Hạ Mạt lại cùng Gail hàn huyên hồi lâu mới cắt đứt video.
Randall trở về từ thư phòng bên cạnh, thấy thần sắc của cậu mỏi mệt liền ngồi lên giường, đem đầu của cậu đặt lên đùi của mình, có tiết tấu ấn huyệt thái dương cho cậu “Làm sao vậy?”
Hạ Mạt thả lỏng thần kinh, nhắm mắt hưởng thụ phục vụ của nam nhân, nhẹ giọng nói “Gail gọi video đến.”
“Nói cái gì?”
“Giải đấu cơ giáp tinh cầu siêu cấp.” Hạ Mạt mở mắt nhìn Randall “Phụ hoàng định an bài như thế nào?”
“Lúc nãy bọn ta đã thảo luận chuyện này.” Từ sau khi hai tiểu gia hỏa sinh ra, Lannado liền lấy danh nghĩa chăm sóc bảo bảo mà danh chính ngôn thuận chuyển đến Tả thiên điện, như vậy cũng thuận tiện, đặt biệt là khi hai cha con muốn thương nghị chuyện nào đó “Giải đấu có hạn chế về nhân số, ý của phụ hoàng chính là chọn lựa đội trưởng, quân sư, cơ giáp chế tạo sư, y sư chiến trường, nhân viên thu thập tin tức mỗi vị trí một người, còn lại là 5 vị chiến sĩ cơ giáp.”
“Tiêu chuẩn chọn lựa thì sao?”
“Phụ hoàng hy vọng có thể tận lực cho người trẻ càng nhiều cơ hội, cho nên lần này ngoại trừ đội trưởng chính là đại tướng Vu Dục ra thì những người còn lại phải có độ tuổi tầm hai mươi.”
“Vu Dục thúc thúc?” Hạ Mạt có chút kinh ngạc.
“Đúng vậy.”
“Những thành viên của Thất quân đoàn thì sao?”
“Lance đã 20 tuổi, kỳ sinh lý tùy thời có thể đến, phụ hoàng không cho phép hắn dự thi. Em tạm thời chưa xác định. Năm người còn lại đều đã xác định sẽ tham gia giải đấu.”
Hạ Mạt khô cằn nhấp miệng một cái “Em có thể tham gia không? Phụ hoàng nói như thế nào?”
“Phụ hoàng hy vọng chuyện này do chính em quyết định. Tuy rằng em tham gia sẽ có ý nghĩa quan trọng với Lạp Hỗ, nhưng bọn nhỏ…”
“Bọn nhỏ có nhiều người chăm sóc như vậy, ngày thường em cũng không giúp được nhiều.” Thái độ của Hạ Mạt vô cùng kiên quyết “Em muốn tham gia, em muốn kề vai chiến đấu với mọi người.”
Randall có chút do dự.
Hạ Mạt thấy thế, lập tức xoay người ngồi dậy, nắm lấy tay hắn vội vàng nói: “Em muốn tham gia thi đấu.”
“Phụ hoàng cũng không nói không cho phép em tham gia thi đấu, đừng kích động, được không? Ngày mai ta sẽ cùng phụ hoàng nói suy nghĩ của em.”
“Ừm! Em chờ anh trả lời!” Chuyện giải đấu cơ giáp tạm thời chưa có quyết định, thái độ của Hạ Mạt cũng mềm xuống dưới, cậu lại một lần nữa tới gần ngực nam nhân, hai tay nắm eo hắn “Các bảo bảo ngủ rồi sao?”
“Randall nói “Lúc nãy ta đi xem thì vẫn chưa, đang chơi với Lance đó.”
“Lance thật sự rất thích bảo bảo.”
“Tiểu hài tử nói chung sẽ càng thích tiểu hài tử.”
“Nếu như Lance biết anh sau lưng nói hắn là tiểu hài tử, khẳng định sẽ sinh khí.”
Randall cúi đầu hôn hôn trán cậu, thấp giọng nói “Em sẽ nói cho hắn sao?”
“Cái này thì không nhất định” Hạ Mạt nâng cằm lên, biểu tình rất là đắc ý “Phải xem anh có tốt với em không?”
“Ta đối với em còn chưa đủ tốt sao? Hửm?”
