“Tám năm?” Chung Ly Toại không nhịn được mà bật cười: “Tám năm ở đâu ra?”
Đương nhiên là tính từ đời trước rồi. Cố Trầm mỉm cười, trêu Chung Ly Toại: “Anh đoán xem?”
Nếu như Chung Ly Toại đã tin rằng Cố Trầm đang “lái xe”, đương nhiên sẽ không suy đoán lung tung. Nghe vậy cũng chỉ cười mà không nói gì.
Cố Trầm thích nhìn dáng vẻ Chung Ly Toại cười dịu dàng lưu luyến như vậy. Cậu tiến sát tới trước mặt Chung Ly Toại, nâng cằm anh lên, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước. Nhưng còn chưa kịp lùi lại, bàn tay Chung Ly Toại đã giữ chặt sau gáy cậu.
Sau một nụ hôn triền miên lại kéo dài, hai người thở có chút hổn hển mà tách ra.
Gò má Cố Trầm nóng bừng. Bình tĩnh lại một lúc, mới cười trêu ghẹo: “Xem ra em còn phải luyện tập sức thở mới được.”
Chung Ly Toại khẽ cười. Anh cảm thấy Cố Trầm càng ngày càng hoạt bát hơn rồi.
Ban đêm giữa mùa hè, những ngôi sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ.
Cố Trầm dựa vào ban công, đón lấy cơn gió mùa hè mát mẻ, nhìn ánh đèn lấp lánh của hàng ngàn ngôi nhà phía xa, cười hí hửng nói: “Chắc ngày mai sẽ nắng đấy.”
Chung Ly Toại cầm tới hai cốc nước trái cây vừa mới ép, đưa một cốc cho Cố Trầm.
Cố Trầm nhận lấy, tự dưng hỏi: “Vì sao lại không phải cà phê?”
“Muốn đêm nay em được nghỉ ngơi thật tốt.” Dừng lại một lát rồi Chung Ly Toại nói thêm: “Em có thể thử một chút, thực ra giường trong nhà rất dễ ngủ đấy.”
Cố Trầm nhướn mày: “Anh nói phòng ngủ chính, hay là phòng ngủ cho khách?”
Bị Cố Trầm trêu chọc cả một tối, Chung Ly Toại cũng không còn là chàng thanh niên ôn hòa không biết chống trả nữa. Nghe thấy vậy bèn nói ngay: “Nếu em ngủ ở phòng ngủ chính, thì đêm nay khỏi phải ngủ luôn.”
Nhìn thấy ánh mắt Chung Ly Toại bỗng chốc trở nên nóng bỏng, Cố Trầm sờ mũi, lập tức thấy sợ hãi: “Ga trải giường trong phòng ngủ cho khách đã giặt chưa?”
Chung Ly Toại mỉm cười, hiểu ý mà đổi chủ đề: “Biết thói quen của em, nên sau khi mua ga trải giường về đã để dì giúp việc gặt rồi. Phơi nắng to cả một ngày, thoải mái lắm.”
Không đợi Cố Trầm hỏi tiếp, Chung Ly Toại tự mình nói: “Bao gồm cả đồ ngủ của em nữa, cũng đã giặt sạch cả rồi.”
Cố Trầm chớp mắt, không nói gì.
Chung Ly Toại trầm ngâm một lát rồi vẫn nói: “Anh không rõ size đồ lót của em lắm. Nếu tiện thì lần sau em tới có thể tự mình sắp xếp một chút.”
Bằng mắt thường cũng có thể thấy được khuôn mặt Cố Trầm đỏ bừng lên.
Chung Ly Toại khẽ ho một tiếng, cũng cảm thấy chủ đề này có chút dẫn lửa. Vội vàng chuyển chủ đề: “Ngày mai đưa em tới thẳng xưởng may à?”
“Không cần đâu.” Cố Trầm lặng lẽ thở phào một hơi, lập tức nói: “Chắc tối nay Hồng Uẩn sẽ ở bên chỗ Diêu Viễn. Ngày mai em đi tới xưởng may quần áo với anh ta là được.”
Xưởng may quần áo Hồng Uẩn và Công ty đầu tư Thiên Toại vốn không cùng một hướng. Cố Trầm không muốn làm chậm trễ thời gian của Chung Ly Toại.
