“Sư phụ, trên giang hồ có rất nhiều môn phái, vậy môn phái chúng ta gọi là gì?” vừa bái sư, Đông Phương Ninh nhịn không được hỏi lung tung.
“Tiêu Dao phái” đáp ứng thu Ninh nhi làm đồ đệ, một là do Hoàng Thượng bức bách, hai là mình rất thích Ninh nhi. Không nghĩ tới Hoàng Thượng thực sự muốn Ninh nhi bái mình làm sư phụ, thân là Thái tử một nước dùng tam quỳ cửu khấu hành đại lễ với một tiểu quan viên nhỏ bé, nếu đồn ra bên ngoài không biết sẽ ra sao? Bất quá một tiểu đồ đệ trong đầu nghĩ bao nhiêu thứ kỳ quái như Ninh nhi quả là phiền chết được.
“Tiêu Dao phái, cái tên nghe rất hay” nghe sự phụ rốt cuộc trả lời, Ninh nhi trong lòng càng vui vẻ. Dật Hiên nếu sớm biết chỉ cần nhanh chóng đáp ứng, Ninh nhi nó sẽ thôi huyên thuyên bên tai thì chắc rằng không cần nó hỏi cũng sẽ nói hết mọi vấn đề cần thiết.
Ba chữ “Tiêu Dao phái” thốt ra, Dật Hiên mới ý thức bản thân chỉ là buộc miệng. Mười chín năm trôi qua vẫn có những chuyện không thể quên nhất là khi dọn vào Tướng quân phủ, tình cảnh so với kiếp trước có nhiều nét tương đồng. Còn nhớ rõ kiếp trước được chết trong vòng tay ấm áp của sư phụ, khi đó còn thề không bao giờ dùng đến chiêu thức của Tiêu Dao phái. Bất quá đó là lời thề kiếp trước, sang kiếp này sư phụ sẽ không trách mình đem võ thuật Tiêu Dao phái phát dương quang đại đi. (Anh lật lộng quá đó nha Hiên ca)
Tiêu Dao phái…cũng tốt… Sau mấy mươi năm, Tiêu Dao phái lại tái xuất giang hồ, vang danh thiên hạ. Nhưng có ai nào ngờ, Tiêu Dao phái một lần nữa tái xuất lại diễn ra trong thư phòng của Nguyệt quốc Thái tử và do một Thái phó nhỏ nhoi quyết định.
“Sư phụ, người đã nhận Ninh nhi làm đệ tử, vậy cho con một sư đệ đi” mới yên tĩnh được chốc lát, Ninh nhi lại mè nheo.
Đeo mặt nạ bạch ngân, chấp tay sau lưng đi tới đi lui, Dật Hiên không hiểu vì sao mình lại đáp ứng Ninh nhi. Dật Hiên chợt nhận ra Hoàng thượng quả nhiên sáng suốt, Ninh nhi làm đệ tử mình nhưng có chịu thiệt cũng không phải là phụ tử bọn họ.
Hồi tưởng lời Ninh nhi nói, Dật Hiên vừa cảm động vừa vui mừng. Trong sáu năm qua, Dật Hi vẫn mong ngóng mình, muốn bái mình làm sư phụ. Dật Hi là đệ đệ ruột thịt nay nhận nó làm đổ đệ thật có chút kì quái. Ninh nhi nói mình đeo mặt nạ, Dật Hi sẽ không biết nhưng giấy sao gói được lửa, bản thân cũng không thể suốt đời dùng thân phận này đối mặt với đệ đệ, biết phải làm sao đây?
“Ninh nhi, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Sáng sớm đã bị Thái tử lôi kéo đi đến rừng cây năm đó, còn nói cho mình một cái kinh hỷ. Rừng cây? không lẽ Ninh nhi không hể quên chuyện xưa.
Ngày hôm đó ở thư phòng cãi nhau với Ninh nhi, khi hồi phủ đã cảm thấy hối hận. Ninh nhi có cái gì sai đâu mà mình lại nặng lời, người kia tên Tiêu Dật Hiên, gọi là “Hiên ca ca” cũng phải đạo. Bản thân chỉ không hiểu vì sao trong mấy ngày ngắn ngủi quan hệ bọn họ lại tốt như vậy. Đến ngày thứ hai đã muốn tạ lỗi với Ninh nhi nhưng do Huyết sát lệnh, phụ thân xin phép cho mình ở trong phủ đến ngày hôm nay.
Ninh nhi kéo mình đến đây có lẽ muốn nhắc chuyện xưa, bản thân hạ quyết tâm lát nữa phải tạ lỗi với Ninh nhi.
“Bổn Thái tử dẫn ngươi đi gặp một người, còn là ai thì lát nữa sẽ biết” ngày hôm qua vất vả thuyết phục sư phụ, để tránh đêm dài lắm mộng, sáng sớm hôm nay, Đông Phương Ninh liền lôi kéo Dật Hi chạy đi.
Sau khi bái sư, Đông Phương Ninh đã tính toán rõ ràng. Nếu ấn thân phận Dật Hi sẽ trở thành trưởng bối của mình đi, hắn với mình cùng lớn lên không thể chiếm tiện nghi như vậy. Đã cùng hứa hẹn, tìm được Hiên ca ca sẽ cùng nhau bái sư vì thế Dật Hi phải cảm tạ ta. Ta nhỏ hơn ngươi một tuổi nhưng là ta bái sư trước nên chấp nhận gọi ta một tiếng Đại sư huynh a.
