Edit: Bông
Chủ nhiệm lớp ngây người vài giây mới cười nói: “Ha ha...Hà Đại Tráng và Hạ Dư Huy là bạn tốt à?”
Hà Đại Tráng gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
Chủ nhiệm lớp lập tức nói: “Bạn bè tương thân tương ái là một đức tính tốt, vừa rồi là một cách bày tỏ tình cảm giữa bạn bè với nhau mà thôi, các bạn học đừng hiểu lầm nhé!" ”
“Không phải…”
Hà Đại Tráng chưa kịp phản bác đã bị chủ nhiệm lớp ngắt lời: "Bạn học Hà Đại Tráng, nếu em giới thiệu xong rồi thì chúng ta nên vào học thôi. Cô không muốn em làm trì hoãn thời gian học tập của các bạn khác, có chuyện gì thì để học xong hẵng nói, được chứ?” . truyện teen hay
Hà Đại Tráng nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của chủ nhiệm lớp, há miệng nửa ngày mới trả lời: "Đã biết."
"Vậy em mau trở lại chỗ ngồi của mình đi."
Hà Đại Tráng cúi đầu bước xuống.
Hà Đại Tráng cao hơn Hạ Dư Huy gần một cái đầu nên chỉ có thể ngồi ở cuối lớp học.
Hạ Dư Huy không muốn để ý đến Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng nằm bò trên bàn nhìn Hạ Dư Huy ngồi xa xa phía trước, đột nhiên tay bị đẩy một cái.
"Này, cậu tên là Hà Đại Tráng à?"
Hà Đại Tráng quay đầu sang nhìn người ngồi cạnh mình: "Ừ, cậu tên gì?"
“Mình là Đổng Đông.”
"Vậy về sau gọi cậu là bí đao (*) được không?"
(*) Mình không biết tiếng Trung nên cũng không hiểu tại sao lại có mấy cái biệt danh này, chắc là Đổng Đông và Bí Đao đồng âm
Đổng Đông bật cười: "Được chứ! Mọi người đều gọi mình vậy.”
“Ok.”
“Mà sao cậu dám nói thích Hạ Dư Huy trước mặt mọi người vậy, thật ngầu!” Đổng Đông dựng ngón tay cái tán dương Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng ngượng ngùng sờ sờ mũi: “Mình chỉ nghĩ là nói ra cho mọi người biết để khỏi bị tranh giành."
“Ha ha...vậy thì cậu sẽ phải tranh giành với rất nhiều người đấy. Trong lớp có không ít người thích Hạ Dư Huy, nhưng tất cả đều là nữ sinh, chỉ có cậu là nam sinh thôi.”
Hà Đại Tráng lập tức không cười nổi nữa, mặt dài ra: “Cậu chỉ những người thích cá nhỏ cho mình xem.”
Đổng Đông lập tức chỉ mấy nữ sinh: “Mấy bạn này đều thích thầm Hạ Dư Huy, hai người tỏ tình rồi nhưng không thành công.”
“Mình nhớ rồi, cảm ơn người anh em."
“Cảm ơn cái gì, bạn bè thì đừng khách sáo vậy.”
Suốt một tiết học, Hà Đại Tráng và Đổng Đông nói chuyện trê trời dưới đất. Hết tiết Hà Đại Tráng lập tức chạy đến chỗ Hạ Dư Huy: "Cá nhỏ, đi WC với mình không?"
Hạ Dư Huy không buồn ngẩng đầu nhìn.
Hà Đại Tráng lại tiếp tục hỏi: "Cậu khát không? Mình đi mua nước cho cậu!"
Hạ Dư Huy vẫn không trả lời.
Hà Đại Tráng không ngừng lải nhải bên tai Hạ Dư Huy, phiền đến mức Hạ Dư Huy phải nhíu chặt mày.
