“Thế nào rồi?”
“Hả?” Cố Trầm giật mình tập trung lại, vừa rồi hình như cậu nghe thấy lời của Chung Ly Toại.
“Cô con gái nhà họ Chu ấy.” Chung Ly Toại nhắc lại một lần: “Thế nào rồi?”
Cố Trầm cảm thấy có hơi buồn cười. Trước kia Chung Ly Toại nhắc đến Chu Hiểu Đình còn khách sáo xa lạ, một câu hai câu đều là thiên kim của Tập đoàn Đại Chu, giờ đã trở thành “cô con gái nhà họ Chu” rồi. Chung Ly Toại ghen cũng đừng thể hiện rõ ràng thế chứ.
Để ý thấy ánh mắt chế giễu của Cố Trầm, Chung Ly Toại mới phóng khoáng nói: “Bản chất con người thôi mà.”
“Ừm, tốt lắm.” Cố Trầm hùa theo, nói: “Ăn dấm nhiều có thể làm mềm mạch máu, tốt cho sức khỏe lắm.”
Chung Ly Toại không nói gì nữa, biểu cảm của anh lại càng lúc càng thản nhiên.
Ngược lại Cố Trầm lại than thở: “Em cảm thấy bây giờ suy nghĩ của Chu Hiểu Đình có hơi hỗn loạn. Chị ấy không tìm được ra phương hướng cho mình, không biết bản thân phải làm gì mới là đúng.”
“Nhưng cũng có thể hiểu được suy nghĩ của chị ấy. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã gặp phải loại người thân như thế.” Những việc phiền lòng quá nhiều sẽ khiến cho người ta phải nhanh chóng trưởng thành.
Chung Ly Toại vẫn không nói gì.
Cố Trầm ngoái đầu nhìn anh, hỏi: “Sao anh không nói gì thế?”
Chung Ly Toại cười, trả lời: “Em muốn nghe anh nói cái gì?”
“Chẳng phải anh chủ động hỏi đấy sao?” Cố Trầm gõ nhịp lên cạnh cửa sổ, bắt đầu bắt bẻ: “Anh hỏi xong lại không bày tỏ suy nghĩ của mình.”
Chung Ly Toại trầm mặc một lát mới mở miệng tán thành: “Em nói đúng.”
Cố Trầm: “…”
Cố Trầm hít sâu một hơi, hỏi lại: “Anh cố ý như vậy đúng không?”
Chung Ly Toại mỉm cười không nói.
Cố Trầm tức giận, hầm hè nói: “Càng ngày anh càng biết chọc giận người khác rồi đấy.”
Chung Ly Toại mỉm cười. Trong lúc Cố Trầm đang bùi ngùi cho những trắc trở cuộc đời mà Chu Hiểu Đình gặp phải, Chung Ly Toại lại chỉ đang nghĩ tới bản thân Cố Trầm cũng đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng dường như trước giờ Cố Trầm vẫn không để tâm đến những hoàn cảnh oái oăm ấy của mình, cậu có thừa sự cảm thông để đi thấu hiểu cho người khác, nhưng lại quên đi mất bản thân cậu cũng đã gặp phải những trắc trở ấy, những khó khăn của cậu còn nhiều hơn bất cứ ai.
Cố Trầm vẫn mãi không biết thương xót cho bản thân. Cũng may, Chung Ly Toại có thể thay cậu làm điều đó.
“Em có muốn ăn khuya không?” Chung Ly Toại hỏi.
Cố Trầm lắc đầu, cậu không muốn ăn lắm.
Chung Ly Toại đề nghị: “Vậy chúng ta về nhà đi, anh nấu chè đỗ xanh cho em ăn.”
Cố Trầm cảm thấy tò mò: “Tối nay anh không phải tăng ca sao?”
Gần đây hệ thống vốn hóa sụt giảm, đã lan ra cả đến cổ phiếu Hong Kong, kéo theo cả những mục tiêu đầu tư như hàng hóa, cổ phiếu khái niệm của Trung Quốc cũng như tỷ giá hối đoái đồng loạt mất giá. Tuy rằng Công ty đầu tư Thiên Toại đã có chuẩn bị từ sớm, nhưng hiểm họa của thị trường cổ phiếu sụp đổ cũng ảnh hưởng quá sâu rộng, ngay cả Thiên Toại cũng phải ứng phó cực kỳ vất vả, buổi tối nào anh cũng phải tăng ca thức đêm đã quá quen tới mức thành chuyện bình thường luôn rồi.
Nghe lời Cố Trầm nói, Chung Ly Toại cười: “Anh đưa em về nhà trước đã, nấu chè đỗ xanh cho em xong anh lại quay về công ty. Có lẽ tối nay anh không về nữa.”
