Hứa Minh Thành đến Ngưng Thúy đường gặp Hứa Chính Thanh và Thẩm thị, nói chuyện Lục Đình Tuyên không đi, muốn chuyển đến Trúc Ý Hiên, Hứa Chính Thanh và Thẩm thị nghe xong đều rất phấn khởi.
Họ cũng trách Lục Đình Tuyên quá khách sáo. Sớm muộn cũng là người một nhà, còn nói gì đến quấy rầy bọn họ, sợ người khác bàn tán sau lưng.
Thẩm thị còn dặn dò Mai Nguyệt: "Đình Tuyên là người rất thích sạch sẽ, chỉ sợ đám nha hoàn bà hầu lười biếng, không thu dọn tử tế. Bây giờ ngươi lập tức đi đến Trúc Ý hiên trông chừng, nhất định phải bắt bọn họ dọn dẹp sạch sẽ từ trong ra ngoài. Mặt khác màn trướng treo trong phòng và các đồ vật trang trí khác, hễ cần thì nói với ta, chọn đồ tốt nhất đưa qua."
Mai Nguyệt đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Chính Thanh cũng đang dặn dò Hứa Minh Thành, sau này đến Quốc Tử Giám học nhất định phải đi cùng Lục Đình Tuyên. Học xong lập tức trở về, không được la cà bên ngoài, kết giao với những kẻ không ra gì.
Sở dĩ Hứa Chính Thanh quan tâm Lục Đình Tuyên như vậy, thứ nhất tất nhiên là ông không thể phụ sự ủy thác lúc lâm chung của bạn tốt, thứ hai cũng là vì hôn sự của Lục Đình Tuyên và Hứa Tú Ninh.
Đương nhiên ông cũng muốn Lục Đình Tuyên có thể đỗ đạt tiến sĩ, mưu cầu một chức quan tốt, sau này Hứa Tú Ninh đi theo chàng mới có thể sống tốt hơn.
Hứa Minh Thành cung kính đồng ý từng chuyện một. Một lúc sau, uyển chuyển nói đến chuyện Hứa Tú Oánh.
"... Đình Tuyên ở nhà chúng ta, là vị hôn phu của Ninh nhi, sớm ngày tiếp xúc với Ninh nhi cũng là tốt, cảm tình giữa hai người sẽ sâu đậm hơn chút. Nhưng bây giờ đường muội cũng ở nhà chúng ta. Mặc dù nàng ấy cũng họ Hứa, nhưng suy cho cùng nam nữ khác biệt, nếu gặp gỡ Đình Tuyên lại không tốt. Huống chi tuổi tác của nàng ấy cũng không nhỏ, không bằng phụ thân mẫu thân tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt, cho nàng ấy thêm chút của hồi môn rồi gả đi. Cũng coi như không phụ lòng bà nội kế và nhị thúc."
Khi bà nội kế và nhị thúc còn sống luôn ức hϊếp phụ thân. Sau này phụ thân làm quan, lại mượn danh nghĩa phụ thân làm xằng làm bậy. Hiện giờ phụ thân và mẫu thân chịu chứa chấp Hứa Tú Oánh và Hứa Minh An, có thể tìm cho Hứa Tú Oánh một mối hôn sự tốt và cho nàng ta thêm của hồi môn, Hứa Minh Thành cảm thấy việc này có thể nói là tận tình tận nghĩa lắm rồi.
Hứa Chính Thanh không nghĩ nhiều đến ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng Thẩm thị lại giật mình, vội hỏi: "Sao đang yên đang lành con lại nói như vậy? Chẳng lẽ Oánh tỷ nhi lén làm chuyện gì sau lưng hả?"
Bà thấy đứa bé kia tâm tư tinh tế, rất thông minh. Nhưng chỉ sợ sự thông minh này không dùng vào con đường ngay thẳng.
Mặc dù Thẩm thị cũng thương hại Hứa Tú Oánh bơ vơ, nhưng rõ ràng bà càng coi trọng người hiền tế Lục Đình Tuyên này hơn. Nếu Hứa Tú Oánh giấu bà làm ra chuyện không biết thân biết phận gì, chắc chắn bà sẽ không tha thứ cho nàng ta.
Hứa Minh Thành thấy Hứa Chính Thanh nhìn hắn, nghĩ thầm dù sao đây cũng là cháu gái của phụ thân, nếu nói quá thẳng thắng, phụ thân cũng không mấy dễ chịu.
Hắn bèn trả lời: "Mẫu thân đừng đa nghi, không có chuyện gì. Chỉ là ban nãy con nhìn thấy Oánh tỷ nhi, thấy thân hình nàng ta gầy yếu, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, con làm đại ca nhìn thấy trong lòng cũng thương xót, nên muốn nói mẫu thân tìm cho nàng ta một gia đình tốt, một người phu quân biết nóng biết lạnh thương yêu nàng ta. Đó chỉ là ý kiến của con mà thôi."
Hứa Chính Thanh tin lời hắn nói là thật, trong lòng cảm thấy rất vui mừng: "Lúc trước ta còn lo con biết những chuyện trước kia, trong lòng sẽ không thích Oánh tỷ nhi và An ca nhi. Hiếm khi người làm đại ca như con lại thật lòng suy nghĩ cho Oánh tỷ nhi như vậy, thế thì không gì tốt bằng."
Do dự một chút, ông quay đầu nhìn Thẩm thị: "Thành nhi nói cũng đúng. Oánh tỷ nhi đã mười bốn tuổi, tuổi tác cũng không tính là nhỏ, việc hôn nhân cũng nên thu xếp được rồi. Mặc dù cha mẹ của nó đã mất hết rồi, trên người chẳng có tài sản gì, nhưng suy cho cùng vẫn là nữ nhi Hứa gia ta. Nàng cố gắng tìm cho nó một gia đình tốt nhé. Quyền thế phú quý là thứ yếu, quan trọng nhất đó là con người tốt, chịu vươn lên. Về phần đồ cưới của nó, đến lúc đó chúng ta sẽ bổ sung một chút, khẳng định phải cho nó xuất giá một cách nở mày nở mặt."
Thẩm thị che giấu nghi vấn trong lòng, đáp một tiếng.
Nhưng đợi sau khi Hứa Chính Thanh rời đi, bà giữ Hứa Minh Thành ở lại, tốt xấu vẫn phải hỏi rõ ràng những chuyện kia.