Đào Khởi há miệng thở dốc, không thể nói ra lời.
Bạch Nhất Hàm ý vị không rõ cười một chút, lại nói: “Cô tên là gì?”
Đào Khởi có chút sững sờ nói: “Tôi tên Đào Khởi.”
Bạch Nhất Hàm ha hả cười một tiếng, nói:
“Trùng tên sao? Đào Khởi, cô hẳn là nghe qua một câu, gọi là tính cách thay đổi vận mệnh, không có chuyện gì là nhất thành bất biến(*), một đời người gặp phải vô số lần lựa chọn, mỗi một lần lựa chọn đều khả năng ảnh hưởng thậm chí thay đổi cuộc đời mình, ta nghe thấy cô nói nhiều nhất chính là không nên là như thế này, chỉ là cô không rõ, không có chuyện gì là ‘ nên là ’ thế nào, muốn có kết quả ra sao, thì phải làm ra nỗ lực tương xứng.”
(*Nhất thành bất kiến: Đã hình thành thế nào thì giữ nguyên như vậy, không thay đổi)
Cậu lại đến gần một bước, cong lưng nhìn thẳng vào mắt Đào Khởi nói: “Cô muốn cùng Tĩnh Viễn ở bên nhau, là bởi vì thích anh ấy sao? Chưa chắc đi, vậy hãy để tôi đoán xem, là bởi vì địa vị của anh ấy? Tài sản của anh ấy? Hay dung mạo? Hay là cuộc sống giàu có khi làm Mục phu nhân?
Cô có từng nghĩ tới vì sao cô lại sẽ rơi vào hoàn cảnh chật vật này? Vì cái gì Đào Khởi trước kia có thể lên làm Mục phu nhân mà cô thì lại không thể, hiện tại cô thậm chí còn có thể biết trước những chuyện sẽ xảy ra, đây là ưu thế lớn cỡ nào chứ? Nhưng cô ngược lại lưu lạc tới bước này, có lẽ còn phải đối mặt với lao tù?” Lừa cô ta một chút.
Đào Khởi quả nhiên mắc mưu, cô hoảng sợ nói: " Làm sao mà anh biết tôi là xuyên thư giả?”
Xuyên thư giả? Bạch Nhất Hàm mày nhăn lại, mặt vô biểu tình nói: “Tôi nói rồi, cô cùng Đào Khởi khác biệt quá lớn, trừ bỏ một khuôn mặt, hoàn toàn không có bất luận chỗ tương đồng nào, lại biết nhiều chuyện cô ấy không nên biết như vậy, sao lại không làm người khác hoài nghi?”
Đào Khởi nước mắt không tự giác chảy xuống:
“Tôi chỉ là một cô gái bình thường, tôi xuyên qua, cho rằng đây là thời mình tới rồi. Nhưng tại sao, mọi thứ đều không đúng, tôi chỉ là muốn một cuộc sống tốt hơn, tôi chỉ là không cam lòng cả đời làm một nhân vật nhỏ bé, vì sinh hoạt mà bôn ba, tại sao các người phải đối xử với tôi như vậy?”
Bạch Nhất Hàm nói:
“Tôi nói rồi, bất đồng kết quả, đến từ bất đồng lựa chọn. Cô biết nhiều chuyện tương lai như vậy, nếu cô chỉ là muốn sống tốt một chút, như vậy chẳng sợ cô chỉ là đi đến trước mặt tôi nhắc nhở một chút, để tôi có thể trợ giúp chị và anh rể mình lẩn tránh một chút nguy hiểm, tôi cũng có thể bảo đảm cô một đời sinh hoạt vô ưu. Đây cũng chỉ là một ví dụ, nếu cô có thể lợi dụng tin tức trong đầu nhiều hơn, nói không chừng cô đã là kẻ vượt mặt nhiều người khác mà không cần làm tình nhân của ai cả, không cần làm phu nhân của ai cả, chỉ dựa vào chính cô, cũng có thể cả đời giàu có. Chỉ tiếc, cô chọn lầm đường rồi.”