Cố Trầm buột miệng hỏi luôn: “Thế thì đừng về nhà nữa. Em cùng anh tới công ty.”
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm.
Cố Trầm nhướng mày hỏi: “Thế nào, không đồng ý để em đi theo kiểm tra à? Bây giờ em là đối tác quan hệ cấp cao đấy nhé.”
“Sao lại không đồng ý chứ. Chỉ là vất vả cho em quá thôi.” Chung Ly Toại mỉm cười nói.
Cố Trầm lại không hề cảm thấy vất vả. Thậm chí cậu còn cảm thấy háo hức muốn thử. Tuy nói rằng được sống lại một lần, Cố Trầm đã không còn muốn nhắc đến những ân oán của kiếp trước nữa, nhưng cảm giác nếu có cơ hội để trả thù trút giận cho mình, bẫy người đã từng hại cậu, thuận tiện tính kế kiếm chút tiền tiêu vặt cho mình thì cũng không tồi.
Ở phía bên kia, người cũng đang háo hức muốn thử còn có hai cha con nhà họ Chu nữa. Lợi dụng thời cơ nhà họ Hoắc và nhà họ Chu liên hôn, cha con nhà họ Chu không thể chờ đợi được để đưa dự án hợp tác sở hữu chéo cổ phần giữa hai tập đoàn lớn lên lịch trình hàng ngày.
Đại diện cho lợi ích hai bên chính thức ngồi vào bàn đàm phán, mà trong lúc giằng co đàm phán ấy, tin tức hai tập đoàn lớn là Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Hoắc Thị có ý muốn liên hôn cũng được truyền đi rộng rãi khắp thị trường vốn. Giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu vốn đã tăng vọt vì thông báo thu mua lại toàn bộ tập đoàn của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương lại một lần nữa bùng nổ giá. Sau khi cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu liên tiếp tăng tới N điểm hạn chế lên, đồng thời càng ngày càng ít có cổ phiếu lẻ ngoài thị trường thứ cấp, thậm chí còn ẩn hiện cho thấy cục diện giá cả cổ phiếu nâng cao nhưng nhu cầu thị trường rất ít, Cố Trầm nhằm thẳng thời cơ, bắt đầu không ngừng bán tháo cổ phiếu trong tay ra.
Trong thời gian một tuần, Cố Trầm đã bán hết ra toàn bộ gần chục triệu cổ phiếu mà lúc đầu cậu bắt đáy cổ phiếu mua vào được. Bởi vì người thực hiện lệnh giao dịch của Công ty đầu tư Thiên Toại tiến hành bí mật, cho nên hai phía trong cuộc chiến kịch liệt không chú ý đến “kẻ săn mồi đang ẩn nấp trong bóng tối” này. Cho đến tuần thứ hai, sau khi Thiên Toại thành công bán tháo hết tất cả số cổ phiếu, một bài báo với tiêu đề “Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương: Bong bóng tài chính đằng sau hành vi đầu cơ điên cuồng” tung ra đã gây lên những xáo động to lớn trong xã hội.
“Chắc là Hoắc Nguyên Khải ra tay đấy.” Kiếp trước Cố Trầm đã có “vinh hạnh” bị đủ loại nhân vật tình tiết truyện đối phó, đồng thời cũng đã thuộc lòng thủ đoạn của mấy nhà ấy rồi, cậu cảm khái nói: “Gừng càng già càng cay. Em còn cho rằng hai nhà này đánh nhau, đến cuối còn cần em phải châm thêm một mồi lửa nữa cơ. Không ngờ em còn chưa ra tay mà tự Hoắc Nguyên Khải đã đục khoét đáy của Phan Hạo Dương rồi.”
Nhưng mà như thế cũng tốt, chỉ cần Cố Trầm không ra tay, vết tích của Thiên Toại trong hạng mục bắt đáy cổ phiếu lần này sẽ càng ít hơn. Cố Trầm đã sớm qua cái tuổi phách lối khoe khoang để tự chuốc thù hận rồi, cậu không cần thiết phải giống như những nhân vật phản diện trên tivi kia, chạy đến trước mặt người trong cuộc lải nhải mãi hết lần này tới lần khác mọi biện pháp của mình nữa, có thể “vùi đầu ăn thịt” mới là quan trọng nhất.
“Anh có tính toán thử xem lần này chúng ta kiếm được bao nhiêu tiền không?” Cố Trầm hiếu kỳ hỏi.
Chung Ly Toại trả lời: “Khoảng tầm hai trăm triệu tệ. Tỷ lệ lợi nhuận ròng khoảng mức 400%”
Chung Ly Toại nói đến đây, hơi ngừng lại: “Mọi người đều rất hài lòng.”
Cố Trầm huýt sáo, nói: “Bây giờ ông đây cũng là tỷ phú rồi đó.”
