“Đứng lại, ngươi đã đi đâu?” từ lúc Huyết sát môn hạ sát lệnh phải giết sạch Tiêu gia, Tiêu Hán Thần hạ nghiêm lệnh trừ phi phải thượng triều bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý rời khỏi phủ, không nghĩ tới người này đã đi đâu từ sớm giờ mới trở về, thật không biết trời cao đất rộng.
“Phụ thân, ta chỉ ra ngoài dạo. Ngài luôn nói ta không phải người của Tiêu gia vậy danh sách huyết sát lệnh kia chắc sẽ không có tên ta” Cực kì mệt mỏi, Dật Hiên vốn định hồi phủ nghỉ ngơi một lát, không nghĩ tới vừa vào cửa đã bị phụ thân bắt gặp, nhất thời chột dạ. Bất quá muốn đối phó phụ thân có vô vàn biện pháp khó chịu, mỗi lần thành công là mỗi lần lòng Dật Hiên chua xót. Quả nhiên:
“Ta chẳng qua gặp Tiêu đại nhân sớm như vậy đã từ bên ngoài trở về, thuận miệng hỏi một câu thôi. Hiện tại Tiêu gia thời buổi rối loạn, đại nhân không muốn ở đây có thể chuyển đi nơi khác” dứt lời, Tiêu Hán Thần xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng phụ thân khuất xa, Dật Hiên vội vã trở về Tây Viện. Hôm nay còn phải dạy Thái tử, chính mình nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một lát.
“Hán thần, Hán thần…” vừa mới vào tới phòng đã nghe giọng gọi to từ phía sau, người đó còn xém chút đâm sầm vào người hắn.
“Quang Vinh An, sao ngươi lại tới đây?”
Quang Vinh An này là đệ đệ ruột của nguyên phối phu nhân. Lí Hầu gia có một đứa con trai này cùng hai cái tiểu nữ, một được gả cho đương kim Hoàng Thượng làm hoàng hậu cũng chính là mẹ ruột của Đông Phương Ninh, một được gả cho Tiêu Hán Thần. Hai nữ nhân này đều tài sắc vẹn toàn, hết lòng vì trượng phu chỉ tiếc là hồng nhan bạc phận đều mất sớm.
“Hán Thần, huynh thật tài giỏi a, chuyện Huyết sát môn sáng nay đểu lan truyền hết kinh thành.”
“Ta có cái gì tài giỏi? Không biết đã đắc tội ai mà có người bỏ ra số tiền lớn thỉnh đệ nhất thiên hạ sát thủ lấy mạng cả nhà ta”.
“Ngươi thật sự không biết?” nhìn chằm chằm Tiêu Hán Thần nói.
“Biết cái gì? Lại có huyết sát lệnh mới?”
“Huyết sát lệnh? Haha…từ nay về sau trên giang hồ sẽ không còn cái gì gọi la huyết sát lệnh” Tiêu Hán Thần có vẻ không biết, Quang Vinh An vẻ mặt đắc ý khoa khoang.
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là vào sáng hôm nay cả giang hồ đã lan truyển Huyết Sát Môn kia đã diệt vong không con một mạng, lấy đâu ra huyết sát lệnh, đúng là chuyện tốt, chuyện tốt”.
Tiêu Hán Thần xưa nay không hề để ý đến an nguy của bản thân, Huyết sát lệnh kia lại đe doạ tính mạng toàn Tiêu gia mới khiến hắn lo sợ. Thật khó hiểu Huyết Sát môn lại đắc tội với ai mà bị diệt môn trong một đêm.
“Nghe nói đêm qua là một nam nhân đeo mặt nạ bạch ngân xông vào Huyết sát môn như chốn không người, cái chính là hắn mỗi khi giết một người đều chỉ hỏi một câu duy nhất, huynh đoán thử xem?”
Quang Vinh An tỏ vẻ thần bí, mong chờ phản ứng cuồng nhiệt của Tiêu Hán Thần nhưng lại lần nữa phải thất vọng.
“Hắn hỏi rằng: Kẻ bỏ tiền thuê Huyết Sát môn thảm sát Tiêu gia là ai?” chén trà trong tay Tiêu Hán Thần rơi xuống đất, cái người mang mặt nạ kia có quan hệ với Tiêu gia…còn là…là rất thân thiết?
“Hahaha…rất kinh hỷ đi, ta dám chắc từ nay về sau sẽ không có một sát thủ nào dám đụng đến Tiêu gia nữa đâu. Mà huynh không biết người đó là ai sao?”
“Hiên ca ca, Bạch ngân tu la vương mà giang hồ đồn thổi một đêm diệt sạch Huyết sát môn chính là người đi” biết được thân phận thật sự của Dật Hiên, Đông Phương Ninh sớm đã đoán ra.
Vừa bước vào thư phòng, Ninh nhi đã réo rắc bên tai hỏi không ngừng khiến Dật Hiên nhức cả đầu.
“Thế nào, Thái tử sẽ không phán ta tội giết người đi” Dật Hiên vui đùa hỏi.
