trong hoàn cảnh đang vứt hai bình thuốc kì bí về phía đối thủ, mà không có chú ý gì đến phía sau lưng của mình.
Bởi vì trước khi trọng sinh, hắn chỉ là một gã thường dân. Thế nên việc trên trái đất liệu có tồn tại một kẻ có năng lực siêu nhiên, mạnh mẽ nào đó trước khi cả quái vật xâm lấn xuất hiện thì hắn cũng không thể nào biết rõ được.
Thậm chí kể cả sau khi quái vật xâm lấn, tận thế ập đến thì hắn cũng chưa từng nghe nói qua, có kẻ nào mang biệt hiệu T.O.A lại có tốc độ vượt trội người bình thường như vậy.
- “Ngươi là ai?!”
Nghi ngờ đã lấp đầy trong tâm trí của Đình Tấn. Hắn không kìm chế được bật thốt lên một câu hỏi khá là ngây ngô.
Nhưng mà, T.O.A cũng không trả lời cho hắn biết đáp án. Đối phương chỉ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Đình Tấn, nghiến răng nghiến lợi, gằng ra từng chữ mà nói.
- “Các ngươi là người của bọn thầy tu?!”
Một câu hỏi không đầu không đuôi từ trong miệng T.O.A thốt ra, làm Đình Tấn và cả Rose đều ngẩn ngơ, không hiểu gì cả. Nhưng bọn họ cũng không có thời gian nhiều để suy nghĩ vì lúc này đối phương đã động.
Hắn hùng hổ bước chậm từng bước, hướng về phía Đình Tấn và Rose mà đi tới.Tròng mắt của hắn từ đầu đến giờ vẫn luôn là một màu xanh biển long lanh xinh đẹp, nhưng mà bây giờ, điều bất ngờ là nó lại đang dần dần chuyển đổi thành một màu trắng đục theo mỗi bước đi của hắn.
Thân thể của T.O.A giống như đang bành trướng ra, làm cho bộ comple trắng của hắn cũng nhanh chóng căng phồng lên. Từng sợi chỉ yếu ớt đã vượt quá sự chịu đựng của chúng, bắt đầu vỡ đứt ra làm đôi.
- “"Cuồng Nộ" sao?”
Quá trình này rơi vào mắt Đình Tấn làm hắn không khỏi liên tưởng đến Terrell khi sử dụng kỹ năng "Cuồng Nộ".
Nguyên do có lẽ là vì hắn đã từng nghe nói rằng, trên thế giới này trước khi tận thế cũng đã từng xuất hiện rất nhiều trường hợp có nhiều người vẫn ẩn giấu sức mạnh trong cơ thể không muốn cho người biết hoặc một số thì không biết mình có sức mạnh đó và chỉ bị kích hoạt ra trong một điều kiện nhất định.
- “Không phải… "Cuồng Nộ" cũng không đổi màu mắt thành trắng như thế này. Cái này... là "Hóa Hình" sao?!”
Bất quá, Đình Tấn rất nhanh thì đã phủ quyết ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mình này, bởi vì lúc này, T.O.A đã biến hóa hướng về một loại hình dạng khác, không còn là người nữa.
Từ lúc bước vào căn phòng này, cả hai người Đình Tấn và Rose đều đã đi từ kinh ngạc này đến bất ngờ khác. Cảm xúc của bọn họ lúc này gần như đã chết lặng rồi, nên việc trông thấy hình dạng kinh khủng của T.O.A đối với bọn họ cũng không còn quá nhiều phản ứng.
Dù cho không hiểu được hàm ý trong câu hỏi lúc vừa nãy của T.O.A, nhưng ý định muốn giết người trong từng câu chữ hắn nói ra cũng làm cho bọn họ cũng hiểu được là ở thời điểm hiện tại đã không còn thương lượng hay nói chuyện gì được nữa rồi.
Sàn nhà ầm ầm chấn động theo mỗi bước đi của T.O.A, thân thể hắn sau một hồi biến đổi đã vượt qua sức tưởng tượng của Đình Tấn. Tuy rằng mặt hắn lúc này vẫn bình tĩnh, nhưng đâu ai biết trái tim trong ngực đang vừa nhảy vừa đập, loạn xạ cả lên.
Miệng đầy răng nanh, T.O.A gầm thét lên một tiếng như một con dã thú xổng chuồng.
- “Gah… Các ngươi hôm nay đều phải chết!”