Cố Trầm và Chung Ly Toại đi mua sắm trong siêu thị khoảng nửa giờ, lúc tính tiền lại vừa đúng lúc gặp Hồng Uẩn và Diêu Viễn.
Hai người cũng xách túi lớn nhỏ nguyên liệu làm lẩu, Hồng Uẩn phàn nàn: “... Có hai người ăn lẩu thôi, cậu không nên mua nhiều đồ như vậy...”
“Tôi muốn ăn mà! Vả lại tôi cũng đâu có mua nhiều, hầu như mỗi thứ mua một hộp. Tôi còn lo không đủ ăn thì cậu sẽ cướp của tôi đấy.” Diêu Viễn không phục mà phản bác lại.
Trong khi nói chuyện, Diêu Viễn để ý đến Cố Trầm đang xếp hàng chờ phía sau, lập tức khoát tay nói: “Trùng hợp vậy luôn à, cùng tính tiền đi.”
Sau đó, cậu ta nhìn lướt qua các nguyên liệu trong xe đẩy của Chung Ly Toại và Cố Trầm: “Có một ít đồ như vậy, các người đang giảm cân đấy à?”
Hồng Uẩn tức giận vỗ vào gáy của Diêu Viễn, cảm thấy tên Diêu Viễn này cứ ăn nói bậy bạ: “Nói gì vậy! Sức ăn của người ta như vậy mới là bình thường đó. Cậu cho rằng ai cũng như cậu, hùng hục như lợn thế này sao.”
“Cậu bị bệnh đấy à!” Diêu Viễn ôm gáy mình, mắng: “Hôm nay tôi đắc tội cậu như nào mà lại khiến cậu không vừa mắt như vậy hả? Chê tôi mua nhiều chứ gì? Có giỏi thì cậu đừng ăn một miếng nào hết, xem tôi có ăn sạch hết không!”
Sau khi nói xong, Diêu Viễn mang đồ hậm hực đi lên phía trước.
Hồng Uẩn sốt ruột, gật đầu với Cố Trầm và Chung Ly Toại, rồi vội vã đi theo mà không kịp nói một câu chào theo hình thức.
Cố Trầm nhìn hai người nói chuyện rôm rả, cười nói: “Em cứ tưởng Hồng Uẩn là người điềm đạm, không ngờ anh ta cũng khá hoạt bát đấy.”
Chung Ly Toại nhẹ nhàng nói: “Anh ta là một người thông minh.”
Cố Trầm nhạy bén cảm nhận được tâm tình không được tốt của Chung Ly Toại, quay đầu lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chung Ly Toại chờ thanh toán xong hóa đơn, vừa bỏ đồ vào túi to vừa nói với Cố Trầm: “Không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy người này hơi quan sát tỉ mỉ những chi tiết nhỏ.”
Cố Trầm ngẫm lại lời Chung Ly Toại, mới chợt hiểu ra: “Anh đang muốn nói, anh ta nhìn ra được quan hệ giữa hai chúng ta sao?”
“Không chắc. Ít nhất là sẽ có nghi ngờ.” Chung Ly Toại nhíu nhíu mày: “Chiều nay em nói hai người muốn hợp tác à? Còn định cùng nhau mở công ty sao?”
Cố Trầm biết Chung Ly Toại muốn nói gì, cười nói: “Yên tâm đi. Không phải anh nói anh ta là một người thông minh sao. Nếu là người thông minh thì sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.”
“Cũng không hẳn.” Chung Ly Toại nói: “Cũng có nhiều người khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại.”
Cố Trầm không để tâm lắm: “Người khôn lắm dại nhiều, hết khôn dồn đến dại, vậy thì không phải là người thông minh.”
Mà Cố Trầm luôn chỉ hợp tác với những người thông minh thôi.
Sau khi ra khỏi siêu thị, hai người trực tiếp lái xe trở về Đại Chu Thiên Hạ.
Kể từ khi làm thủ tục từ chức, Cố Trầm cũng chưa quay trở lại đây. Hôm nay quay lại chốn cũ, nhìn khung cảnh vừa quen vừa lạ trong khu chung cư, tâm tư của Cố Trầm không khỏi có chút gì đó rối ren.
“Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Cố Trầm định thần lại, chợt nghe Chung Ly Toại cười nói: “… Làm dấu vân tay đi. Sau này anh không có ở đây thì em cũng có thể tới.”
Cố Trầm im lặng một lúc.
Chung Ly Toại cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại: “Anh có tâm tư gì không đứng đắn với em à?”
Sắc mặt Chung Ly Toại ửng đỏ, anh sửa lại: “Anh chỉ muốn chia sẻ không gian riêng tư của anh với em thôi.”
Dừng một chút, anh lại nói thêm: “Cũng là để chuẩn bị cho cuộc đánh cược của chúng ta.”
Đánh cược gì?
Cố Trầm sững sờ một lúc mới nghĩ đến cuộc hứa hẹn về thị trường chứng khoán với Chung Ly Toại, lập tức cười khẽ: “Trí nhớ của anh tốt ghê.”
Chung Ly Toại cười nói: “Anh ghi vào sổ luôn mà.”
Cố Trầm: “...”
Trong khi nói chuyện, Chung Ly Toại đã ấn dấu vân tay mở cửa rồi lấy một đôi dép ở lối vào cho Cố Trầm. Cố Trầm phát hiện kích cỡ của dép chính là của cậu.
Cố Trầm cảm thấy trái tim mình khẽ rung rinh. Sau khi vào nhà thì bắt đầu cho nguyên liệu vào bếp trước.
Chung Ly Toại cười hỏi: “Em muốn đi thăm quan một vòng không?”
“Cũng được.” Mặc dù việc lắp đặt thiết bị trong nhà này là do Cố Trầm đích thân quan sát. Tuy nhiên vật dụng trong nhà sau khi nghiệm thu, còn có một số phụ kiện nhỏ và vật dụng hàng ngày đều là do Chung Ly Toại mua. Trong lòng Cố Trầm vẫn rất trò mò, cùng Chung Ly Toại đi tham quan mọi nơi trong nhà.
Khi vào phòng tắm, nhìn bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân, Cố Trầm nhướng mày cười hỏi: “Thành thật khai báo, là do anh tỉ mỉ chu đáo hay là đã có âm mưu từ trước rồi?”
Chung Ly Toại chỉ cười khẽ.
“Sao anh không nói? Hả?” Cố Trầm nhìn chằm chằm vào mắt Chung Ly Toại, trêu chọc: “Lúc em vào thăm phòng ngủ, có phải nên mở tủ quần áo ra xem một chút không, anh chuẩn bị mấy bộ đồ ngủ vậy?”
Chung Ly Toại vẫn chỉ cười mà không nói lời nào.
Cố Trầm lại hỏi: “Chuẩn bị từ khi nào?”
Chung Ly Toại nói thời gian, chính xác đến cả ngày tháng năm. Cố Trầm nhớ lại: “Trở lại sau kỳ nghỉ 1/5?”
Chung Ly Toại nói thêm: “Anh sợ cược thua nên lo trước thôi.”
Cố Trầm không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
“Bên ngoài điềm tĩnh, bên trong nhiệt tình à!” Cố Trầm xúc động nói: “Đúng là không nhìn ra mà.”
Chàng trai này còn có hai mặt đấy!
Chung Ly Toại hơi ngượng ngùng trước nụ cười của Cố Trầm. Anh ôm lấy Cố Trầm, nhỏ giọng xin tha: “Đừng cười anh. Lần đầu tiên anh biết yêu đấy, nhiều chuyện không biết đâu, bây giờ phải học dần thôi.”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Cố Trầm, chà xát vào khiến trong lòng Cố Trầm rất ngứa ngáy. Cố Trầm trở tay vỗ nhẹ vào lưng Chung Ly Toại, an ủi: “Không sao, em cũng không có kinh nghiệm gì. Hai chúng ta học hỏi lẫn nhau. “
Khi đang nói chuyện, cậu lại nhịn không được mà bật cười ra tiếng.
Tới lúc đi rửa rau cũng không chịu dừng lại.
Chung Ly Toại rất bất lực, chỉ có thể ở bên cạnh phụ giúp cho Cố Trầm.
