Bạch Nhất Hàm quơ quơ cái ly, nói: “Ngọt hay không, chẳng phải anh nếm thử sẽ biết sao?”
Cậu nói, không khỏi phân trần đem cái ly đặt vào trong tay Mục Tĩnh Viễn, xoay người bước đi, vừa đi vừa nói: “Muốn uống thì cứ nói một tiếng không phải được rồi, thật là chịu không nổi anh.”
Mục Tĩnh Viễn tay nắm cái ly: “Không phải Hàm Hàm, anh……” Không có muốn uống a.
Bạch Nhất Hàm đột nhiên quay đầu, nghiến răng soàn soạt: “Anh nếu muốn, thì phải uống cho cạn, nếu dám lãng phí nước mật ong mà em dày công pha thì.…… Hừ hừ.” Nói xong một quay đầu, thổi tóc đi.
Mục Tĩnh Viễn bưng cái ly đứng ở tại chỗ cười khổ: Xem ra đêm nay anh đã chọc xù lông tiểu gia hỏa rồi a, đây là thẹn quá thành giận. Mà thôi cũng chỉ là một ly nước mật ong, uống thì uống, tuy rằng anh không thích uống ngọt, nhưng còn cách nào khác đâu?
Ai bảo mình có một người yêu bé nhỏ thích làm nũng ( anh xác định cậu ấy là đang làm nũng?).
Vài ngụm uống xong ly nước mật ong, cảm giác hương vị có chút cổ quái, hơn nữa quá ngọt, ngọt đến phát ngấy. Bất quá anh cũng không thường uống thứ này, cũng không để ý chỗ nào không đúng, còn tưởng rằng là tiểu gia hỏa mình cố ý pha ngọt đến vậy để trêu cợt anh. Vì thế cười cười rót chút nước vào hòng tan đi mùi vị trong miệng, sau đó liền bước tới tiếp nhận máy sấy thay Bạch Nhất Hàm sát tóc, đưa ngón tay xuyên qua từng sợi tóc mềm mại của cậu, cảm giác tâm cũng mềm thành một mảnh. Chờ đến khi tóc đã khô, anh nhịn không được hôn hôn lên tóc Bạch Nhất Hàm, từ phía sau ôm lấy bờ vai của cậu ôn nhu nói:
“Hàm Hàm em còn giận anh sao?”
Bạch Nhất Hàm vặn đầu nhìn anh một cái, không nói chuyện.
Mục Tĩnh Viễn nhân thể lại hôn hôn sườn mặt cậu nói:
“Hàm Hàm, kỳ thật anh càng muốn em, chính là em gần đây liên tiếp vào bệnh viện, anh cũng thật sự bị dọa sợ. Anh không muốn bởi vì loại chuyện này lại làm thân thể bị bất cứ tổn thương gì, tương lai chúng ta còn dài a.
Hàm Hàm, chờ em khỏe rồi, đừng phạt anh cấm dục có được không? Anh thật sự rất nhớ em.”
Bạch Nhất Hàm nhịn không được cười một tiếng nói: “Em nào có dễ giận dỗi như vậy? Còn là vì loại sự tình này, anh nói như thể em thực cơ khát lắm vậy.”
Mục Tĩnh Viễn vừa thấy cậu cười, cũng đi theo cười nói: “Em nào có cơ khát, rõ ràng là anh cơ khát.”
Bạch Nhất Hàm lại cười một tiếng, xoay người nói: “Ngồi xuống đi, em sấy tóc cho anh, tóc ướt không thể ngủ".
Mục Tĩnh Viễn trầm thấp cười một tiếng buông tay ngồi xuống, Bạch Nhất Hàm cầm lấy máy sấy, bậc gió ấm đứng sau lưng anh một chút để sấy tóc cho, Mục Tĩnh Viễn nhìn ảnh ngược của hai người trong gương, đột nhiên lại cười một tiếng.
Bạch Nhất Hàm nói: “Cười cái gì vậy?”
