Edit: Bông
Hà Đại Tráng bị kích thích, vừa về đến nhà liền bắt mẹ Hà đi tìm giáo viên phụ đạo, làm mẹ Hà vui sướng đến mức ôm y hôn liền mấy cái, liên tục nói con trai bảo bối của cô cuối cũng cũng biết vâng lời rồi.
Nhưng những yêu cầu tiếp theo của Hà Đại Tráng khiến mẹ Hà sợ ngây người.
“Mẹ, con muốn học đánh bóng rổ, mẹ đi tìm huấn luyện viên bóng rổ cho con đi!”
“Mẹ, con muốn đi mua quần áo mới, con muốn trở nên thật đẹp trai!”
“Mẹ, con muốn đi học TaeKwonDo, con muốn trở nên thật mạnh!”
Mẹ Hà nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Hà Đại Tráng, vội vàng hỏi y có phải ở trường bị bắt nạt hay không? Sao bỗng dưng lại muốn đi học võ?
Hà Đại Tráng có chết cũng không muốn nói: “Mẹ đừng hỏi nữa! Tóm lại là cái gì con cũng muốn học!”
Mẹ Hà nhìn chằm chằm con trai mình, quyết định ngày mai phải đến trường nhìn thử, nhỡ con trai bảo bối của bà bị bắt nạt thật mà không dám nói thì sao?
Ngày hôm sau, mẹ Hà thật sự đến trường, lén lút đứng sau cửa sổ quan sát lớp học, vừa nhìn thấy Hạ Dư Huy mẹ Hà liền nghiến răng nghiến lợi. Đứa nhỏ này rốt cuộc có gì xuất sắc mà khiến con trai mình thần hồn điên đảo thế này?
Lặng lẽ quan sát Hà Đại Tráng suốt hai tiết học, phát hiện Hà Đại Tráng không có dị thường hay bị bạn bè bắt nạt gì cả, mẹ Hà yên tâm đi tìm giáo viên chủ nhiệm, bí mật đút một hồng bao dày cộm, dặn trước dặn sau nhất định phải quan tâm chăm sóc Hà Đại Tráng.
Chủ nhiệm lớp liên tục bảo đảm nhất định sẽ để ý đến Hà Đại Tráng, tay lại không ngừng vuốt ve hồng bao.
Buổi chiều có tiết thể dục, giáo viên yêu cầu nữ sinh đứng lên ngồi xuống 100 cái, nam sinh nhảy ếch 100m.
Sức khỏe Hạ Dư Huy không tốt, Cao Chí Bác đã sớm đánh tiếng với giáo viên của cậu, đặc biệt là giáo viên thể dục.
Kỳ thật không cần Cao Chí Bác nói thì giáo viên thể dục cũng có thể nhận ra sức khỏe Hạ Dư Huy không tốt, cái tay cái chân bé xíu kia gió thổi qua còn sợ bị gãy, giáo viên nào dám lăn lộn cậu.
Hà Đại Tráng cũng biết điều này, nháy mắt đã cảm thấy thời cơ của mình tới rồi!
“Thầy ơi! Hạ Dư Huy không khỏe, 100m của bạn ấy để em nhảy hộ được không ạ?”
Cả giáo viên lẫn học sinh trong lớp đều ngây người nhìn Hà Đại Tráng.
Đổng Đông không đứng cùng chỗ với Hà Đại Tráng nên không thể nói cho y biết, kỳ thật Hạ Dư Huy học thể dục chỉ như cưỡi ngựa xem hoa thôi, bọn họ nhảy 100m thì người ta nhảy 20m là được nghỉ rồi...
Từ ngày đầu tiên Hà Đại Tráng đã lưu lại ấn tượng không tốt với rất nhiều bạn học nên cũng không có ai nguyện ý nói cho y biết.
Giáo viên thể dục nhìn bộ dạng có thể đội trời đạp đất của Hà Đại Tráng, cảm thấy...ừm...nên cho đứa nhỏ này biết trời cao đất rộng là như thế nào!