Chung Ly Toại nghe thấy Cố Trầm nói như vậy. Hơi dừng lại rồi hỏi: “Không phải em nói muốn thi bằng lái xe sao? Bao giờ có thời gian anh sẽ tập lái với em.”
Trước đây hai người cũng đã từng hẹn cùng nhau tập lái xe. Nhưng mãi vẫn chẳng có thời gian phù hợp. Không phải là Chung Ly Toại bận công tác tăng ca, thì là Cố Trầm bận tới mức không ngẩng nổi đầu. Cứ kéo dài mãi, Cố Trầm vẫn chưa đi thi lấy bằng lái.
“Không tập nữa. Em định đi thi luôn.” Nói tới đây, Cố Trầm không khỏi cảm thấy may mắn, thi lấy bằng lái xe chín năm trước không yêu cầu nghiêm ngặt như bây giờ. Không bắt buộc yêu cầu phải có thời gian tập lái xe, những hạng mục phải thi cũng ít. Đối với một “tài xế lâu năm” như Cố Trầm mà nói, thi lấy bằng dễ hơn rất nhiều.
Chung Ly Toại nghe thấy Cố Trầm nói như vậy, nhưng cũng không lo lắng về kĩ năng lái xe của Cố Trầm. Chỉ là có chút tiếc nuối, đã nói là sẽ dạy Cố Trầm lái xe, cũng không còn cơ hội nữa.
Bầu không khí có chút trầm lặng. Cố Trầm nhìn đồng hồ, sắp tới chín rưỡi tối rồi.
“Em muốn đi tắm.” Lúc Cố Trầm nói câu này, thực ra không có ý gì khác cả. Nhưng vành tai Chung Ly Toại lại bỗng chốc đỏ lên.
Cố Trầm nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của Chung Ly Toại, không chút do dự giải thích: “Anh đừng có nghĩ nhiều, em chỉ đơn thuần muốn đi tắm thôi.”
Nói xong câu này, sắc mặt Chung Ly Toại lại càng đỏ thêm. Cố Trầm hoàn hồn lại, lúc này mới nhận ra, khuôn mặt cậu cũng bắt đầu nóng ran.
“Anh đi xả nước cho em.” Chung Ly Toại uống cạn nước ép trong cốc, nói với giọng có hơi hốt hoảng.
Cố Trầm nhìn theo bóng lưng có chút vội vàng của Chung Ly Toại, đột nhiên mỉm cười.
Mấy phút sau, Cố Trầm ôm quần áo để thay đứng bên trong phòng tắm. Nhìn phòng tắm vừa xa lạ vừa quen thuộc, suy nghĩ của Cố Trầm hơi phức tạp.
Việc trang trí trong nhà Chung Ly Toại có thể nói là do đích thân Cố Trầm theo dõi. Lúc đầu khi nhận lời, Cố Trầm không ngờ rằng sẽ có ngày này. Kết quả là lần này Cố Trầm vào phòng tắm này với tư cách là khách, cứ cảm thấy tâm trạng có chỗ nào đó hơi vi diệu.
Cố Trầm khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt chuyển tới bồn tắm rải đầy hoa hồng, lập tức cười khẽ.
“Đúng thật là muộn tao* mà!” Cố Trầm âm thầm lẩm bẩm một câu, không suy nghĩ nhiều nữa. Cởϊ qυầи áo ra bước vào bồn tắm.
(*: Dùng để diễn tả một người nhìn bên ngoài thì lạnh lùng nhưng trong nội tâm lại rất nhiệt tình, tình cảm)
Nước ấm lướt qua đầu vai. Cố Trầm híp mắt lại, thích ý nằm xuống.
Đúng lúc trong phòng tắm vang lên một bản nhạc nhẹ du dương. Cố Trầm suy nghĩ, bật TV chiếu “Bản tin tài chính”. Dù sao thì tế bào lãng mạn trên người cậu không nhiều lắm.
Ở bên kia, Chung Ly Toại đang ngồi nghiêm chỉnh trong phòng khách, mắt nhìn chăm chú vào bản tin buổi tối đang được chiếu trên TV. Người dẫn chương trình đang giới thiệu về tình hình kinh tế quốc tế. Lời lẽ bay bổng tiết tấu vừa phải. Nhưng Chung Ly Toại không nghe lọt tai dù chỉ một câu. Tai anh dường như tự có chính kiến của riêng mình, luôn nghe thấy được tiếng nước trong veo đang chảy.