Sườn xào chua ngọt, thịt kho, củ sen hầm nếp cẩm hoa quế, củ sen chiên, salad rau, còn có nồi miến trộn tôm tỏi. Sau khi Cố Trầm nấu xong mới nhận ra rằng mình không nấu canh.
“Không cần.” Chung Ly Toại vội vàng nói: “Mấy món này đủ cho hai chúng ta ăn rồi.”
Tuy phần ăn của mỗi món không nhiều. Nhưng mà với hai người bọn họ ăn vậy là đủ rồi. Chung Ly Toại xúc động nói: “Không ngờ em nấu ăn ngon như vậy.”
Khi Chung Ly Toại ở cạnh phụ giúp, bụng kêu lên cồn cào khi ngửi thấy mùi hương - không phải nói là tay nghề của Cố Trầm tốt hơn bất kỳ đầu bếp Michelin nào, chỉ là các món ăn của Cố Trầm đậm đà hương vị nhà làm thôi.
Chung Ly Toại không giỏi ăn nói. Anh chỉ cảm thấy sau bữa ăn này, dường như anh càng không thể tách rời với Cố Trầm hơn.
“Lên mâm thôi.” Cố Trầm khoát tay rồi cùng Chung Ly Toại mang các món ăn lên bàn.
Cố Trầm thản nhiên hỏi: “Uống rượu hay đồ uống?”
Chung Ly Toại vốn muốn chọn đồ uống, vì uống rượu không thể lái xe, anh sẽ không thể đưa Cố Trầm về trường học được. Nhưng lời vừa đến môi, anh đột nhiên dừng lại, kiên quyết bẻ lái: “Trong tủ lạnh có bia đấy.”
Cố Trầm lấy cho Chung Ly Toại một lon bia, chọn cho mình một chai nước trái cây.
“Nếm thử đi.” Cố Trầm nói: “Xem những món ăn em nấu có hợp khẩu vị của anh không.”
Chung Ly Toại nhìn miếng sườn xào chua ngọt trong bát của mình, cắn một miếng: “Ngon lắm.”
“Cơm này nấu hơi nhiều nước.” Cố Trầm hơi ghét bỏ dùng đũa chọc chọc vào cơm: “Lần đầu tiên dùng nồi cơm của anh, em không nắm rõ được nhiệt độ.”
“Ăn ngon mà.” Chung Ly Toại lại ăn một miếng cơm lớn, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ nói chuyện của Cố Trầm cũng rất giống như sinh hoạt gia đình. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm như thế này, dường như ngay cả bầu không khí cũng thân mật hơn trước một chút.
Không thể không nói, Chung Ly Toại rất hưởng thụ bầu không khí này, chủ động nói: “Cơm nước xong để anh rửa chén cho.”
Cố Trầm cũng không tranh chuyện này với Chung Ly Toại, bởi vì cậu rất ghét rửa chén.
Chung Ly Toại chớp mắt, thử thăm dò: “Tối nay muộn rồi, cơm nước xong em ở lại đây đi, có thể ngủ ở phòng cho khách. Anh sẽ thay vỏ chăn và ga giường cho em, tất cả đều là đồ mới hết.”
Không đợi Cố Trầm đáp lại, Chung Ly Toại lại mặt dày nói: “Hơn nữa, anh vừa uống bia, cũng không thể lái xe, không đưa em về được.”
Cố Trầm bật cười, lúc cậu hỏi Chung Ly Toại muốn uống gì, anh do dự một chút mới trả lời, hóa ra là chờ đến lúc này.
“Em cũng không định rời đi.” Cố Trầm hơi bất lực, lại thấy hơi buồn cười, cũng không nhẫn tâm vạch trần suy nghĩ cẩn thận của Chung Ly Toại, đành phải nói: “Không phải nói rồi sao, tối nay em sẽ tăng ca với anh mà.”
Chung Ly Toại không nói gì mà chỉ cười. Nụ cười dịu dàng lại thêm vài tia sáng lạn hơn trước.
Cố Trầm hừ một tiếng trong lòng, cuối cùng cũng không nói gì.