Đào Khởi mở to hai mắt nhìn, nước mắt cuồn cuộn lăn xuống, cô hét lên một tiếng, khóc rống nói: “Không phải như thế, chỉ cần dựa theo cốt truyện, tôi rõ ràng có thể làm tổng tài phu nhân! Không chỉ là cả đời giàu có!”
Bạch Nhất Hàm buông tay nói:
“Cô xem, đây là những gì tôi đã nói, tính cách quyết định vận mệnh, dục vọng của con người là vĩnh viễn chừng mực. Cô quá tham lam, rơi xuống kết cục như vậy thật sự không oan. Đã vậy, không bằng cô nói cho tôi biết, lúc trước cô nói, cùng lắm là ba năm sau tôi sẽ chết. Như vậy dựa theo tin tức mà cô biết, sau khi tôi đã chết, thì đã xảy ra chuyện gì?"
Đào Khởi cười lạnh nói: “Anh cũng sợ chết sao? Ha ha, sao tôi phải nói cho anh biết?”
Bạch Nhất Hàm trên mặt không có một tia dao động, thanh âm cũng thực cứng nhắc: “Cô có thể đã quên mất thân phận của bản thân mình rồi, hiện tại cũng không phải tôi đang xin cô nói đâu. Cô cho rằng mình còn có quyền lựa chọn không sao?”
Đào Khởi câm nín, chỉ âm lãnh nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Nhất Hàm nhìn cô một cái, cầm chiếc hộp nhỏ trong tay đặt trên bàn bên cạnh, ngón tay thon dài nhấn một cái, “Cùm cụp” một tiếng vang nhỏ, nắp hộp chậm rãi mở ra, bên trong là một bộ công cụ mới tinh, một cái kìm và nhiều thứ khác, cái gì cần có đều có. Bạch Nhất Hàm quay đầu lại nhìn Đào Khởi nói:
“Cô có biết mấy thứ này ngoại trừ làm công cụ sửa chữa còn có thể làm gì không?
Chắc cô không hiểu lắm, vầy đi để tôi nói cho cô biết. Ví dụ như chiếc kìm này, nó có thể dùng để nhổ răng, chờ đến khi tôi nhổ sạch từng cây răng trong miệng cô, còn có thể dùng để rút móng tay, móng chân, tóm lại là có rất nhiều công dụng a. Ồ, đúng rồi, còn cây dao này, tôi có một chút khiếu hội họa, có thể chạm khắc một bông hoa thật xinh đẹp lên mặt cô. Chừng ấy công cụ đều rất hữu ích, còn rất mới. Cô có muốn thử không? ”
Đào Khởi đồng tử phóng đại, hoảng sợ nói: “Mày dám! Sao mày dám làm vậy với tao!”
Bạch Nhất Hàm vẫn giữ thái độ bình thản như cũ, thậm chí khẽ cười nói:
“Cô lại quên khác biệt thanh phận giữa hai chúng ta rồi, cô có biết danh hiệu Bạch tam thiếu mà tôi treo trên người có ý nghĩa gì không? Nghĩa là đừng nói tôi chỉ nhổ đi hàm răng, móng tay, hay họa mấy đóa hoa trên mặt cô. Dù tính như tôi băm nhuyễn cô ở chỗ này, cũng không có người nào sẽ truy cứu lỗi của tôi. Chẳng lẽ cô cho rằng cha mẹ cô sẽ liều mạng lấy lại công đạo cho cô sao? Dù bọn họ có chịu, cũng là hữu tâm vô lực.”