Chung Ly Toại cười đáp: “Đợi tài vụ kết toán xong, anh sẽ để bọn họ chuyển tiền vào tài khoản của em.”
Cố Trầm lười biếng nằm dài trên ghế sô pha, nói: “Không cần đâu. Anh tiếp tục đầu tư giúp em đi.”
Chung Ly Toại kiên nhẫn hỏi: “Em muốn đầu tư thế nào?”
Cố Trầm liếc mắt nhìn Chung Ly Toại: “Anh lại bóc lột em đấy à?”
Chung Ly Toại mỉm cười: “Người có năng lực phải chịu nhiều vất vả.”
Cố Trầm nhớ lại cẩn thận, nói: “Bản kế hoạch đầu tư lần trước em đưa cho anh đã viết rất rõ ràng rồi. Em không tự giấu giếm chút nào đâu. Quả thực là một giọt cũng không còn đâu.”
Chung Ly Toại bỗng cười thành tiếng, nói: “Thực sự là một giọt cũng không còn à?”
Cố Trầm vốn còn đang nghiêm túc cảm khái, nghe thấy Chung Ly Toại hỏi ngược lại, không nhịn được lườm anh: “Em đang nói là mình cống hiến hết sạch rồi, không phải nói cái khác.”
Chung Ly Toại vẫn bộ dạng đứng đắn, nói: “Anh cũng không nói cái khác. Em đang nghĩ nhiều quá đấy thôi.”
Cố Trầm: “…”
Cố Trầm chẳng còn lời nào để nói nữa.
Bên này Cố Trầm đã hoàn tất bán tháo cổ phiếu, bắt đầu ngồi chắc chuẩn bị làm “ngư ông đắc lợi”. Còn ở phía bên kia, cuộc tranh đấu giữa Tập đoàn Đại Chu và Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương đang bước vào giai đoạn gay cấn. Từ sau khi “Bong bóng tài chính giả” của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương bị truyền thông có tâm bóc trần, vốn cổ phiếu của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương đang rất được săn đón trên thị trường vốn, trong một thời gian ngắn đã giảm giá mạnh.
Phan Hạo Dương muốn ổn định được tình hình nên thường xuyên mở cuộc họp báo công bố, không ngừng ở trước mặt giới truyền thông vẽ lên “miếng bánh lớn” cho những người mua cổ phiếu, cố gắng hết sức để thổi phồng tiềm lực phát triển của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương, thậm chí còn lôi cả quá khứ xa lắc về việc Công ty đầu tư Thiên Toại muốn mua lại Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương để tranh thủ sự tín nhiệm của quần chúng. Ngoài ra, dĩ nhiên là Phan Hạo Dương cũng không buông tha cho Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Hoắc Thị. Phan Hạo Dương là cổ đông lớn thứ hai của Tập đoàn Đại Chu nên anh ta hoàn toàn có quyền được tra cứu các khoản mục và báo cáo tài chính của Tập đoàn Đại Chu.
Lúc trước vì còn suy tính đến lợi ích bản thân nên trong quá trình thu mua, Phan Hạo Dương không làm mấy tiểu xảo ảnh hưởng quá nhiều tới hình ảnh và lợi ích của Tập đoàn Đại Chu. Nhưng anh ta lại không ngờ tới bản thân mình nghiêm túc thực hiện việc thu mua lại bị đối thủ đâm lén sau lưng nên Phan Hạo Dương cũng không khách sáo nữa, một mặt anh ta để cho truyền thông mặc sức tung ra những tin tức bất lợi về Tập đoàn Đại Chu, một mặt để Paparazzi đi theo chụp trộm những bức ảnh và đoạn phim lúc Hoắc Minh Chương đang ở cùng với Lăng Tú để tung lên các nền tảng mạng lớn.
Đối tượng trong mối liên hôn của gia tộc quyền thế lại là người đồng tính. Tin tức đồn thổi bùng nổ như thế nhanh chóng nhóm lên nhiệt tình của những người hóng chuyện. Đến cả giá cổ phiếu của Tập đoàn Hoắc Thị cũng chịu ảnh hưởng nặng nề, rớt giá như rơi xuống vực.
“Con trai của Tập đoàn Hoắc Thị là người đồng tính đấy, cậu đã xem tin tức mới chưa? Sao tôi cảm thấy quen tai thế?”
“Lăng Tú đấy! Các cậu không nhớ à? Trước kia từng có người bóc phốt này trên mạng. Sinh viên Đại học A được Tập đoàn Lăng Thị nhận về, kẻ ăn cháo đá bát mà gia đình nhà Cố Trầm nuôi dưỡng đấy. Cậu ta là người thừa kế Tập đoàn Lăng Thị, cái tập đoàn mà hôm quốc tế lao động mùng 1 tháng 5, có hoạt động giảm giá bán nhưng thực chết là nâng giá sản phẩm lên rồi hạ giá xuống để lừa dối người mua hàng đó.”