Mục Tĩnh Viễn cong khóe miệng nói: “Hàm Hàm, đây thật là trạng thái sinh hoạt lý tưởng nhất của anh. Anh hy vọng chờ khi chúng ta đều già rồi, cũng có thể giống như hôm nay vậy, buổi tối cùng nhau tắm rồi cùng sấy tóc cho nhau.”
Bạch Nhất Hàm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cũng không khỏi mỉm cười nói: “Tưởng bở, ai muốn sấy tóc cho anh? Cũng không biết đem eo cong xuống một chút với bưng cánh tay rất mỏi sao?”
Mục Tĩnh Viễn khẽ cười nói:
“Anh thích sấy tóc cho em, thích rửa mặt tắm rửa cho em, vì em làm chuyện gì anh đều thích. Em không biết, mấy ngày này anh ở bệnh viện chiếu cố em, chú cùng dì còn nói anh vất vả, kỳ thật anh cảm thấy hạnh phúc cực kỳ, bộ dáng em ngoan ngoãn ngồi ở trên giường chờ anh lau mặt cho thật sự quá đáng yêu. Ngay cả chiếu cố em đi WC anh cũng rất thích.”
Bạch Nhất Hàm cười mắng:
“Được rồi anh cái tên đại biến thái này, lộ nguyên hình rồi sao? Em đã nói đầu em đã sớm khỏi ấy mà thế nào anh vẫn cứ kiên trì muốn dìu em đi WC, nguyên lai là như thế này! Dâm loạn người bệnh a, anh quá điên rồi, phải kêu chú cảnh sát tới bắt anh mới được.”
Cậu cười, tắt máy sấy, khảy khảy tóc của anh, cười nói: “Được rồi.”
Mục Tĩnh Viễn mỉm cười, đem đầu nhẹ nhàng dựa vào trên người cậu, đôi mắt dán vào hình ảnh trong gương không rời, nhẹ giọng nói:
“Hàm Hàm, em nói đúng, trước kia anh còn có thể khống chế chính mình, nhưng từ khi ở bên em, anh phát hiện mình thật sự càng ngày càng biến thái, anh muốn thời thời khắc khắc đều ôm em, tay của anh không nghĩ rời khỏi làn da em, anh luôn là muốn hôn em, cho dù là tóc, hay là chân, anh còn muốn vĩnh viễn cùng em trong một ổ chăn. Thậm chí thấy em thay quần áo, anh còn muốn đi ngửi hương vị, Hàm Hàm, anh có thể là mắc chứng cơ khát làn da và nhiều tật xấu linh tinh khác, anh muốn thu nhỏ em lại, mang theo bên người mọi lúc, không muốn cùng em tách ra một giây phút nào ”
Mí mắt anh có chút nặng trĩu, giọng nói cũng trở nên cực nhẹ, Bạch Nhất Hàm biết anh muốn ngủ rồi, vì thế cúi xuống đang ngay sườn mặt anh hôn hôn, ôn nhu nói:
“ Đi trên giường ngủ, được không? Hai chúng ta cùng nhau ngủ ”
Mục Tĩnh Viễn miễn cưỡng mở to mắt, cười nói: “ Được, chúng ta cùng nhau ngủ. ”
Bạch Nhất Hàm đỡ anh, hai người cùng nhau nằm trên giường, Mục Tĩnh Viễn đem cả người Bạch Nhất Hàm đều ôm vào trong ngực, thỏa mãn thở dài.
Bạch Nhất Hàm nhìn anh, ngón tay nhẹ nhàng ở bên sườn mặt anh phác hoạ, Mục Tĩnh Viễn ngứa đến cười khẽ một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tiểu gia hỏa, đừng nghịch.”
Bạch Nhất Hàm ánh mắt nhu hòa nhìn Mục Tĩnh Viễn, như thể sợ đánh thức anh, nhỏ giọng nói:
“Tĩnh Viễn, anh không có mắc chứng cơ khát làn da cơ gì hết, anh thật sự rất tốt. Anh thích em, cũng giống như em thích anh vậy, em rất hiểu cảm nhận của anh, bởi vì em đối với anh, cũng giống y như vậy.”