Sau khi ăn xong, Chung Ly Toại đi rửa chén. Cố Trầm ở trong bếp, vừa cùng Chung Ly Toại rửa chén vừa làm một đĩa hoa quả. Đợi đến khi Chung Ly Toại rửa chén xong, hai người bưng đĩa hoa quả trở lại phòng khách, ngồi trên sô pha vừa ăn vừa xem “thời sự trực tiếp”.
Có lẽ là bầu không khí buổi tối quá yên tĩnh, hoặc có thể là không gian của hai người quá thư thái, Cố Trầm nửa nằm trên sô pha, chẳng được bao lâu đã hơi mê man.
Chung Ly Toại đang chăm chú xem tin tức thì cảm thấy hai vai như bị ấn xuống, khi nhìn lại thì thấy Cố Trầm đã dựa vào anh ngủ say.
Chung Ly Toại theo bản năng nín thở, thậm chí còn ngừng động tác ăn trái cây. Anh cứ ngồi thẳng như vậy, không biết qua bao lâu, Cố Trầm “ưm” một tiếng rồi ngồi thẳng dậy, uể oải hỏi: “Em ngủ sao?”
Chung Ly Toại gật đầu: “Gần đây mệt lắm à?”
“Cũng tạm.” Cố Trầm ngáp một cái: “Em ngủ bao lâu rồi?”
Chung Ly Toại nhìn thoáng qua thời gian: “Còn chưa đến nửa giờ.”
Hoàn toàn bỏ lỡ “thời sự trực tiếp”. Cố Trầm duỗi eo, nói: “Cứ như bị thôi miên vậy.”
“Tiếp theo làm gì đây?” Chung Ly Toại nhìn vẻ mặt hồng hào của Cố Trầm, cười hỏi.
Thật ra Cố Trầm cũng không biết phải làm gì. Cậu chỉ cảm thấy hai người ở bên nhau, cho dù không làm gì, cứ như này cũng rất thoải mái.
Nhưng rõ ràng hai người không thể không làm gì được. Cố Trầm suy nghĩ một hồi, hỏi Chung Ly Toại: “Gần đây công ty của anh định đầu tư vào những dự án nào? Nếu không liên quan đến quy trình bảo mật thì em có thể xem giúp anh, sàng lọc một chút.”
Tốt xấu gì cũng là người được sống lại, mấy cơ hội kinh doanh hay đầu tư mạo hiểm gì đó trong mười năm sau, dù không thể nói là rõ như lòng bàn tay nhưng ít nhất cũng là nghe nhiều nên quen. Cho nên sự tự tin trong lời nói của Cố Trầm không tự chủ được mà bộc lộ ra.
Chung Ly Toại nghe thấy mấy lời đó, không khỏi thấp giọng cười khẽ. Trong lòng cảm khái cái tài này của Cố Trầm, luôn có thể khiến những người bên cạnh cậu mê mẩn.
“Vất vả lắm mới nghỉ ngơi được một ngày, vậy mà còn muốn giúp anh kiểm định dự án đầu tư nữa.” Chung Ly Toại nghĩ đến đề xuất của các đối tác và cổ đông cấp cao của Công ty đầu tư Thiên Toại, mỉm cười nói: “Hay là em gia nhập vào Thiên Toại đi, lấy kỹ thuật chia lợi nhuận, trực tiếp đảm nhiệm đối tác cấp cao và cố vấn đầu tư của bọn anh?”
“Anh không nghe nói các công ty lớn đều cấm yêu đương công sở à?” Cố Trầm nắm lấy cằm Chung Ly Toại: “Em chỉ có một loại hứng thú với công ty bọn anh thôi. Đó chính là tăng ca với anh. Nếu có thể thì chúng ta đến văn phòng của anh làm một cuộc trao đổi sâu hơn đi.”
Chung Ly Toại sững sờ một lúc mới phản ứng lại: “Em biết lái xe à?”
“Sao anh có vẻ không dám tin vậy?” Cố Trầm nhướng mày cười nói: “Đừng tưởng bây giờ em còn chưa có bằng lái xe, thật ra em là một lão tài xế có tám năm kinh nghiệm đó!”