Đào Khởi nước mắt lưng tròng nhìn cậu, phảng phất thấy được một con quỷ đội lốt người, đáng sợ nhất chính là cô biết những gì cậu nói đều là sự thật. Từ nhỏ thì cô đã ở trong lòng bàn tay của cha mẹ lớn lên, chưa từng ăn qua khổ, nhìn thấy người khác chịu đựng này đó, cô sẽ không có cảm giác gì. Nhưng nếu là bản thân ……Không! Cô cả nghĩ cũng không dám tưởng tượng ra chừng ấy tra tấn rơi xuống người mình là bộ dáng gì, cô thét chói tai khóc ròng:
“Đừng đụng vào tao, mày đừng lại đây! A!!! Mày là ác quỷ! Đừng tới đây…… Ô ô…… Đừng chạm vào tao……”
Bạch Nhất Hàm dừng bước, nhàn nhạt nói: “Vậy cô đã nghĩ đến chuyện nói cho tôi chưa? ”
Đào Khỉ vội hô lớn: “Tao nói! Tao nói……”
Cô sợ tới mức nước mắt nước mũi lấm lem cả mặt, vừa khóc, vừa kể lại cốt truyện mà mình biết, một chữ cũng không dám bỏ sót.
Nói thật lâu, giọng nói cô trầm xuống, tầng hầm lâm vào một mảnh yên tĩnh như chết.
Bạch Nhất Hàm ngồi đối diện cô, nắm chặt song quyền. Nếu chỉ nhìn một cách đơn thuần kết quả, là Mục Tĩnh Viễn cùng Đào Khởi kết hôn, bọn họ thậm chí còn có một đứa con, nhưng cái mà cậu nghe được, lại là Mục Tĩnh Viễn cô độc cùng thống khổ, người khác không biết, nhưng cậu lại rất rõ ràng những gì mà Đào Khởi nói. Mục Tĩnh Viễn phát ngốc với một đống đồ vật là cái gì, cô chỉ đề cập tới một thứ mà Bạch Nhất Hàm biết. Đó đều là những đồ mà mình đã dùng qua, lớn thì là một chiếc ghế dựa, nhỏ thì một cái nút tay áo, thậm chí là một chiếc vớ, này đó ở trong mắt người khác rách nát, kỳ thật thu thập lại cũng không dễ dàng.
Lúc ấy Bạch gia bị lật đổ, một mảnh binh hoang mã loạn(* rối loạn; loạn lạc), ai còn chú ý được đến mấy thứ này đi tới nơi nào? Huống hồ khi Mục Tĩnh Viễn trở về, thời gian đã trôi qua lâu như vậy, anh có thể góp nhặt đồ vật mình đã dùng qua cơ hồ một gian nhà ở, thậm chí anh cùng Đào Khởi kết hôn, hẳn cũng là vì thu thập “Đồ vật” có liên hệ với cậu sao? Nếu là trước đây, có lẽ cậu còn không có tự tin như vậy. Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy tình cảm mãnh liệt của Mục Tĩnh Viễn, cậu rất chắn chắn, dựa theo tình huống mà Đào Khởi nói, Mục Tĩnh Viễn quyết không có khả năng có tâm tư kết hôn với người khác, thì động cơ của anh, nhất định chính là “Thu thập". Rốt cuộc, người duy nhất mà đời trước mình xác định quan hệ yêu đương chính là Đào Khởi, mà chị hai liên tục gây khó dễ Đào Khởi, hẳn cũng không phải bởi vì " Yêu mà không được”, mà là đang bất bình thay mình đi.
Trong mắt của Đào Khởi bây giờ, cô chỉ có thấy Đào Khởi nguyên bản lên làm tổng tài phu nhân, thấy thân là “Nam chủ” Mục Tĩnh Viễn phong cảnh vô hạn, Bạch gia Đông Sơn tái khởi, tái hiện huy hoàng, hết thảy đều là vui vẻ. Vừa vặn thứ Bạch Nhất Hàm ở giữa thấy lại là Mục Tĩnh Viễn mờ mịt như một linh hồn lang thang, những đêm thống khổ cô tịch. Đào Khởi bị trở thành một " Đồ vật "an tĩnh, cả đời yêu mà không được. Chị hai đau khổ mất người yêu, lãng phí một thời thanh xuân. Quan hệ của anh hai cùng anh Khương lâm vào xấu hổ, càng lúc càng xa. Cha mẹ đau lòng mất đi người cha và đứa con thân thương, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn trưởng tử, trưởng nữ lẻ loi một mình mà không thể gặt hái được hạnh phúc. Thẩm gia đau lòng vì mất đi người thừa kế, lại lọt vào Mục Tĩnh Viễn điên cuồng trả thù. Phong vũ phiêu diêu đời trước hết thảy đều là bi kịch, tất cả mọi người đều là kẻ bại trận, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cảm nhận được niềm vui.
