Sao Cố Trầm có thể bỏ mặc Chu Hiểu Đình đang say túy lúy một mình ở quán bar được. Cậu đoán chắc hẳn Chu Hiểu Đình đang sợ cậu với Hoắc Minh Chương nhìn nhau ngứa mắt, bèn mỉm cười an ủi: “Chị yên tâm đi. Tôi sẽ không cãi nhau với Hoắc Minh Chương đâu.”
Chu Hiểu Đình nhìn Cố Trầm, cô định nói gì đó với cậu rồi lại thôi.
Biểu cảm quá mức phân vân của cô thu hút sự chú ý của Cố Trầm, Cố Trầm nhướng mày hỏi: “Chị sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Chu Hiểu Đình lắc đầu. Cô cũng không định nói cho Cố Trầm biết bí mật mà mình quan sát thấy.
Cố Trầm mỉm cười, cũng không tiếp tục hỏi thêm nữa.
Chu Hiểu Đình thuận thế bò lên mặt bàn, chợp mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, Hoắc Minh Chương vội vội vàng vàng đến nơi, anh ta nhìn thấy cảnh Chu Hiểu Đình ngủ trên bàn, còn Cố Trầm đang lười biếng dựa vào lưng ghế quây chơi điện thoại.
Ánh đèn tối mập mờ trong quán bar càng khắc họa rõ ràng đường nét trên khuôn mặt của Cố Trầm. Trong ánh đèn mờ lúc sáng lúc tối, Hoắc Minh Chương nhìn cậu đến thất thần. Dường như đã rất lâu rồi anh ta không nhìn thấy Cố Trầm.
Hoắc Minh Chương hít sâu một hơi, đi tới bên cạnh ghế quây, nói với Cố Trầm: “Chào buổi tối.”
Cố Trầm khó hiểu nhìn Hoắc Minh Chương, trong lòng cậu không biết tại sao anh ta lại chào hỏi long trọng đến thế.
Trong lòng Hoắc Minh Chương cười khổ, chỉ vào Chu Hiểu Đình hỏi: “Cô ấy ngủ rồi sao?”
“Chắc vậy.” Cố Trầm trả lời một câu. Từ nãy tới giờ không thấy Chu Hiểu Đình nói gì, đến cả khi Hoắc Minh Chương đến cũng không có động tĩnh, có vẻ như cô đã ngủ thật rồi.
“Vậy hình như tôi không nên gọi cô ấy tỉnh lại.” Hoắc Minh Chương hơi sững lại một lát mới mở miệng nói.
Nói xong, Hoắc Minh Chương ngồi luôn xuống bên cạnh Cố Trầm. Trong một khoảnh khắc, thậm chí Hoắc Minh Chương còn âm thầm mong chờ, hy vọng rằng Chu Hiểu Đình lâu lâu hẵng tỉnh lại.
Cố Trầm không tiếp lời Hoắc Minh Chương. Vừa rồi cậu còn gửi tin nhắn WeChat cho Chung Ly Toại để bảo anh sau khi tan làm tới luôn quán bar đón mình.
Tính toán thời gian cũng đã sắp tới giờ rồi. Cố Trầm đứng thẳng người, tiện nói: “Vậy anh ở đây với Chu Hiểu Đình. Tôi đi trước đây”
“Cậu ghét tôi đến thế sao?” Hoắc Minh Chương ngay lập tức sốt ruột, anh ta không nhịn được hỏi ra miệng.
“Không thì sao?” Cố Trầm nhướng mày hỏi lại. Chuyện cậu ghét Hoắc Minh Chương còn cần người trong cuộc phải xác nhận lại à?
Hoắc Minh Chương có chút vội vã hỏi lại: “Cố Trầm, tôi đâu có từng gây sự với cậu? Tôi đối xử đủ tốt với cậu rồi.”
Cố Trầm cười nhạo, đến lời phản bác cũng lười nói ra.
“Cậu đừng đi.” Hoắc Minh Chương đứng dậy: “Cho dù muốn tôi chết, cậu cũng phải để tôi chết được rõ ràng chứ.”
Tiếng nói kích động của Hoắc Minh Chương khiến Chu Hiểu Đình tỉnh giấc. Cô ấy lim dim đôi mắt bò dậy, ánh mắt rời rạc tụ lại lên bóng hình của Hoắc Minh Chương, ngay lập tức tỉnh táo lại hỏi: “Hoắc Minh Chương, cậu đến lúc nào vậy?”
Không đợi Hoắc Minh Chương mở miệng trả lời, Chu Hiểu Đình đã hỏi tiếp: “Cậu lại lên cơn gì thế?”
Hoắc Minh Chương liếc nhìn Chu Hiểu Đình, trả lời: “Không có chuyện của cậu. Cậu ngủ tiếp đi!”
