Hứa Minh Thành vốn cũng không ưa vị đường muội này cho lắm, bây giờ lại càng thêm không thích.
Nghĩ lại chuyện ban nãy Hứa Tú Oánh giấu muội muội, một mình đi tìm Lục Đình Tuyên, lúc nói chuyện với chàng còn cố ý nói mập mờ không rõ, khiến người nghe suy nghĩ xa xôi, lông mày của hắn càng nhíu chặt hơn.
Hắn biết Lục Đình Tuyên là người rất xuất chúng. Trước tiên không nói nhà họ Lục vốn chính là phú thương đại hộ, trong Kinh Thành có mấy cửa hàng, mà là lúc chàng mười hai tuổi đã thi đậu cử nhân, nhiêu đây thôi cũng đủ chấn động rồi. Nếu không phải sau đó ngoại tổ phụ, mẫu thân và phụ thân chàng lần lượt qua đời, chàng phải chịu tang mấy năm nay, thì chỉ sợ bây giờ chàng đã thi đậu tiến sĩ rồi cũng nên.
Hơn nữa tướng mạo của chàng còn rất tuấn tú, nhã nhặn...
Hứa Minh Thành quyết tâm chờ lát nữa sẽ đi tìm phụ thân và mẫu thân bàn chuyện Hứa Tú Oánh.
Vị đường muội này vẫn phải đề phòng một chút mới được.
Đương nhiên, cũng phải nhắc nhở Hứa Tú Ninh. Bèn căn dặn nàng: "Oánh tỷ nhi có vẻ là người bụng dạ khó lường, chắc chắn muội đấu không lại nàng ta. Cho nên sau này muội ít chơi với nàng ta lại. Coi chừng nàng ta gài bẫy muội. Đến lúc đó, biết đâu muội còn bị nàng ta bán kiếm tiền đấy."
Hứa Tú Ninh: ...
Nàng thừa nhận bản thân đúng là không thông minh cho lắm, nhưng đại ca à, huynh đừng nói thẳng những lời này trước mặt muội như vậy được không?
Vì vậy, nàng không muốn nói chuyện với Hứa Minh Thành.
Hứa Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt không vui của nàng, lúc này mới phát hiện vừa nãy không để ý bản thân đã nói hết lời trong lòng ra.
Hắn vội vàng lấp liếm: "Đại ca không có ý đó. Ý của đại ca là Oánh tỷ này không đơn giản, ta lo nàng ta sẽ ngấm ngầm giở trò sau lưng muội, đến lúc đó trúng bẫy nàng ta, chắc chắn muội sẽ chịu thiệt."
Ý này chẳng phải là nói Hứa Tú Oánh thông minh, nàng ngốc nghếch ư?
"Huynh đừng nói nữa. Đại ca, muội hiểu rồi." Hứa Tú Ninh rầu rĩ đáp lại.
Bị đại ca ruột nói thẳng mặt rằng mình ngốc nghếch, trong lòng nàng chắc chắn không vui vẻ gì cho cam. Hai gò má phồng lên vì tức giận. Đôi mắt cụp xuống, bàn chân nghiền qua nghiền lại một hòn sỏi trên mặt đất.
Nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên này của nàng, Hứa Minh Thành không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hứa Tú Ninh nghe thấy, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái: "Huynh cười cái gì?"
Muội muội của mình ngốc nghếch là chuyện rất đáng vui hay sao?
"Muội, nha đầu ngốc này." Hứa Minh Thành giơ tay nhẹ nhàng sờ đầu nàng, ý cười trên mặt càng tươi hơn: "Nhưng muội yên tâm, có cha mẹ và đại ca ở đây, sẽ không để ai ăn hϊếp muội đâu."
Hứa Tú Ninh nghe vậy, trong lòng vô cùng cảm động.
Nàng lớn lên trong sự bảo bọc của phụ mẫu và huynh trưởng, đúng là chưa từng chịu chút khổ cực nào. Cũng tưởng rằng người trên đời này, ai cũng tốt như phụ mẫu và huynh trưởng của mình, cho nên chưa bao giờ đề phòng bất kỳ ai. Nào ngờ sau này lại xảy ra những chuyện kia.
Đột nhiên nàng rất muốn nói cho Hứa Minh Thành biết chuyện tương lai Lăng gia sẽ vu cáo hãm hại ngoại tổ phụ và phụ thân, làm hại Thẩm gia và Hứa gia nhà cửa tan nát.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ những chuyện này còn chưa xảy ra, cho dù nàng nói cho cha mẹ và đại ca thì chắc chắn họ sẽ không tin. Biết đâu còn tưởng nàng bị động kinh, lo lắng cho nàng hơn. Với lại nàng nhớ hiện giờ phụ thân Lăng Hằng - Lăng Học Nghĩa vẫn chưa vào Nội các, chỉ là một Lại bộ hữu thị lang, còn ngoại tổ phụ đã là Nội các thủ phụ rồi.
Có lẽ mấy ngày nữa nàng phải đi gặp ngoại tổ phụ một lần, tiết lộ chút chuyện Lăng Học Nghĩa không có lòng tốt với ông. Chỉ cần ngoại hạ quyết tâm đối phó với Lăng Học Nghĩa, chắc hẳn sau này ông ta sẽ không vào được Nội các.
Từ đó, Lăng Học Nghĩa muốn đối phó với ngoại tổ phụ đã khó, thì đương nhiên cũng sẽ không có những chuyện sau này.
Trong lòng nàng bình tĩnh lại, trên mặt mới nở nụ cười.
Sau đó nàng chào tạm biệt Hứa Minh Thành, muốn trở về Hội Nhã Uyển của mình nhưng hắn không yên tâm, khăng khăng đưa nàng đến Hội Nhã Uyển, rồi lại sai bọn Mặc Lan hầu hạ nàng cho tốt, lúc này mới xoay người đi về Ngưng Thúy đường gặp phụ mẫu.