Mục Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, bên môi hàm chứa ý cười, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, không có động tĩnh, hai tay đặt trên eo Bạch Nhất Hàm cũng thả lỏng.
Bạch Nhất Hàm nhẹ vỗ về khuôn mặt anh, ngẩng đầu ghé trên trán anh một nụ hôn, nhẹ giọng nói:
“Ngủ đi, em không tin anh sẽ ở bên người khác. Cho dù là có, cũng không nên là Đào Khởi, em nhất định phải hỏi rõ ràng, thuốc này là em lén mua khi em vừa trọng sinh về mà không ngủ được về đêm, không gây hại gì với cơ thể. Bảo Nhi, em sẽ không hại anh, xin đừng giận em"
Mục Tĩnh Viễn không có động tĩnh, hô hấp đều đều.
Bạch Nhất Hàm nhẹ nhàng dời tay anh ra, xoay người xuống giường.
(Bản edit này chỉ đăng trên Wattpad)
[…]
Cửa tầng hầm ngầm, Trần Phong tự mình canh giữ, thấy Bạch Nhất Hàm đi tới, ngoài ý muốn nói: “Tiểu thiếu gia, sao cậu còn chưa ngủ?”
Bạch Nhất Hàm nói: “Tôi đột nhiên nhớ tới có một số việc muốn hỏi Đào Khởi, anh mở cửa cho tôi đi.”
Trần Phong không nhúc nhích, ôn thanh nói:
“Tiểu thiếu gia, tầng hầm lạnh lẽ, trên đầu cậu còn có thương tích, giờ cũng đã khuya, vẫn là không đi vào thì tốt hơn. Nói nữa, Đào Khởi này vừa nhìn chính là một ả điên, tiểu thiếu gia cậu vẫn là không cần gặp cô ta thì hơn, có chuyện gì, phân phó tôi đi có được không? Nếu không thì chờ ngày mai, Mục thiếu gia sẽ phái người tới.”
Bạch Nhất Hàm khẽ cười nói: “Trần Phong, tôi biết anh là lo lắng cho tôi, nhưng anh chớ quên, tôi là một người đàn ông trưởng thành rồi, mà Đào Khởi dù tính là điên, thì cũng chỉ là một cô gái bị trói thôi, có thể gây ra uy hiếp gì cho tôi được chứ? Chẳng lẽ ở trong mắt anh, tôi đã yếu đuối đến mức cả một cô gái bị trói nữ nhân cũng phải sợ sao?”
Trần Phong thân thủ tốt, chính là mồm miệng thật không quá linh quang, chỉ ấp úng nói: “Không phải như thế tiểu thiếu gia, tôi là sợ cô ta nói hươu nói vượn chọc cậu tức giận.”
Bạch Nhất Hàm vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
“Tôi lại không phải là đứa trẻ, còn có thể bị lời nói của người khác chọc tức đến khóc không thành tiếng? Được rồi, là đàn ông thì không cần bà bà mụ mụ(*), mau mở cửa đi.”
(*) Editor: tui nghĩ ý là lãi nhãi như đàn bà ấy
Trần Phong nghĩ nghĩ, chỉ đành nói: “Vậy tôi sẽ vào cùng tiểu thiếu gia.”
Bạch Nhất Hàm quay đầu nói: “Anh đi theo tôi làm gì?”
Trần Phong nói như lẽ hiển nhiên: “Bảo hộ tiểu thiếu gia a.”
Bạch Nhất Hàm thở dài: “Không cần, tôi muốn một mình gặp cô ta, mau mở cửa cho tôi đi.”
Trần Phong có chút do dự.
Bạch Nhất Hàm mặt tức giận, trầm giọng nói: “Trần Phong, anh không để tôi vào mắt đúng không, sao tôi ra lệnh anh lại bất động?”