Giáo viên thể dục gật đầu đồng ý!
Hạ Dư Huy nhìn theo bóng lưng Hà Đại Tráng, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Ở tiểu học, tiết thể dục cũng phải nhảy ếch nhưng tối đa cũng chỉ 50m, liền một lúc tăng lên 200m, Hà Đại Tráng sau khi nhảy được 80m chỉ thiếu điều khóc kêu cha gọi mẹ. Đến 100m của bản thân còn chưa làm xong, sao y dám nhận thêm 100m của Hạ Dư Huy cơ chứ! Trong lòng nghĩ là vậy nhưng Hà Đại Tráng vẫn phải cắn răng tiếp tục nhảy.
Đã có không ít người làm xong nhiệm vụ, bắt đầu tụm năm tụm ba đứng một bên quan sát Hà Đại Tráng, thi thoảng lại vang lên tiếng cười khúc khích.
Mặt Hà Đại Tráng đỏ bừng lên, không chỉ vì mệt mà còn vì xấu hổ. Bị nhiều người vây xem như vậy....
Hà Đại Tráng quay đầu tìm kiếm Hạ Dư Huy, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình, trong lòng càng quyết tâm phải hoàn thành 200m này, không thể để Hạ Dư Huy coi thường mình được!
Đến khi Hà Đại Tráng nhảy được 120m, giáo viên thể dục không đành lòng nhìn tiếp nên cho phép y dừng.
Hà Đại Tráng lại nhất quyết không chịu, tiếp tục nhảy.
Giáo viên thể dục muốn kéo Hà Đại Tráng dậy, không ngờ lại bị Hà Đại Tráng đẩy ra, trách ngược lại: “Thầy là người lớn mà lại chỉ nói không làm là sao? 200m này, em nhất định phải nhảy!”
Giáo viên thể dục thật sự bị chọc giận. Đậu má! Muốn làm thì cứ làm đi! Nhãi ranh không biết trời cao đất rộng! Ông đây là vì ai hả?
Chậm rì rì nhảy thêm vài cái, chân Hà Đại Tráng bắt đầu rút gân, đau đến mức phải nằm bò ra đất, vẻ mặt tái nhợt.
Giáo viên thể dục vội vàng ôm người chạy vào phòng y tế, trong lòng không ngừng phỉ nhổ, đúng là một cục phiền toán!
Chủ nhiệm lớp biết chuyện, tức giận quát nạt giáo viên thể dục suốt một buổi chiều.
Buổi sáng mới nhận hồng bao của mẹ người ta, buổi chiều liền có chuyện, khác gì tự vả vào mặt mình!
Mẹ Hà sau khi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm liền vội vàng chạy đến trường, vừa vào phòng y tế liền hỏi giáo viên thể dục sao lại hành hạ con bà như vậy. Giáo viên thể dục cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, nhưng chuyện này trách nhiệm phần lớn vẫn là của mình nên liên tục xin lỗi, bảo đảm sẽ không có lần sau.
Mẹ Hà đau lòng con trai, nào có nghe lọt tai lời xin lỗi của giáo viên thể dục, nói thẳng là sẽ truy cứu trách nhiệm đến cùng.
Hà Đại Tráng theo mẹ về nhà.
Hạ Dư Huy cảm thấy trong lòng có chút nghẹn khuất. Rõ ràng cậu không làm gì cả, tại sao mọi người đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn cậu?
Thậm chí còn có người tới hỏi: "Sao cậu không đi theo Hà Đại Tráng?"
Hạ Dư Huy rất muốn nói: "Quan tâm cậu ta làm gì?" Nhưng cuối cùng cậu vẫn không hé răng.
Tan học, Hạ Dư Huy trực tiếp lên tầng 4 tìm Cao Chí Bác.