“Người đó là ai?” nhìn người quay lưng với mình đứng ở phía xa, Dật Hi nhẹ giọng hỏi, trong lòng có ngầm suy đoán chỉ là sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.
“Ngươi tự mình đến gặp sẽ biết, ta về trước, phụ hoàng còn không biết ta lén trốn ra ngoài” Đông Phương Ninh nói xong chạy đi, vừa được vài bước như nhớ ra điều gì quay đầu nói lớn
“Tiêu Dật Hi, sau này còn dám nói Đông Phương Ninh ta vong ân phụ nghĩa, ta sẽ không tha cho ngươi” liếc nhìn người ở phía xa, dương dương tự đắc cười lớn.
Dật Hiên sớm đã cảm nhận có người đến, biết Dật Hi tới gần, bất chấp cái gì rối rắm cùng lo lắng, xoay lưng đối mặt với đứa đệ tử này thôi.
“Hiên ca ca”
Cả người chợt run rẩy. Tuy rằng sau khi bộc lộ thân phận, Ninh nhi lúc nào cũng kêu mình “Hiên ca ca” nhưng lời đó thốt ra từ Dật Hi có khác biệt rất lớn. Ở tướng quân phủ bốn tháng, người trong phủ vẫn xem hắn là khách nhân mà tiếp đãi, Dật Hi không phản đối cũng không hề thân cận hắn. Dật Hiên không ngờ rằng lần đầu tiên nghe Dật Hi gọi một tiếng ca ca lại trong hoàn cảnh này. Hắn tham luyến, hắn quyết tâm phải nhận Dật Hi làm đồ đệ, có như thế sẽ được nghe Dật Hi gọi thêm vài tiếng “Hiên ca ca ca” đi.
“Ninh nhi nói, người muốn gặp ta, người thật sự là Hiên ca ca” Dật Hi có chút phấn khích.
“Hiên ca ca, Dật Hi sáu năm nay luôn khổ luyện võ nghệ nhưng vẫn không thể bằng Hiên ca ca năm đó”.
“Hiên ca ca, người làm sao lợi hại như vậy?”.
“Hiên ca ca, Dật Hi mấy năm nay rất khổ cực tìm kiếm người”.
“Hiên ca ca, người có phải so với phụ thân ta còn lợi hại hơn nhiều?”.
“Hiên ca ca…Hiên ca ca nhận Dật Hi làm đồ đệ đi”.
Tai nghe Dật Hi gọi từng tiếng “Hiên ca ca”, Dật Hiên quay cuồng hưởng thụ thẳng đến Dật Hi một câu cuối cùng mới khôi phục ý thức. Trong long muôn ngàn lần muốn nói: “Ta không muốn làm sư phụ của đệ, ta chỉ muốn làm ca ca của đệ” nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm để nói rõ mọi việc. Hắn lo sợ nếu Dật Hi biết mình là ca ca nó, có khi nào sẽ quay đầu rời đi? Chi bằng nghe theo lời Ninh nhi, thu Dật hi làm đồ đệ trước, chuyện kia sau này hãy tính.
“Hảo” (1) Dật Hi nín thở chờ đợi chỉ một từ này. Tâm nguyện rốt cục thành hiện thực, liển trực tiếp hành lễ bái sư như sợ rằng chỉ trễ một khắc người trước mặt sẽ đổi ý.
Dật Hi lộ vẻ hưng phấn, lòng Dật Hiên lại chua xót: “Tâm nguyện của đệ đã thành hiện thực còn tâm nguyện của ta biết đến bao giờ đây”.
“Đứng lên đi, Tiêu Dao phái không có lễ tiết, quy cũ hà khắc gì cả, chỉ cần ngươi không làm việc trái lương tâm, đạo nghĩa, vi sư tuyệt không trách phạt”.
Thu nhận thêm một đệ tử cũng nên có bộ dáng của sư phụ, muốn chỉ bảo vài câu lại thấy nó bộ dáng dò xét mình, lòng lo lắng: “Không lẽ Dật Hi nhìn ra cái gì sơ hở?”
“Sư phụ, Bạch ngân tu la vương mà phụ thân nhắc đến chính là người?” không phải điều bản thân lo lắng, Dật Hiên thoáng nhẹ nhỏm. Mình may mắn thu được hai cái đệ tử thật thông minh, mới đó đã bị phát hiện.
“Chính là ta”.
“Thật chính là người, một mình diệt Huyết sát môn, người có bị thương ở đâu không?”
“Ta…ta không sao, chỉ là ít vết thương ngoài da” Được Dật Hi quan tâm, Dật hiên trong lòng vừa vui sướng vừa cảm thấy ấm áp.
Bọn chúng nói gì cũng là đệ nhất sát thủ trên giang hồ, giỏi nhất là dùng ám khí cùng liều mạng, võ công của mình dù cao đến mấy cũng không tránh khỏi bị thương. Ngày đó, phụ thân tức giận nào có phát hiện mình bị thương, Ninh nhi thì phấn khích căn bản không nghĩ tới, chỉ có Dật Hi mà thôi.
“Dật Hi”
“Dạ…sư phụ”
“Ta lớn hơn ngươi chỉ vài tuổi, tuy mang danh sư đồ nhưng từ nay về sau vẫn cứ gọi ta là Hiên ca ca được rồi”
“Hảo…Hiên ca ca, Dật Hi nhớ rõ”
Lặng lẽ nắm chặt tay, Dật Hiên thoả lòng, khe khẽ mỉm cười.
(1) sửa tới sửa lui vẫn để chữ “hảo” này đọc suông miệng nhất a, mà ta cung thấy hợp văn cảnh.