“Cậu bị bệnh à? Đêm hôm còn chạy đến trước mặt tôi phát cuồng cái gì?” Chu Hiểu Đình chau mày.
Hoắc Minh Chương hít sâu một hơi, không muốn tiếp tục tranh cãi với Chu Hiểu Đình nữa. Ánh mắt của anh ta vẫn nhìn chòng chọc lên người Cố Trầm như trước. anh ta trầm giọng nói: “Cố Trầm, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi.”
Hoắc Minh Chương rất tò mò, tại sao Cố Trầm lại có cách nhìn đầy thù hằn như thế đối với anh ta. Hoắc Minh Chương không tin thái độ của Cố Trầm dành cho anh ta chỉ bởi vì Lăng Tú.
“Giữa chúng ta chẳng có gì để nói cả.” Cố Trầm tỏ ra không có hứng thú trả lời. Nếu không phải thực sự cần thiết, cậu vẫn giữ thái độ xa cách với tất cả những nhân vật trong cốt truyện.
Nhưng Hoắc Minh Chương lại không chịu buông tha, anh ta vươn tay nắm lấy cổ tay Cố Trầm, lại bị Cố Trầm hất tay ra.
Hoắc Minh Chương ôm lấy cổ tay bị đau, xầm xì không nói.
Cố Trầm gật đầu với Chu Hiểu Đình rồi rảo bước, nhanh chóng bỏ đi.
Đợi Cố Trầm đi rồi, Chu Hiểu Đình mới quay sang nhìn Hoắc Minh Chương, cô không nhịn được khuyên nhủ: “Đã biết Cố Trầm không thích cậu rồi, sao cậu còn phải tự mình chuốc nhục thế.”
“Không cần cậu quản chuyện của tôi. Cậu tự lo việc của chính mình đi.” Hoắc Minh Chương nhếch môi cười nhạo.
Nói xong câu ấy, Hoắc Minh Chương nhìn thấy sắc mặt Chu Hiểu Đình bỗng trở nên khó coi, anh ta mới cảm thấy hối hận.
“Xin lỗi.” Hoắc Minh Chương cảm thấy lòng rối bời, xoa đầu bứt tóc, nói: “Tôi không có ý gì khác đâu.”
“Bỏ đi. Tôi chẳng thèm hơn thua với cậu.” Chu Hiểu Đình hừ lạnh một câu.
Hoắc Minh Chương thẫn thờ một hồi, mới lại mở miệng nói: “Tôi đưa cậu về nhé.”
Chu Hiểu Đình lắc đầu: “Tôi không muốn về nhà. Cậu đưa tôi về ký túc xá đi.”
Hoắc Minh Chương gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Lúc hai người ra khỏi quán bar vừa hay gặp được Cố Trầm đang lên xe của Chung Ly Toại. Sắc mặt vốn đang rất xấu của Hoắc Minh Chương lại càng trở nên khó coi hơn.
“Rốt cuộc hai người họ có quan hệ gì? Ngày nào cũng dính lấy nhau, có hơi thân mật quá rồi đấy.” Hoắc Minh Chương không nhịn được nữa lên tiếng.
Chu Hiểu Đình lườm Hoắc Minh Chương: “Cậu đừng có dùng ánh mắt gay lọ ấy nhìn người khác được không? Cố Trầm với Tổng giám đốc Chung Ly chỉ có quan hệ đối tác cùng hợp tác thôi. Cậu nghĩ ai cũng thích con trai giống như cậu đấy à?”
Hoắc Minh Chương cũng không tin rằng Cố Trầm sẽ thích đàn ông. Hoặc là nói không muốn tin. Nhưng anh ta có thể “đánh hơi” được mùi của đồng loại, anh ta biết Chung Ly Toại cũng cùng một loại người giống như anh ta.
“Cho dù giống như cậu thì sao chứ?”
Chu Hiểu Đình vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Nhân cách của Chung Ly Toại rất tốt, lại còn có năng lực như thế, anh ta cũng được coi như có tiếng trong giới rồi. Cố Trầm có thể ở bên người như thế cũng còn tốt hơn là ở bên loại công tử lăng nhăng như cậu.”
Hoắc Minh Chương tức giận nói: “Con người cậu làm sao thế? Cậu có biết mình có thân phận gì không? Sao lại cứ nghĩ cho người ngoài như thế?”
Chu Hiểu Đình phản bác: “Tôi còn chưa gả cho cậu đâu.”
“Ý tôi là tốt xấu gì thì hai đứa chúng ta cũng lớn lên từ nhỏ với nhau, bây giờ tôi cũng được coi như cứu cậu một lần. Có đáng để cậu xem thường tôi thế không?”