Nhưng lý trí của Chung Ly Toại rất rõ ràng, căn nhà này vô cùng chú ý tới cách âm khi được xây dựng. Cho dù trong phòng tắm thực sự có âm thanh gì đó, anh ở trong phòng khách cũng không thể nghe thấy dù chỉ là tiếng động một giọt nước rơi trên nền gạch.
Nhưng cho dù như vậy, Chung Ly Toại vẫn thấy bồn chồn trong lòng. Anh dứt khoát đứng dậy khỏi sofa, cất bước đi tới quầy bar, tự rót cho mình một ly whiskey.
Cố Trầm tắm xong, lúc đi ra khỏi phòng tắm, thứ nhìn thấy đó là Chung Ly Toại đang ngồi ở quầy bar thưởng thức rượu, nhìn có vẻ rất thích ý.
“Muộn thế này rồi mà còn uống whiskey à?” Cố Trầm cau mày: “Không phải buổi tối anh đã uống rượu với nước ép rồi à?”
Đổi qua đổi lại như vậy, thực sự sẽ không uống tới say đấy chứ?
Chung Ly Toại hoàn hồn lại, nhìn Cố Trầm mặc áo ngủ kín kẽ, mái tóc ướt nhẹp, ánh mắt mơ màng lơ đãng, lúc này mới cười trêu chọc: “Mũi em thính thật đấy, xa như vậy mà cũng ngửi ra được anh uống whiskey.”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại một cái, lại nhìn bình rượu bày chình ình trên bàn, một mặt nghi ngờ: “Anh không sao đấy chứ?”
Để ý tới tầm mắt của Cố Trầm, Chung Ly Toại bỗng bật cười: “Xin lỗi. Anh có hơi căng thẳng. Cho nên tư duy có hơi chậm chạp.”
Căng thẳng gì chứ?
Cố Trầm chớp mắt, thức thời không hỏi nhiều.
Chung Ly Toại suy nghĩ rồi nói: “Đã không còn sớm nữa rồi, anh cũng đi tắm đây. Nếu em mệt thì đi ngủ trước đi. Không cần đợi anh đâu.”
Cố Trầm nhướng mày, tiện tay lấy máy tính xách tay của mình ra ngồi xuống sofa.
Chung Ly Toại thấy vậy, đáy mắt không khỏi hiện lên ý cười không thể bỏ qua. Anh quay về phòng ngủ lấy một bộ quần áo để thay, tâm trạng tốt đẹp đi vào trong phòng tắm.
Lúc này mới phát hiện ra chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Cố Trầm đã dọn dẹp phòng tắm vô cùng sạch sẽ. Đến sàn nhà cũng được lau cẩn thận một lần. Không một vệt nước nào, cũng không có một sợi tóc nào.
Sạch sẽ gọn gàng như chưa từng có ai sử dụng.
Chung Ly Toại nhớ tới bệnh sạch sẽ và sự kỷ luật của Cố Trầm, không nhịn được mà cong khóe môi.
Trong phòng khách, Cố Trầm lại xem tư liệu về nhà máy may mặc, thi thoảng cũng sẽ liếc sang nhìn cửa phòng tắm đang đóng chặt. Trong đầu không nhịn được nghĩ ngợi miên man.
Cố Trầm càng nghĩ càng sợ. Thế là đợi tới khi Chung Ly Toại tắm rửa chỉ trong mười phút, có thể so với thời gian chiến đấu rồi đi ra, thì trong phòng khách đã không còn ai nữa. Đến cả máy tính cũng bị Cố Trầm tiện thể mang về phòng.
Chung Ly Toại đứng trong phòng khách một lúc, đột nhiên khẽ cười ra tiếng.
“... Tài xế tám năm...” Chung Ly Toại khẽ mỉm cười, lắc đầu: “Lái xe ô tô điện trẻ em đấy à.”
Điện thoại “ting” lên một tiếng. Cố Trầm đang dựa vào đầu giường xem tư liệu cầm điện thoại lên, liền thấy Chung Ly Toại gửi một tin nhắn tới: “Ngủ rồi à?”
“Vẫn chưa. Đang xem tư liệu!” Cố Trầm nói thật. Trong lòng lại thót một cái, không nhịn được ngứa miệng ghẹo Chung Ly Toại: “Anh có qua đây không?”