Giữa trưa tan học, Hà Đại Tráng lại tức chạy đến trước mặt Hạ Dư Huy trước mặt nói: “Cá nhỏ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Hạ Dư Huy lắc đầu: “Mình phải về nhà.” Nói xong liền đi tìm Cao Chí Bác, ngày thường cậu đều ngồi trong lớp chờ Cao Chí Bác đến đón nhưng hiện tại cậu thật sự không chịu nổi ma âm của Hà Đại Tráng thêm một giây một phút nào nữa.
Hà Đại Tráng đi theo Hạ Dư Huy: “Về nhà á? Ở đây cách nhà cậu xa lắm, hay cậu về nhà mình đi, mẹ mình nấu ăn ngon lắm.”
Hạ Dư Huy tăng nhanh bước chân.
“Cậu thích ăn cái gì để mình bảo mẹ mình làm, cơm nước xong chúng ta còn có thể chơi một lát, ba mình mới mua cho mình máy chơi game mới, thú vị lắm…”
Hạ Dư Huy hận không thể gộp hai bước thành một, rốt cuộc ở giữa đường gặp được Cao Chí Bác cũng đang đi xuống liền gọi: "Anh ơi!"
Cao Chí Bác đang nói chuyện với Hướng Diệp thì nghe thấy tiếng gọi, quay ra nhìn thì thấy Hạ Dư Huy, lại thấy Hà Đại Tráng chạy theo phía sau liền sầm mặt: "Sao mày lại ở đây?"
Hà Đại Tráng tức giận: "Tại sao em lại không thể ở đây? Trường học cũng không phải nhà anh mở, em thích đến thì đến đấy!”
Cao Chí Bác cạn lời, quay sang nói với Hướng Diệp: "Mình về trước đây." Nói xong liền ôm Hạ Dư Huy đi vòng qua Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng tức giận trừng mắt thei bóng lưng Cao Chí Bác, cuối cùng vẫn quyết định đi theo.
“Anh Chí Bác, cá nhỏ nói cậu ấy phải về nhà ăn cơm, nhưng nhà anh xa lắm luôn ấy, hay hai người đến nhà em đi?”
Cao Chí Bác không để ý đến Hà Đại Tráng.
Hà Đại Tráng hận không thể một ngụm cắn chết Cao Chí Bác, lại thấy hai người đi ngược hướng với đường về Cao gia liền hỏi: "Cá nhỏ, hai người đi đâu vậy?"
Cao Chí Bác ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Về! Nhà!"
Hà Đại Tráng trừng to mắt: "Hai người có nhà ở đây á?"
“Đúng vậy!”
Hà Đại Tráng lập tức lấy lòng nói: “Anh Chí Bác, em muốn đến xem nhà của hai người, có được không?”
Cao Chí Bác cười đầy ôn nhu: “Không!" Nói xong liền bỏ đi, để mặc Hà Đại Tráng đứng ngây người ở chỗ cũ.
Hà Đại Tráng nghiến răng nghiến lợi nhìn theo.
Cao Chí Bác, anh đợi đấy!"
“Anh...em có thể đổi lớp không?”
Hạ Dư Huy ngồi trên sô pha nhìn Cao Chí Bác bận rộn trong phòng bếp.
Cao Chí Bác quay đầu hỏi: “Không muốn thấy Hà Đại Tráng?”
Hạ Dư Huy nhẹ nhàng gật đầu. Cậu không ghét Hà Đại Tráng nhưng mỗi ngày đều bị vo ve bên tai như vậy, phiền chết được!
Cao Chí Bác ôm người đặt lên đùi mình: "Ghét y?"
Hạ Dư Huy lắc đầu: “Chỉ là không thích cậu ấy nói không ngừng bên tai.”
"Vậy em có nói cho cậu ta biết là em thấy phiền không?
Hạ Dư Huy lắc đầu, ngoại trừ Cao Chí Bác, cậu không thích đem suy nghĩ và cảm xúc của mình bày tỏ với người khác.
