Trần Mộ Mộ được khẩn cấp đưa đến phòng cấp cứu bệnh viện Hoàng thành.
Hạ Mạt hoảng hốt ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn đèn đỏ chói mắt bên ngoài, suy nghĩ hỗn loạn vô cùng.
Lance ngồi ở bên cạnh, thấy vẻ mặt của cậu trắng bệch, chỉ cho là cậu đang day dứt vì không tiếp được Trần Mộ Mộ, vì vậy vỗ vỗ bờ vai của cậu, an ủi: “Việc này không thể trách cậu được, nhìn dáng vẻ kia của nàng, hơn phân nửa là ngay cả mình mang thai cũng không biết.”
Nội tâm của Hạ Mạt co lại, nhẹ giọng hỏi: “Cậu, cậu sao biết…”
“Cái này còn không đơn giản.” Lance tựa lưng vào ghế ngồi, “Từ khi nhân loại chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu, sinh sôi nảy nở vô cùng khó khăn, nếu như ai mang thai đứa nhỏ còn không phải là được bảo vệ giống như quốc bảo sao. Nhưng cậu nhìn nàng xem, vừa nãy tớ kiểm tra thấy trong móng tay của nàng có cặn của quả Xích Vảy, cậu có biết quả Xích Vảy không?”
Trong nội tâm của Hạ Mạt có dự cảm bất thường, cậu khó khăn giật giật khóe miệng, “Biết cái gì?”
“Cậu là Beta, không biết những thứ này cũng là bình thường.” Lance không cho là đúng mà lắc lắc đầu, “Quả Xích Vảy là một loài thực vật vô cùng hi hữu, được cho là một trong những đặc sản của Lạp Hỗ tinh cầu. Quả Xích Vảy rất thơm, thịt nhiều, là thánh phẩm khôi phục hậu sản cho Omega. Thế nhưng…”
Hai tay Hạ Mạt đặt trên đầu gối chậm rãi buộc chặt.
“Bởi vì sản lượng của nó rất ít nên trên thị trường rất hiếm thấy, phần lớn người cũng không biết nó đối với Omega trong lúc mang thai chính là thuốc phá thai mãn tính.”
Thuốc phá thai mãn tính!?
Hạ Mạt chấn động mạnh một cái, cậu còn nhớ rõ sau khi thành công chiếm được sự chú ý của Randall, Laurent từng vô cùng săn sóc cậu, đoạn thời gian kia có thể nói là áo đến thì đưa tay, cơm tới thì há mồm, ăn, mặc, ở, đi lại toàn bộ do Laurent một mình ôm lấy mọi việc, mà trong thực đơn của cậu, có quả xích vảy!
Ấn tượng của cậu với quả xích vảy vô cùng sâu sắc bởi vì đây chính là loại quả có hương vị ngon nhất trong toàn bộ hoa quả cậu đã từng ăn, vì thế còn nhiều lần nói với Laurent, lại không nghĩ…
Hạ Mạt mím chặt môi.
Cậu không ngừng tự an ủi mình, mặc dù cậu và Trần Mộ Mộ cùng ăn quả Xích Vảy, mặc dù cậu và Trần Mộ Mộ từng đau đến lăn lộn đầy đất giống nhau, nhưng cậu thà rằng mình ngất là vì viêm ruột cấp tính’ mà không phải đẻ non!
Lance quyệt miệng, “Theo lý mà nói, sau khi mang thai thì kỳ phát tình của Omega sẽ tạm thời biến mất, đây chính là dấu hiệu rõ ràng đến mức nào a, Trần Mộ Mộ vậy mà không phát hiện được? Theo tớ thì nàng đúng là đáng đời.”
“Kỳ phát tình sẽ tạm thời biến mất?” Hạ Mạt bỗng nhiên ngẩng đầu, con mắt bởi vì sung huyết mà trở nên dữ tợn.
“Đúng vậy a, Trần Mộ Mộ chính là Omega, thậm chí ngay cả này một ít thưởng thức cũng không có? Người trong nhà của nàng rốt cuộc dạy như thế nào?”
Hạ Mạt đã không cách nào suy tư, cậu cảm thấy lý trí của mình đã bị vỡ triệt để!
Đúng vậy, cậu đã từng có một đoạn thời gian rất dài không tiếp tục xuất hiện kỳ phát tình, khi đó cậu còn ngây thơ cho rằng đó là do ẩm thực không quy luật, lại không nghĩ vẫn còn khả năng đó?
Lance thấy cậu tựa hồ không quá muốn nói chuyện liền trầm mặc.
Mười phút sau, Randall, Trần Khiết, Trương Lợi cùng Vu Triết chạy đến.
Hạ Mạt ngẩng đầu liếc nhìn Randall, lại sẽ cực kỳ nhanh rủ xuống đầu.