Hạ Mạt không trả lời, dứt khoát chui vào trong chăn.
Randall đào cậu ra “Ta đối với em có tốt không?”
Hạ Mạt vẫn không trả lời như cũ, Randall nhìn cậu hai giây, dứt khoát cởi quần áo của cậu, Hạ Mạt bị khiếp sợ, túm lấy quần áo trước ngực cuộn người lại chơi xấu.
Hai người đùa đùa liền lăn đến cùng nhau, vẫn luôn lăn lộn đến hai giờ sáng, Hạ Mạt ngay cả giọng nói cũng khàn, trong lúc ngủ mơ còn không ngừng lẩm bẩm những câu nói như “Rất tốt với em, đối với em rất tốt”.
Ngày hôm sau, Hạ Mạt quả nhiên dậy muộn, Randall đã sớm không còn nữa, cậu chậm rì rì mặc quần áo xuống lầu, ngay cả các bảo bảo động tác chậm nhất cũng đã cơm nước xong.
An An ngửa mặt lên trời, nằm trên sô pha chơi đầu ngón chân của mình.
Lance đang ôm Bình Bình cào ngứa, nháy mắt thấy cậu xuống lầu liền nói “Hoàng huynh đã ra cửa.”
“Đi đâu vậy?”
“Hình như là đặc huấn.” Lance nói xong, lại bổ sung: “Một tháng sau không phải là diễn ra giải đấu cơ giáp sao? Mấy hôm nay bọn họ vẫn luôn bận chuyện này.”
Người hầu bưng cơm sáng vào, Hạ Mạt vội nói: “Đặt ở trên bàn trà đi.”
“Vâng.” Người hầu đem khay cháo trắng và rau xào đặt lên bàn trà, cung kính rời đi.
Hạ Mạt ngồi khoanh chân trên sô pha, một bên uống cháo một bên nhìn An An.
An An vô cùng làm cho người ta thích, đôi mắt to ngập nước nhìn thấy Hạ Mạt liền lập tức cười rộ ha ha.
Trong lòng Hạ Mạt vô cùng ấm áp, buông chén, đứng dậy đỡ An An lên, sau đó trở lại vị trí lúc trước, đặt tiểu gia hỏa trên đùi mình.
An An vô cùng ngoan ngoãn, thấy ba ba nhà mình ăn gì đó thì cũng không quấy rầy, vẫn luôn mở to mắt nhìn, miệng nhỏ hồng hồng mở lớn, ngay cả nước miếng chảy ra cũng không biết.
Chờ Hạ Mạt húp xong nửa chén cháo, cúi đầu nhìn thấy nước miếng của tiểu gia hỏa rơi trên quần áo, không khỏi dở khóc dở cười, vội vàng gọi Lance ném cho mấy cái khăn giấy, nhẹ nhàng chà lau nước miếng dưới cằm.
Lance nhìn thấy bộ dáng của An An vô cùng thú vị “Tiểu An An phân nửa là nhìn thấy cậu ăn ngon nên cũng muốn nếm thử đi.”
Hạ Mạt hỏi An An, “Muốn uống cháo?”
Tiểu gia hỏa chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt mờ mịt.
Hạ Mạt sủng nịnh hôn hôn mí mắt của An An “Lại qua mấy tháng là con có thể uống cháo rồi, hiện tại chỉ có thể ngoan ngoãn uống sữa, biết chưa?”
“A?” An An đáng yêu nghiêng đầu.
Bộ dáng đáng yêu của An An có thể ăn no, Hạ Mạt đơn giản buông chén đũa, bế An An tựa đầu vào ngực mình. Tiểu gia hỏa ngửa đầu nhìn Hạ Mạt, đôi mắt nhỏ vô cùng chuyên chú.
Lance nói “Đúng rồi, hỏi cậu cái này.”
Lòng Hạ Mạt đều đặt hết lên người đứa con bảo bối, không ngẩng đầu lên hỏi “Cái gì?”
“Cậu cùng hoàng huynh định khi nào tổ chức hôn lễ? Lúc trước tớ nhớ rõ phụ hoàng nói là sau khi hài tử đầy tháng đi?”
Hạ Mạt không để ý mà trả lời: “Lúc ấy nói như thế nào? Thế nhưng sau đó lại suy xét đến bọn nhóc còn quá nhỏ, thân thể tớ cũng chưa hoàn toàn khôi phục nên lùi lại.”