“Nhớ ra rồi. Bảo sao lại nghe quen tai thế. Hình như trước kia cũng đã có tin đồn giữa hai người họ rồi, lúc đó cũng không có ai đứng ra lên tiếng. Tôi còn tưởng là cánh nhà báo cố tình đưa tin giả để thu hút độc giả. Không ngờ rằng là sự thật. Đã chụp được ảnh với quay lại đoạn phim luôn rồi.”
“Không hổ là xã hội thượng lưu, chơi lớn quá.”
“Rõ ràng là thích con trai còn đính hôn với con gái, buồn nôn thật.”
“Cậu hiểu cái gì? Đính hôn chỉ là cái cớ mà thôi. Rõ ràng là Tập đoàn Hoắc Thị đang muốn bắt tay với Tập đoàn Đại Chu để đối phó với Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương.”
“Đúng là hại mình hại người!”
“…”
Những lời bàn tán trên mạng vẫn ồn ào không dứt. Đến cả Cố Trầm cũng không nghĩ ra được rằng Phan Hạo Dương sẽ dùng cách này để phản kích lại Tập đoàn Hoắc Thị và Tập đoàn Đại Chu. Nhưng thủ đoạn này của Phan Hạo Dương cũng rất có hiệu quả. Tin tức đồn thổi của Hoắc Minh Chương và Lăng Tú vừa bị bóc ra, cư dân mạng hóng phốt nhiệt tình ngay lập tức tập trung tinh thần vào tin tức đồn thổi của giới nhà giàu vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa ngoạn mục này. Ngoại trừ những người có quan hệ lợi ích và những người mua cổ phần của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương, thì chẳng ai còn để tâm đến sự việc “Bong bóng giả của Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương” nữa.
Phan Hạo Dương nhân cơ hội này lại tuyên bố sau khi Công ty Công nghệ sinh học Hạo Dương thu mua toàn bộ Tập đoàn Đại Chu xong, sẽ tiếp tục nhập về những kỹ thuật tiên tiến nhất của nước ngoài, thông qua sáp nhập và tái cấu trúc lại để hoàn thành cập nhật hệ thống quản lý của Tập đoàn Đại Chu, áp dụng kỹ thuật quản lý ưu việt hơn và kỹ thuật khoa học cao để thúc đẩy và phát triển ngành nghề… Tóm lại những điều mà anh ta nói là một mớ hỗn độn, tung ra nhiều thứ tạp nham lại thêm vào những khái niệm mới mẻ vượt bậc không cần tốn tiền, rất nhanh đã khiến cho những nhà đầu tư chứng khoán không chuyên nghiệp phải mơ hồ.
Cố Trầm vẫn luôn giữ thái độ lạnh lùng và bàng quan theo dõi sự việc cũng không thể không cảm khái, Phan Hạo Dương đúng thật là một nhân vật có thủ đoạn. Chẳng trách kiếp trước anh ta thiết lập một mạng ngang hàng P2P thôi mà cũng lừa được nhiều người như thế. Bởi thế mà bây giờ phải xem hai nhà họ Chu và nhà họ Hoắc sẽ ứng phó và phản kích thế nào.
“Em hóng chuyện cũng nhập tâm quá nhỉ.” Giáo sư Hình đẩy cửa bước vào, ông nhìn thấy Cố Trầm đang phủ phục trước màn hình máy tính không ngừng lướt xem những bình luận của cộng đồng mạng, ông vươn tay cốc đầu của học trò cưng, nói: “Ăn cơm thôi.”
Cố Trầm vâng lời, không nỡ rời đi lại xem thêm một hồi nữa, rồi mới đi theo sau giáo sư Hình ra ngoài. Cô Thích đang sắp xếp bát đũa cũng cười tươi, nhắc nhở: “Hai người đi rửa tay trước đi, sắp được ăn cơm rồi. Có món thịt tẩm bột chiên sốt chua ngọt mà em thích ăn nhất đấy, em nếm thử tài nghệ nấu nướng của cô xem có chuẩn vị không nhé.”
Giáo sư Hình lắc đầu: “Thằng nhóc này, không biết nghỉ lễ bận rộn cái gì đến cả tháng trời không nhìn thấy mặt mũi đâu. Gầy như thế này.”
Cố Trầm trong phòng vệ sinh, gào lên phản bác lại: “Em còn tăng lên một cân nữa đấy ạ!”
“Nói bừa!” Giáo sư Hình không tin: “Rõ ràng là em gầy đi rồi. Lát nữa phải ăn nhiều vào đấy.”