Nghĩ đến những chuyện này đều xảy ra trên người người thân mình, trong lòng Bạch Nhất Hàm chỉ có vô cùng hối hận cùng đau lòng, người cũng đã chết rồi, nhưng người sống lại luôn phải chịu nỗi đau chia lìa. Cậu đau lòng cha mẹ, đau lòng anh chị, đau lòng…… Tĩnh Viễn của cậu, cậu đau lòng đến sắp vỡ ra, nhưng cậu cũng không thể giống như Đào Khởi trước mặt, xuyên qua thời gian cùng không gian, trở lại khi đó để an ủi người thân.
Cậu ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm đôi tay đang nắm chặt của mình. Chuyện cậu có thể, chính là ngăn tất cả những bi kịch này lại phát sinh, chỉ cần có thể bảo vệ cho người thân không bị thương tổn, Bạch Nhất Hàm cậu nguyện ở lại Vô Gian địa ngục mãi mãi, vĩnh viễn không được cứu rỗi.
Đào Khởi ngồi ngây ra, đột nhiên cười một tiếng, thì thào nói:
“Đây hết thảy rõ ràng đều rất tốt, nhưng vì cái gì bây giờ đều khác? Phùng Quần sao lại chết sớm như vậy? Thẩm Thiên Dương sao lại không chết? Mày sao lại không chết?
Cứ theo cốt truyện gốc như vậy không tốt sao? Các người cứ ngoan ngoãn đi theo quỹ đạo vận mệnh không tốt sao? Vì cái gì? Các người đều khi dễ một cô gái như tôi, để tôi xuyên qua, lại không cách nào có được tất cả của nữ chính, vì cái gì a?”
Bạch Nhất Hàm ngẩng đầu lên, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, thanh âm cũng thực cứng nhắc, chỉ là hai hàng nước mắt lẻ loi treo trên khuôn mặt vô biểu tình, hiện ra một tia bi thương:
“Cô cảm thấy tất cả những gì cô nói đều rất tốt? Cô cảm thấy cô chỉ là một cô gái, vô luận làm ra chuyện gì đều nên được tha thứ, cho dù là giết người?
Thẩm Thiên Dương thiên chi kiêu tử*, cùng cô không thù không oán, nhưng cô lại âm mưu cho người đi giết anh ấy, cũng bởi vì anh ấy tránh được một kiếp mà cuồng loạn phẫn nộ mắng mỏ. Cô cảm thấy, đây là chuyện mà một cô gái bình thường có thể làm ra sao?
(*Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.)
Cô cảm thấy tôi một lần nữa trải nghiệm cái chết thống khổ bất kham kia cũng là chuyện rất tốt? Cô cảm thấy Bạch gia bị huỷ diệt là một chuyện rất tốt? Cô có biết sự tồn tại của Bạch Thị không chỉ liên quan đến một nhà chúng tôi, nó hưng suy còn liên quan đến cơm ăn áo mặc của hàng ngàn hàng vạn gia đình ngoài kia!
Cô cảm thấy một người đàn ông đau đớn mất đi người mình yêu, từ đây không còn có một đêm nào yên giấc là điều tốt? Cô cảm thấy Thẩm gia mất đi đứa con trai yêu quý, Thẩm phu nhân ở linh đường khóc đến ngất vô số lần cũng là một điều rất tốt? Ha hả, cô cảm thấy những việc này rất tốt, bất quá là bởi vì vui buồn của những người này đều không liên quan tới cô, cái mà cô quan tâm, chỉ là vị trí tổng tài phu nhân mà thôi. Cô muốn tất cả chúng tôi lại tái diễn một lần nữa bị kịch mà cô muốn, dùng nỗi đau cùng cái chết của chúng tôi thành phong cảnh cho một mình cô, phải không?”