“Cậu đừng có nói mình cao thượng thế. Kết hôn với cậu mà lại tính là cứu tôi một lần? Cái ơn cứu mạng này của cậu cũng dễ dàng quá nhỉ.” Chu Hiểu Đình vẫn khinh khỉnh nói.
“Không thèm chấp nhặt với cậu.” Hoắc Minh Chương tức anh ách khởi động xe, nói: “Loại con gái mà mồm miệng độc địa như cậu, đáng đời không có ai thèm thích.”
Nét mặt Chu Hiểu Đình trầm xuống: “Không có ai thích tôi, nhưng dù gì thì tôi còn kết bạn được. Chẳng giống như một vài người bị người ta ruồng bỏ đến cả một câu nói cũng không thèm nói cùng.”
Tới đi! Cùng tổn thương lẫn nhau đi!
Sắc mặt Hoắc Minh Chương thoắt biến đổi, nói: “Cậu nói linh tinh gì đấy?”
“Rốt cuộc tôi có nói linh tinh hay không thì trong lòng cậu tự biết rõ.” Chu Hiểu Đình liếc mắt sang Hoắc Minh Chương, rồi tiếp tục: “Cậu thích Cố Trầm đúng không?”
Trong nháy mắt, giống như sét giữa trời quang đánh “đoàng” lên đầu Hoắc Minh Chương, khiến cả người anh ta “bốc khói”. Chỉ nghe thấy tiếng phanh xe vội vã, Hoắc Minh Chương dừng xe bên đường, quay sang hỏi Chu Hiểu Đình: “Cậu vừa nói cái gì?”
“Cậu bị điên đấy à!” Người Chu Hiểu Đình vẫn theo quán tính xô về phía trước, nếu không có dây an toàn giữ lại thì khéo cả người cô đã va vào cửa kính chắn gió rồi. Chu Hiểu Đình quát lên: “Cậu phanh xe gấp thế làm gì hả?”
“Vừa rồi cậu nói cái gì?” Hoắc Minh Chương chẳng nghe lọt tai lời Chu Hiểu Đình vừa nói, vẫn xị mặt hỏi tiếp.
“Tôi nói cậu thích Cố Trầm, nhưng tiếc là Cố Trầm lại cực kỳ ghét cậu” Chu Hiểu Đình vỗ ngực, trả lời không chút khách khí.
“Cậu bớt nói nhăng nói cuội đi. Tôi thấy cậu mới là người đầu óc có vấn đề đấy, đêm hôm rồi còn phát cuồng lên. Sao tôi có thể thích Cố Trầm được chứ.” Hoắc Minh Chương nói.
“Thế cậu cứ dây dưa người ta không tha làm gì?”
Chu Hiểu Đình cười khẩy nói: “Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không cười nhạo cậu đâu. Cũng sẽ không nói chuyện này với người khác. Có thể thích Cố Trầm cũng chứng tỏ con mắt nhìn người của cậu cũng khá đấy. Còn hơn là cậu thích cái loại đồ chơi mặt dày kia.”
Hoắc Minh Chương mặt lạnh như tiền tiếp lời: “Cậu đừng tự tung tự hứng nữa. Tôi vốn không thích Cố Trầm. Tôi chỉ là…”
Bỗng Hoắc Minh Chương ngừng mất một lát, mới bổ sung thêm: “Chỉ là tôi có hơi không phục thôi, không biết tại sau Cố Trầm lại ghét tôi mà thôi.”
“Ừ ừ. Tùy cậu nói thế nào thì nói. Mau lái xe đi.” Chu Hiểu Đình mất kiên nhẫn, trả lời qua loa.
Thế nhưng, trong lòng Hoắc Minh Chương đã không còn bình tĩnh như lúc trước được nữa. anh ta đưa Chu Hiểu Đình về trường, trước lúc cô xuống xe vẫn không yên tâm mà dặn dò cô: “Cậu không được nói linh tinh ra bên ngoài đâu đấy.”
“Tôi biết rồi.”Chu Hiểu Đình mất kiên nhẫn đáp ứng một câu. Vốn dĩ cô cũng không định tiết lộ bí mật này ra bên ngoài, cô “lật bài” với Hoắc Minh Chương cũng chỉ vì mấy lời vừa rồi của anh ta khó nghe quá mà thôi.
Tuy rằng Chu Hiểu Đình bắt buộc phải liên hôn với nhà họ Hoắc, nhưng điều này không có nghĩa là cô phải chiều theo ý của Hoắc Minh Chương cả cuộc đời sau này. Giống như trước kia Cố Trầm từng nói với cô vậy, đã biết những việc xảy ra không có cách nào có thể tránh đi, vậy thì so với việc cứ mãi oán thân trách phận, chẳng bằng nghĩ cách để đạt được lợi ích lớn nhất, nắm lấy quyền chủ động trong tay mình.