Lance đứng dậy nói lại tình huống đơn giản cho bọn họ.
Randall đi đến bên người Hạ Mạt, nhẹ giọng hỏi: “Vẫn tốt chứ?”
Thanh âm lạnh lùng rất nhẹ, rất mềm, Hạ Mạt biết rõ đây là ôn nhu chỉ thuộc về Randall, nhưng cũng là bởi vì biết rõ cho nên cậu mới không cách nào đối mặt với Randall.
Randall thấy cậu cúi đầu không lên tiếng, do dự một chút, đưa tay, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ đầu của cậu.
Động tác thật đơn giản này giống như một dấu hiệu nào đó, nước mắt của Hạ Mạt rốt cục không giữ được nữa, cậu đột nhiên đứng lên lao ra bệnh viện.
Tay Randall dừng lại giữa không trung.
Bọn Trương Lợi trông thấy phản ứng này của Hạ Mạt, có phần bó tay: “Cậu ấy làm sao vậy?”
Lance nhún nhún vai, “Bổn cung làm sao biết? Sau khi cậu ấy biết Trần Mộ Mộ đẻ non thì như vậy.”
Vu Triết nhíu mày giống như tiểu đại nhân, sau khi suy nhĩ nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ah! Không phải Hạ Mạt chính là nam nhân của Trần Mộ Mộ đấy chứ?!”
“Nói cái gì đó?!” Trương Lợi đột nhiên cho hắn một quyền, sau đó đặc biệt khẩn trương quan sát phản ứng của Randall.
Randall ngồi ở trên ghế một lát rồi đứng dậy đi về phía Hạ Mạt chạy đi.
Hạ Mạt một đường chạy như điên trong tòa nhà cũng không quá quen thuộc này.
Ha ha, ha ha ha ha…
Tay của cậu, tự tay giết đứa nhỏ thuộc về Randall cùng cậu?
Đây là báo ứng?
Báo ứng cho những năm tháng vô tri, cuồng ngạo tự đại?!
Không khí thổi qua đôi má giống như lưỡi đao, nước mắt theo gió lớn bay về phía bầu trời. Cậu không biết chạy bao lâu, cũng không biết người ở chỗ nào.
Chờ đến khi cậu dừng lại, mệt mỏi, mới phát hiện mình đang đứng trên một cái cầu.
Cổ họng là hương vị ngai ngái, mỗi một cái hô hấp dường như đều có thể nghe thấy mùi máu tươi làm cho cậu rung động.
Cậu chậm rãi trèo qua rào chắn, ngồi ở ven cầu, hai cái đùi lơ lửng giữa trời.
Cậu gục đầu xuống, nhìn nước sông cuồn cuộn bên dưới, bỗng nhiên nghĩ: hài tử vẫn chưa ra đời của mình có phải cũng giống như nước sông lúc này, lúc đi không hề có chút quyến luyến nào đối với thế giới này?
Cậu đã hối hận!
Đời trước lúc bị Laurent nhốt cậu đã thấy hối hận!
Lại lần nữa thu hoạch cả đời, cậu luôn luôn muốn đền bù, muốn chuộc tội, nhưng tại sao ông trời lại để cho cậu phát hiện ra sự thật so với chết còn đáng sợ hơn này?
Cậu cho rằng cậu thẹn với Randall, thẹn với ba ba đã là tội ác cực hạn, lại không nghĩ nguyên lai mình trong lúc vô tình đã bóp chết một sinh mạng —— sinh mạng mà cậu và Randall đã cùng nhau dựng dục.
Tâm trạng quá đau khổ.
Chân trời mây đen trầm trọng, như là vạn mã ngã xuống gào thét.
Gió lớn tàn sát bừa bãi, tóc rối loạn, nước mắt tản ra.
Cậu cúi thấp đầu, nhìn nước sông bên dưới, kìm lòng không nổi mà hoảng hốt.
Nếu như cậu nhảy vào trong sông, nếu như cậu lại chết một lần nữa, thời gian có thể mang cậu về cuộc đời trước được không? Mang về đến đêm đầu tiên giữa cậu và Randall? Nếu như thời gian có thể chảy ngược, cậu nhất định phải hiếu thảo với ba ba, cậu nhất định phải hảo hảo quý trọng Randall, cậu nhất định sẽ yêu thương đứa nhỏ, cậu nhất định làm một đứa con trai nghe lời, một người yêu hoàn mỹ, một ba ba xứng chức.
Hình ảnh trong đầu mỹ lệ mà lại tốt đẹp như thế.
Trong làn sương mờ ảo, có ba ba, có Randall, có cậu, còn có đứa nhỏ ở trong tã lót.
Cậu chậm rãi đứng lên, nhắm mắt lại, giang hai cánh tay, cả người như bay lượn đứng ở bên cầu.