Trần Phong cả kinh nói:
“Tôi không có tiểu thiếu gia, sao cậu lại nghĩ như vậy?” Hắn một bên nói một bên moi chìa khóa mở cửa, trong miệng dặn dò nói:
“Chút nữa nếu phát hiện cô ta khác thường, thì cậu ……”
Bạch Nhất Hàm thở dài: “Thì tôi lớn tiếng gọi anh, được rồi phải không?”
Trần Phong cười cười, đáp: “Đúng vậy, tôi liền canh giữ ở cửa, nếu có chuyện, cậu kêu tôi một tiếng thì tôi liền nghe thấy. Gần cửa còn có một cái chuông, cũng có thể cảnh báo.”
Bạch Nhất Hàm bất đắc dĩ nói: “Tôi đã biết, mau mở cửa đi.”
Đào Khởi bị trói vào một chiếc ghế trong tầng hầm, không có bật đèn, chung quanh một mảnh tối om, bởi vì đã ngồi lâu, chỉ cảm thấy cả người khó chịu, lại vô cùng sợ, thật sự không cách nào đi vào giấc ngủ, chỉ có thể không ngừng ở trong lòng quyền rủa Bạch Nhất Hàm để vơi bớt nỗi sợ hãi trong lòng. Cô không biết ngày mai sẽ có chuyện gì đang chờ mình, không rõ ông trời vì cái gì lại bất công với cô ta như vậy. Cô đọc qua bao nhiêu truyện xuyên không, tất cả những người xuyên việt bọn họ đều là người đứng trên đỉnh cao nhân sinh, ngồi trên giang sơn cùng mỹ nam, vì cái gì cô lại phải bị nhốt trong tầng hầm ngầm âm u, nơm nớp lo sợ chờ đợi ngày mai bị xét xử?
Đang tức giận bất bình, liền nghe thấy cửa có động tĩnh, tầng hầm chỉ có một mình cô, phi thường an tĩnh, một chút động tĩnh đều có vẻ rất rõ ràng, cô chờ mong lại sợ hãi, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng cánh cửa.
Cánh cửa chậm rãi mở ra, ánh đèn bên ngoài tràn vào, Đào Khởi bị ánh sáng thình lình xảy đến mà nheo nheo mắt, thật lâu mới thấy rõ người đứng ở cửa. Người tới dáng người cao gầy, đem so với hầu hết đàn ông thì có hơi mảnh khảnh tinh tế, trong tay xách theo một cái một thứ như cái hộp. Cậu đưa lưng về phía ánh sáng, một đôi chân dài thẳng tắp cùng vòng eo nhỏ hẹp hết sức rõ ràng, cậu giơ tay bật đèn tường, ánh đèn cũng không sáng ngời, lại đủ để cho Đào Khởi thấy rõ diện mạo của người tới, Bạch Nhất Hàm!
Không biết vì cái gì, cô luôn cảm thấy Bạch Nhất Hàm lúc này cùng người trước kia nhìn thấy ở cạnh Mục Tĩnh Viễn kia không giống nhau. Cậu trên mặt cũng không có biểu tình gì, lại làm cô vô cớ cảm thấy ớn lạnh.
Bạch Nhất Hàm khẽ gật đầu với người ngoài cửa một cái, cánh cửa chậm rãi đóng lại, cậu đứng ở tại chỗ lẳng lặng nhìn Đào Khởi trong chốc lát, chân dài đan xen, chậm rãi đi xuống từng bậc thang một.
Đào Khởi chỉ cảm thấy bị cậu nhìn đến lạnh cả sống lưng, lông tơ toàn thân đều dựng lên, làm cô bất giác không dám la lối khóc lóc, chỉ là ngốc ngốc nhìn người không giống Bạch Nhất Hàm này chậm rãi đến gần mình. Khi cậu đến đủ gần, cô mới thấy rõ thứ trong tay cậu, là một thùng dụng cụ nhỏ.
Bạch Nhất Hàm ở trước mặt cô thì dừng lại, trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng:
“Tôi biết cô không phải Đào Khởi, cô không cần phải giảo biện(*). Trên đời này có quá nhiều chuyện không thể lý giải, hai người khác biệt quá lớn.”
( * tranh cải, ngụy biện)