Cao Chí Bác xoa đầu Hạ Dư Huy, trước kia tuy Hạ Dư Huy hơi trầm mặc nhưng vui buồn đều thể hiện ra bên ngoài, hiện tại……
“Bảo bối, khi em không thích gì thì em phải nói ra, không phải ai cũng giống anh, dù em không nói cũng nhận ra được em đang vui hay buồn.
Ví dụ như em không thích Hà Đại Tráng luôn nói chuyện với mình thì em phải nói cho cậu ta biết, bằng không cậu ta sẽ cho rằng em thích điều đó nên không ngừng nói chuyện với em. Đến lúc đó cậu ta sẽ không ngừng lấy lòng em trong khi em càng chán ghét cậu ta hơn. Có rất nhiều việc không phải buồn trong lòng là có thể giải quyết được."
"Vậy buổi chiều em sẽ nói."
"Lần sau không được như vầy nữa, u sầu trong lòng cũng không tốt cho sức khỏe."
"Em biết rồi. Em đi luyện đàn đây, anh nấu cơm tiếp đi."
Cao Chí Bác đứng dậy đi vào phòng bếp.
Phòng khách truyền ra tiếng đàn du dương, Cao Chí Bác nhắm mắt tận hưởng.
Thật dễ nghe……
Buổi chiều, vừa gặp Hà Đại Tráng Hạ Dư Huy liền kiến nghị: "Từ giờ cậu đừng nói chuyện quá nhiều với mình nữa, mình thấy rất phiền!"
Hà Đại Tráng ngây người nửa ngày, vừa vui vừa buồn nhìn Hạ Dư Huy, vui vì Hạ Dư Huy chịu nói chuyện cùng y, buồn vì bản thân phá hoại sự yên tĩnh mà Hạ Dư Huy yêu thích.
Đổng Đông đến, tâm trạng vô cùng kích động. Hà Đại Tráng hỏi y gặp chuyện vui gì, Đổng Đông nói: “Mình vừa đi xem đàn anh khối trên đánh bóng rổ, cậu không biết Cao Chí Bác ngầu thế nào đâu! Nhảy lên úp rổ, mẹ nó, đẹp trai vl~"
Hà Đại Tráng vừa nghe thấy tên Cao Chí Bác liền không vui: "Hắn thì ngầu cái khỉ gì? Mắt cậu mù à?"
Đổng Đông cạn lời nhìn Hà Đại Tráng: "Uổng cho cậu kêu gào thích Hạ Dư Huy, đến anh trai cậu ấy ngầu thế nào mà cũng không biết!"
Hà Đại Tráng hét to: “Mình thích Hạ Dư Huy thì liên quan chó gì đến anh ta! Mình cũng có thích anh ta đâu!”
“Anh cậu ấy chính là nhân vật phong vân của trường mình đấy, thành tích tốt không nói, còn biết đánh bóng rổ, đánh nhau cũng ngầu lòi…”
Đổng Đông kể lại tất cả những lời lan truyền về Cao Chí Bác cho Hà Đại Tráng nghe, chỉ kém không nâng Cao Chí Bác lên trời.
Hà Đại Tráng yên lặng nghe Đổng Đông nói, trong lòng càng tức giận hơn. Thành tích tốt sau này có thể làm chủ tịch sao? Đánh bóng rổ hay bằng quán quân không? Đẹp trai có bằng minh tinh không? Biết đánh nhau thì ghê gớm lắm à?
Chỉ là thành tích tốt thôi, y cũng có thể! Đánh bóng rổ, cũng có thể! Lớn lên đẹp trai à, y cũng đẹp mà! Còn đánh nhau, Y! Có! Thể!
Hắn có thể chính mình cũng có thể, đến lúc đó Hạ Dư Huy liền có thể thích mình rồi!
Hà Đại Tráng siết chặt nắm tay, âm thầm thề.
Cao Chí Bác, anh chờ mà xem! Sẽ có một ngày tôi còn giỏi hơn cả anh!