Cậu chậm rãi, chậm rãi bước lên phía trước ra một bước, chân đạp vào trong không khí, cả người đột nhiên ngã xuống, nhưng vào đúng lúc này, một bàn tay lửa nóng nắm chặt lấy bàn tay của cậu!
Hạ Mạt mở to mắt, ngẩng đầu nhìn lên trên, liền thấy đôi mắt làm cho lòng cậu nhiễu loạn.
Trong quá trình được cứu lên, Hạ Mạt gần như không có ấn tượng.
Cậu chỉ nhớ rõ mình được cánh tay mạnh mẽ hữu lực kia nắm lấy, đi thẳng, đi thẳng, thẳng đến trở lại phòng ngủ, cậu bị ép ngồi lên ghế sô pha, trong tay cưỡng ép cầm lấy một ly nước ấm.
Không khí ngưng trọng dị thường, nhiều lần có một cỗ áp suất thấp bay xung quanh người Randall.
Hạ Mạt cúi thấp đầu, không dám ngẩng đầu quan sát nét mặt của người đối diện —— đó là thần sắc nguội lạnh khác thường trước giờ cậu vẫn chưa từng gặp qua, con mắt màu xanh lam kia tựa hồ giấu diếm lửa giận, tùy thời đều có thể đốt cháy cậu.
Hạ Mạt vô ý thức liếm liếm đôi môi khô khốc, ngón tay vuốt ve ly thủy tinh, muốn nói một vài lời giảm bớt không khí lúng túng này lại không biết nên nói cái gì.
Trầm mặc luôn luôn tiếp tục đến khi hai người khác về.
Trần Khiết cùng Trương Lợi vừa nói vừa cười đi vào phòng khách, minh mẫn phát giác không khí cổ quái giữa Randall cùng Hạ Mạt trước, lập tức thức thời lui về phòng của từng người.
Trong phòng khách lần nữa trở về yên tĩnh.
Hạ Mạt ho khan hai tiếng.
Thần kinh căng cứng của Randall bởi vì tiếng ho khan của Hạ Mạt mà có phần buông lỏng, hắn bỗng nhiên đứng dậy, không nói tiếng nào đi về phía phòng ngủ.
Hạ Mạt thấy thế, vội vàng đi theo, cậu muốn cùng Randall, muốn giải thích với hắn, nhưng sải chân đi ra ngoài lại chán nản thu hồi lại.
Randall dừng lại trước cửa phòng ngủ, cũng không quay đầu lại hỏi: “Cậu không có lời nào muốn nói?”
“Tôi…”
Hạ Mạt muốn nói lại thôi, làm sao cậu có thể không muốn nói?
Cậu muốn nói cho Randall cậu hối hận vì sai lầm kiếp trước như thế nào, cậu muốn nói cho Randall cậu yêu hắn đến cỡ nào, nhưng là cậu có thể nói ra tới sao? Randall có tin hay không?
“Biết khi tôi nhìn thấy cậu ở trên cầu, trong lòng có cảm giác như thế nào không?” Randall bỗng nhiên nói.
Hạ Mạt không có lên tiếng, cậu nghe thấy Randall thở dài một hơi, sau đó nói: “Tôi rất sợ hãi.”
Hạ Mạt sửng sốt.
“Tôi sợ hãi mất đi cậu.” Nói xong, hắn mở cửa phòng, đi vào.
Hạ Mạt lăng lăng nhìn bóng lưng cao lớn kiên nghị kia, trong đầu choáng váng, phản ứng không kịp, nhưng mà thân thể của cậu đã làm ra một phản ứng vô cùng chân thực, cậu đột nhiên xông lên trước, không quan tâm đưa tay luồn vào khe cửa, cửa kim loại kẹp lấy tay của cậu, tay đứt ruột xót, đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra.
Randall phát giác được động tĩnh phía sau, quay đầu, vậy mà trông thấy trong khe cửa kẹp lấy một bàn tay, vội vàng mở cửa phòng, còn không kịp phẫn nộ, đã nhìn thấy Hạ Mạt nhe răng trợn mắt đứng ở trước mặt hắn, nâng lấy tay của mình, nhếch môi hỏi: “Biết tôi muốn nói với ngài cái gì không? Randall điện hạ.”
Randall nhíu mày, “Cậu bị thương phải nhanh chóng điều trị!” Nói xong muốn gọi Lance.
Hạ Mạt nắm đè lại tay của hắn, nụ cười trên mặt có phần cố giả bộ vô lại, “Nếu như bây giờ không nói, tôi sợ về sau sẽ không có dũng khí.”
Randall nhíu mày theo dõi cậu,
Hạ Mạt cười cười, hít sâu một hơi, nói: “Em muốn sinh con cho anh, Randall điện hạ.”
Randall: “…”
Hết chương 120.