“Cậu cũng tự mình chú ý lấy một chút. Phản ứng mỗi lần cậu gặp được Cố Trầm cũng mãnh liệt lắm, nhiều lần rồi mọi người sẽ chú ý thấy cậu bất thường ngay. Đặc biệt là cái người bên cạnh cậu kia kìa.” Chu Hiểu Đình lại nhắc nhở: “Muốn người ta không biết thì đừng có làm. Bản thân cậu cũng đừng thể hiện rõ ra như thế, như vậy bí mật này mới có thể giữ được lâu hơn.”
Nghe thấy Chu Hiểu Đình nhắc đến Lăng Tú, đôi mày Hoắc Minh Chương nhíu lại, nói: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, không để cho Lăng Tú đến gây phiền phức cho cậu đâu.”
“Cậu cho rằng tôi muốn lợi dụng chuyện này để uy hϊếp cậu à?”
Chu Hiểu Đình lạnh lùng tiếp lời: “Tôi khuyên cậu đừng có lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử. Chu Hiểu Đình tôi cho dù có sa sút hơn hay có hèn nhát hơn nữa cũng không đến mức sợ cái đồ phế vật như Lăng Tú đâu.”
“Tôi không có ý đó.” Hoắc Minh Chương thở dài, miễn cưỡng kìm nén lại tâm trạng mất kiên nhẫn, nói: “Ý tôi muốn nói là cậu không cần thiết phải tính toán thiệt hơn với Lăng Tú như thế. Người tôi sắp cưới là cậu, cậu mới là mợ chủ mới mà nhà họ Hoắc cưới hỏi đàng hoàng về. Nếu cậu cứ so đo với Lăng Tú mãi như thế, chẳng phải làm mình mất mặt hay sao?”
Chu Hiểu Đình lắc đầu, nói: “Tôi thực sự không biết cậu nói mấy lời này rốt cuộc là đang muốn vỗ về tôi hay là muốn bảo vệ cậu ta nữa. Có phải cậu cảm thấy mình tài giỏi lắm không? Có thể thuận lợi qua lại giữa cả hai người chúng tôi, lừa gạt cả đôi bên?”
Hoắc Minh Chương chẳng còn lời nào để nói.
Chu Hiểu Đình lại tiếp tục: “Nói cho cậu biết, tôi không thích cậu nên mới lười so đo với cậu. Cậu với Lăng Tú là thực lòng yêu đương cũng được, vương vấn không dứt cũng được, tôi đều có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Cố Trầm nói đúng, liên hôn thương mại mà, trọng điểm vẫn ở hai chữ thương mại. Lợi ích là quan trọng nhất, những cái khác chỉ cần nghĩ thoáng ra là được, chẳng phải vẫn là chuyện nhỏ đấy sao.”
Chu Hiểu Đình nghĩ kỹ rồi: “Mối hôn nhân của hai nhà chúng ta, cậu nói chẳng có tác dụng gì, tôi nói cũng không tính. Nhưng có điều này, tôi hy vọng rằng cậu có thể đứng ở phía tôi.”
Hoắc Minh Chương nhíu mày, tỏ ý cho Chu Hiểu Đình nói tiếp.
Chu Hiểu Đình mở miệng nói: “Tôi biết, ba tôi và anh trai tôi có ý muốn chia ra 20% cổ phần của Tập đoàn Đại Chu để làm của hồi môn cho tôi, cũng để cùng với Tập đoàn Hoắc Thị thực hiện sở hữu chéo cổ phần. Đương nhiên là bọn họ chắc chắn sẽ không để 20% cổ phần này dưới danh nghĩa của tôi. Ý tôi muốn nói là, nếu sau này 20% cổ phần này rơi vào tay nhà họ Hoắc, cậu có thể thuyết phục ba cậu ủng hộ nhiều hơn cho tôi trong tập đoàn không?”
Hoắc Minh Chương cảm thấy bối rối: “Cậu còn muốn quay trở về làm việc ở Tập đoàn Đại Chu à?”
“Tại sao lại không trở về chứ?” Chu Hiểu Đình hỏi ngược lại: “Đó là sự yên ổn mà tôi phải bán thân để đổi lấy. Nếu tôi không trở về chẳng phải là thiệt lắm hay sao?”
Hoắc Minh Chương nhíu mày: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi còn chưa nghĩ kỹ.” Chu Hiểu Đình nói: “Chỉ cần cậu nhớ đến lúc đó ủng hộ tôi là được.”
Hoắc Minh Chương hỏi: “Đây có tính là đang uy hϊếp tôi không?”
“Đừng nói khó nghe như vậy. Việc này không liên quan gì tới Cố Trầm cả. Coi như tôi nợ cậu một ân tình đi.” Chu Hiểu Đình đáp lại.