“Tâm của cậu cũng thật lớn.” Lance méo miệng “Nếu người nào đó mà dám cho tớ leo cây tớ thể nào cũng phải làm cho hắn hối hận đến chết!”
“Ai?” Hạ Mạt ngẩng đầu trêu ghẹo nói “Trần Tuấn Vũ sao?”
Lance nghẹn, mất tự nhiên nói: “Tớ lại chưa nói là hắn” Y biểu tình ngượng ngùng chơi với Bình Bình một chốc, bỗng nhiên ôm lấy Bình Bình chen một chỗ với Hạ Mạt, hạ giọng nói “A Mạt Mạt, cậu đều là người từng trải, tớ có chuyện muốn thỉnh giáo cậu.”
Thấy y như vậy Hạ Mạt cảm thấy vô cùng mới lạ, từ lúc nào mà Lance lại học được khiêm tốn học hỏi như vậy? Cậu không nói ra khỏi miệng mà lại tận lực bình tĩnh hỏi “Cái gì?”
Lance đặc biệt cẩn thận mà nhìn bốn phía một vòng, xác định không có những người khác mới dán bên tai Hạ Mạt lặng lẽ nói: “Lần đầu tiên……. của cậu cùng hoàng huynh, lúc đó có khó chịu không?”
“Cái gì?” Từ ngữ mấu chốt trực tiếp bị rút gọn, Hạ Mạt nghe như lọt vào trong sương mù.
“Ai! Chính là cậu cùng hoàng huynh, lần đầu tiên của chúng ta ý, khó chịu không?”
Hạ Mạt kinh nghi bất định mà nhìn Lance một lúc lâu, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt nói: “Cậu cùng Trần Tuấn Vũ đều tiến triển đến bước đó?!”
“Hư! Nhỏ giọng chút!” Lance che lại miệng của cậu, khẩn trương nói: “Lớn tiếng như vậy làm cái gì? Nếu như bị người khác nghe được thì làm sao bây giờ?”
Hạ Mạt mở to hai mắt nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của Lance, còn không đợi cậu nói chuyện, ngoài cửa liền truyền đến một thanh âm vô cùng quen thuộc “Nói cái gì đâu? Sợ bị người khác biết như vậy?”
Hạ Mạt cùng Lance nhìn nhau một cái, nháy mắt mắt lộ ra hoảng sợ, phụ hoàng?!
Lance lập tức lùi tay lại, bế Bình Bình lên làm bộ chuyên tâm chơi với nhóc; Hạ Mạt cũng ôm An An, vuốt máy sợi tóc ít ỏi đáng thương trên đầu An An che giấu thất thố của mình.
Bình tĩnh mà xem xét, công phu diễn kịch của hai người cũng coi là ổn.
Nhưng Lannado là ai?
Vừa nhìn là biết hai đứa này có vấn đề!
Thế nhưng……
Gần đây tâm tình của hắn vô cùng tốt, bọn nhỏ không muốn nói thì trưởng bối như hắn cũng không làm người ta ghét mà truy cứu đến cùng, vì thế làm bộ cái gì cũng không biết, cười khanh khách mà bế An An từ ngực Hạ Mạt, đặt An An lên cánh tay trái, lại bế Bình Bình lên đặt lên cánh tay phải, sau đó một trái một phải đều hôn đủ.
Trên cằm Lannado có vệt râu, làn da non mịn của em bé chạm vào sẽ bị quệt hồng, thế nhưng hiện tại đã hôn ra kinh nghiệm, khi hôn bảo bảo chỉ dùng môi chạm vào liền sẽ không chạm đến làn da non mịn của bọn nhỏ.
Hắn ôm hai tiểu bảo bảo dạo qua phòng khách một vòng, nhẹ nhàng mà ném xuống một câu “Phụ hoàng mang bọn nhóc ra ngoài hít thở không khí “ sau đó liền ngồi phi thuyền biến mất tăm.
Hạ Mạt cùng Lance yên lặng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tuy rằng trong lòng bọn họ rõ ràng người này mang bảo bảo ra ngoài không phải đi thông khí, mà là đi khoe khoang!
Hết chương 381.