Dật Hiên từ trước đến nay không hứng thú với việc giết người, Huyết sát môn kia đã là sát thủ tức nhiên luôn phải chuẩn bị tâm lý có người đến báo thù. Dù Tiêu Hán Thần có hay không thừa nhận, Tiêu gia kia vẫn là người thân của Dật Hiên. Kiếp trước là Giáo chủ ma giáo, tuy không mất đi thiện tánh nhưng tuyệt đối không để kẻ khác khinh thường, ức hiếp. Kiếp này cũng vậy, ngoại trừ việc Thái tử xúc phạm mẫu thân hắn ra thì không một ai được phép xúc phạm tới hắn, tới người thân của hắn mà không phải trả đại giới.
Huyết sát lệnh đã ban ra bằng mọi giá phải hoàn thành, Tiêu Diệt Huyết sát môn chính là cách diệt trừ hậu oạn tốt nhất. Đáng tiếc không tìm ra được kẻ chủ mưu bất quá sau sự việc tối qua sẽ không có kẻ nào lại dám động đến Tiêu gia.
“Hiên ca ca thật lợi hại, ca có biết không người năm đó truy sát Ninh nhi cũng chính là người của Huyết sát môn. Trong sáu năm qua, phụ hoàng tốn rất nhiều tinh lực cũng không thể tiêu diệt căn cơ của bọn chúng, Hiên ca ca, người làm thế nào chỉ trong một đêm đã thành công?” Đông Phương Ninh đặc biệt phấn khích bởi không ngờ người giúp nó báo thù xưa lại chính là Hiên ca. “Tàn nhẫn” “sát nhân” những từ này chưa từng xuất hiện trong ý niệm của Đông Phương Ninh. Dám ám sát Thái tử đương triều cùng con trai của Đại tướng quân vốn là tội đáng muôn chết.
Làm sao lý giải? Nếu có thể lựa chọn, Dật Hiên tình nguyện bản thân không có loại năng lực này. Hắn có thể dễ dàng xâm nhập tiêu diệt Huyết sát môn không chỉ vì thân thủ siêu phàm mà trọng yếu là hắn cùng bọn họ là cùng một loại người. Là một Đế vương dưới trướng kì nhân dị sĩ thân thủ cao cường không thiếu nhưng họ lại không thể tìm ra được điểm chí mạng của Huyết sát môn. Còn Dật Hiên thừa hiểu thế nào là quy tắc cùng thủ đoạn để sinh tồn trong cái chốn ưu tối này cũng giống như đánh giặc trên chiến trường: Biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
“Hiên ca ca, người dạy võ công cho ta đi, không bằng Ninh nhi bái ca làm sư phụ” Đông Phương Ninh trộm nghĩ nếu mình trở thành đệ tử của Hiên ca ca sẽ không cần phải hâm mộ Dật Hi nữa..
“Ninh nhi, ngươi cả ngày trong đầu đều suy nghĩ cái gì? Ngươi nên nhớ mình là Thái tử của một nước” Dật Hiên cảm thấy chính mình quá thất bại, không thể dạy dỗ tốt Ninh nhi lại càng làm cho nó ở trước mặt mình không hề có bộ dáng của một Thái tử.
“Ninh nhi nói không sai, Trẫm cũng muốn cho Ninh nhi bái ngươi làm sư phụ” Dật Hiên ngẩn cả người. Đã sớm phát hiện có người ở ngoài cửa nghe lén lại không nghĩ tới đó là Hoàng Thượng mà còn lại cùng Ninh nhi hồ nháo.
“Thần tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng, việc bái sư này chỉ là thông lệ của giang hồ, Thái tử…”
“Không ngại, không ngại…Trâm thời gian qua đối với cách hành xử của khanh trong từng sự việc đặc biệt thích thú. Khanh văn võ song toàn, đối với quốc gia đại sự cũng có những kiến giải rất tốt, Trẫm tin tưởng đem Ninh nhi giao cho khanh là lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa lại càng danh chính ngôn thuận để khanh quản giáo Ninh nhi hay sao?” lời cuối cùng, Đông Phương Khôn nở một nụ cười không rõ ý tứ.
Dật Hiên không còn lời phản bác, nghe qua là ý khen ngợi nhưng càng ý thức rõ vị Hoàng đế này không dễ đắc tội.
Đông Phương Khôn không nói rõ ý nhưng người thông tuệ sẽ hiểu rõ tâm ý trong đó. Bái sư không đơn giản là tìm cho Ninh nhi một sư phụ, Đông Phương Khôn ngồi trên đế vị nhiều năm, nhìn người không ít, hắn hiểu rõ chỉ có làm cho Ninh nhi trở thành người mà Dật Hiên quan tâm hắn mới hết lòng phò trợ bảo vệ cho nó. Sự kiện Huyết sát môn là minh chứng rõ ràng nhất.
“Thần tuân chỉ” Dật Hiên biết, hành động lần này đã khiến Hoàng đế kiên kị chính mình. Hắn chẳng qua là ngại chuyện Ninh nhi đối với mình sùng bái, không muốn xa rời, là lo lắng quan hệ với Tiêu Hán Thần hay là cũng có ý thưởng thức tài năng của mình, phương diện nào cũng có đi. Đông Phương Khôn quả là một vị Hoàng đế thông tuệ, nhìn xa trông rộng, hắn không ghét bỏ, thanh trừ mình mà lựa chọn toàn tâm dùng mọi cách sử dụng tái năng của mình.
Làm thế nào để trở thành một vị Hoàng đế tốt cùng một từ phụ, Đông Phương Ninh còn phải học tập rất nhiều.