Cao Chí Bác đang cùng Hướng Diệp hút thuốc trong WC, hắn không nghiện thuốc lá, ngày thường trên cơ bản đều không hút nhưng hôm nay tâm trạng Hướng Diệp không tốt nên mới bồi y.
“Mình thật sự không hiểu em ấy giận dỗi cái gì nữa? Ôm một chút thôi mà? Người ta yêu đương đều ôm ôm hôn hôn, sao đến mình thì lại bị giận? Em ấy là lần đầu tiên, thế mình là lần thứ hai chắc? Mẹ nó, em ấy không vui, mình đây thì vui à? Từ nhỏ đến lớn mình còn chưa săn sóc ai đến thế đâu! Không thích thì chia tay! Cậu nói xem sao trước đây mình lại thích em ấy cơ chứ?!"
Cao Chí Bác dựa người vào tường nghe Hướng Diệp không ngừng càu nhàu. Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, Cao Chí Bác lập tức vứt điếu thuốc vào bồn rửa tay, xả nước.
Hướng Diệp mắng to: “Mẹ nó, còn tận nửa cây, cậu ném làm gì hả? Đây là mình trộm của ba mình, hàng quý đấy!”
Cao Chí Bác trừng Hướng Diệp, tiến tới nắm tay Hạ Dư Huy: “Sao lại lên đây?”
Hạ Dư Huy nhíu mày nhìn Cao Chí Bác: “Anh vừa hút thuốc à?”
Cao Chí Bác không phủ nhận: “Hôm nay Hướng Diệp không vui, anh hút cùng cậu ấy thôi. Bảo bối không thích à?”
Hạ Dư Huy gật đầu: “Không thích mùi thuốc lá."
Cao Chí Bác bật cười: "Sau này anh không hút nữa."
Hướng Diệp ngại ngùnh ném điếu thuốc trong tay đi, bước lên trước chào hỏi: “Dương Dương, sao em không ở dưới đợi anh trai?”
Hạ Dư Huy đã miễn cưỡng tiếp nhận người bạn này của Cao Chí Bác: “Lên tìm anh ấy nhanh hơn.”
Hướng Diệp vỗ vỗ bả vai Cao Chí Bác: "Vậy mình không làm phiền hai người nữa, đi trước đây."
Đợi Hướng Diệp rời đi rồi Hạ Dư Huy mới kéo tay Cao Chí Bác, nhỏ giọng gọi: "Anh ơi..."
Cao Chí Bác vừa nhìn liền biết Hạ Dư Huy có tâm sự, xoa đầu cậu hỏi: “Làm sao vậy?”
Hạ Dư Huy kể lại một lượt chuyện xảy ra trong tiết thể dục, Cao Chí Bác bất đắc dĩ thở dài: “Chẳng phải hôm qua anh đã bảo với em rồi sao? Nếu em không muốn, không thích thì phải nói ra, bằng không sao người khác biết được, đúng không? Giống như hôm nay vậy, mặc dù em không có lỗi gì nhưng mọi người đều cảm thấy là em sai.”
Hạ Dư Huy cúi đầu, rầu rĩ không đáp
Cao Chí Bác xoa đầu cậu: “Bảo bối, về sau có chuyện gì thì em nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu không em sẽ càng bị nghi ngờ nhiều hơn. Em buồn như vậy, anh cũng đau lòng lắm...”
Hạ Dư Huy vùi đầu vào lòng Cao Chí Bác.
Kỳ thật Cao Chí Bác cũng không muốn ép Hạ Dư Huy phải thay đổi cái gì, chỉ là từ sau khi mẹ Hạ xảy ra chuyện, Hạ Dư Huy càng ngày càng trở nên trầm mặc. Hỉ nộ ái ố đều không thể hiện ra ngoài, trong lòng dù có tổn thương bao nhiêu thì người khác cũng không biết được. Cao Chí Bác muốn Hạ Dư Huy có thể hóa giải khúc mắc trong lòng...