“Qua đó làm gì?” Chung Ly Toại hỏi: “Thảo luận với em xem tám năm qua em lái xe gì à?”
(Lái xe còn có nghĩa là làʍ t̠ìиɦ, tài xế cũng có nghĩa là người làʍ t̠ìиɦ)
Sắc mặt Cố Trầm hơi đỏ, hỏi ngược lại: “Sao nào, anh lái Maybach, nên khinh thường em lái xe ghẻ à?”
“Không có.” Chung Ly Toại suy nghĩ rồi gửi lại: “Anh muốn nói là, sau này em muốn lái xe, anh có thể đưa con Maybach của anh cho em lái.”
Cái kiểu châm chọc này!
Cố Trầm “thẹn quá hóa giận”, nghiêng trang giáo dục nhà tư bản khinh thường người đi bằng hai chân: “Lái xe gì không quan trọng. Quan trọng là lái trên con đường nào!”
“Đã hiểu.” Chung Ly Toại khiêm tốn nghe chỉ bảo: “Đường em đi đều có thể lái được.”
Nhưng mà tốc độ lại không nhanh được.
Còn không giữ được thể diện nữa!
Cố Trầm tức tới mức ném điện thoại đi. Nhưng rồi nghĩ lại vẫn nên lấy lại thể diện, vậy là tiếp tục cầm điện thoại lên trả lời: “Anh đừng tưởng rằng em từ phòng khách quay về phòng ngủ là đang sợ gì đó...”
Suy nghĩ rồi lại cảm thấy câu này nhát cáy quá, vậy là lại nhanh chóng xóa đi: “Em về phòng ngủ là vì muốn xem tư liệu...”
Nói như vậy hình như cũng có hơi yếu thế. Cố Trầm chần chừ một hồi, hết xóa rồi lại sửa đi sửa lại.
Chung Ly Toại nhìn hộp thoại đang không ngừng hiển thị dòng “đang nhập” kia, đợi mãi cũng không có câu trả lời. Trước mắt anh dường như xuất hiện dáng vẻ Cố Trầm bực mình nhưng lại không cam lòng còn muốn cứng miệng.
Chung Ly Toại bỗng bật cười, nghĩ tới nguyên tắc bạn bè hỗ trợ nhau, chủ động cho Tiểu Cố tổng nhà họ bậc thang để bước xuống: “Sáng mai em còn phải tới nhà máy may mặc Vận Thịnh để khảo sát nữa. Trước đây chưa có ai thử dự án sử dụng phân tích big data để hướng dẫn hoạt động kinh doanh. Đúng là cần phải có đủ sức lực để ứng phó.”
Cố Trầm đang vắt óc suy nghĩ để lấy lại thể diện thì nghìn thấy Chung Ly Toại ngoan ngoãn gửi một tin nhắn này sang, bực bội cười hai tiếng: “Sức lực em tốt lắm! Không cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức gì hết! Anh có giỏi thì qua đây!”
“Qua đây xem nào!”
Chung Ly Toại nhìn một hàng dấu chấm than mà Cố Trầm gửi tới, dường như nhìn thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Cố Trầm. Nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Tiếng cười trầm thấp vang vọng trong phòng ngủ yên tĩnh. Chung Ly Toại suy nghĩ, cuối cùng vẫn chịu thua: “Anh không dám qua đó.”
“Vậy thì đừng trách em đấy nhé.” Cố Trầm nhanh chóng gửi: “Em cho anh cơ hội rồi đó.”
Đối phương yên lặng mấy phút. Cố Trầm nhướng mày, đang tò mò lại âm thầm đoán xem Chung Ly Toại đang suy nghĩ cái gì, Chung Ly Toại lại gửi một tin nhắn wechat qua.
Thong thả ung dung, không nhanh không chậm.
“Không sao, giờ cũng đã là tháng sáu rồi.”
Có ý gì?
Cố Trầm chớp mắt, nghi hoặc mở lịch ra.
Nhìn một ngày nào đó giữa tháng sáu, cậu bừng tỉnh đại ngộ*.
(*: Hai anh nhà cá với nhau 1 tháng sau thị trường chứng khoán sẽ sụp đổ, giờ thì sắp qua 1 tháng rồi :>)
“...” Cố Trầm xoa mặt: “Đúng là cái đồ muộn tao!”