Triển Dực Phi không cảm thấy phiền khi phải thay đồ qua thay đồ lại, Lâm Ngọc Đồng mê đắm ngắm nhìn, cuối cùng hận không thể mua tất cả về, thế nhưng vì đang đi ra ngoài du lịch không được thuận tiện, cho nên chỉ có thể mua hai ba bộ.
Không ngờ Triển Dực Phi lớn đến như vậy, đây là lần đầu tiên đi ra ngoài mua quần áo với người khác. Những lời này chính là ý trên mặt chữ. Lúc còn nhỏ, quần áo của anh đều là mẹ mua, sau khi mẹ mất thì là cô mua cho, tiếp đó thì lại là tự mình mua. Anh chưa từng có kinh nghiệm đi trung tâm thương mại mua sắm quần áo với ai cả. Tuy rằng chuyện này rất khó để người khác có thể tin được, nhưng quả thực đây là lần đầu tiên.
Lâm Ngọc Đồng cười hỏi: "Có cần phải mỗi loại đều mua cất đi như vậy không? Anh chú trọng mỗi một lần đầu tiên của chúng ta vậy sao."
Vốn tâm tình của Triển Dực Phi đang rất tốt, vừa nghe những lời này thì lại thấy không thoải mái. Anh nghĩ tới cái tên Diệp Chân vô cùng đáng ghét kia đã khiêu vũ với tiểu Đồng nhà anh!
Lâm Ngọc Đồng nghĩ trong lòng tại sao vừa mới tốt hơn một chút mà giờ đã liền biến sắc rồi? Cậu nhận lấy túi quần áo mà nhân viên bán hàng đưa tới, "Anh làm sao vậy? Không vui à?"
Trước khi tiến vào giấc ngủ, Triển Dực Phi nghĩ có nên đặt vài thứ xung quanh hay không, nhưng thấy cậu ngủ sâu như vậy, anh cảm thấy cho dù thực sự thả Lâm Ngọc Đồng ra thì cậu cũng chẳng có sức mà xuống giường, sẽ không ngã.
Kết quả hôm sau anh mở mắt ra thì thấy, cái người đáng lẽ nên ngoan ngoãn ngủ cạnh anh thế mà lại không thấy đâu cả!
Triển Dực Phi xuống giường tìm khắp cả căn phòng, ngay cả toilet với gầm bàn cũng không bỏ sót, nhưng vẫn không thấy Lâm Ngọc Đồng.
Sẽ không phải là tức giận rồi đấy chứ?!
Triển Dực Phi thậm chí còn chưa mặc quần đã gọi điện thoại cho Lâm Ngọc Đồng, nhưng cậu lại không bắt máy.
Điều này càng khiến anh lo lắng, mặc đồ xong thì liền sang gõ cửa phòng bên cạnh, "Ba mẹ, có thể mở cửa cho con được không ạ?"
Lâm Chi Tùng cùng Trần Tố Trữ hốt hoảng vội đi ra, "Làm sao vậy Dực Phi?"
Triển Dực Phi hỏi: "Tiểu Đồng có ở đây không ạ? Con không tìm thấy em ấy."
Nghe vậy thì Trần Tố Trữ thở phào: "Mẹ lại tưởng có chuyện gì. Thằng bé có nói nó muốn đi lấy đồ gì đó cho nên ra ngoài rồi, có thể lát nữa là nó về thôi."
Triển Dực Phi nói: "Nhưng mà em ấy không nhận điện thoại của con."
Lúc này Lâm Ngọc Đồng yếu ớt mệt mỏi từ trong tháng máy đi ra, cậu khàn khàn giọng nói: "Là vì em đã về đến nơi rồi, cho nên mới không nhận điện thoại."
Triển Dực Phi đi tới đỡ lấy cậu, muốn nói có phải là em mệt lắm phải không? Nhưng lại cảm thấy những lời này thật sự là dư thừa. Đêm qua anh mang theo sự khó chịu với tên kia, nên khi làm có phần hơi quá sức, hơn nữa ỷ vào đang là kì nghỉ nên có chút không tiết chế. Đây cũng là lần đầu tiên anh khiến cho giọng của Lâm Ngọc Đồng rên nhiều đến thành ra thế này.
Lâm Ngọc Đồng chào ba mẹ mình: "Ba, mẹ, con đi vào ngủ tiếp một lát, tối qua con ngủ không đủ."
Tóc người không đủ mềm mại, hơn nữa ngọn tóc cũng không đủ nhọn, vốn cũng không thích hợp để làm bút lông, trừ phi là tóc máu (*) thì có thể sẽ tốt hơn. Cho nên chiếc bút lông này không có khả năng có thể đem ra viết, nhưng để cất giữ thì cũng là một lựa chọn không tồi. Hơn nữa tặng đối phương bút, cũng có chút giống như là muốn được đối phương nắm giữ trong lòng bàn tay.
(*) Tóc máu: là lớp tóc đầu tiên của trẻ sơ sinh từ khi còn trong bụng mẹ đến khi ra đời. (Đụng trúng chuyên môn của bạn Min =)))
Triển Dực Phi rất thích, nhưng mà còn chưa kịp nói cảm ơn, anh liền phát hiện ra Lâm Ngọc Đồng đã ngủ mất rồi, xem ra thật sự là rất mệt.
Lâm Ngọc Đồng ngủ cả buổi sáng, cơm cũng chưa ăn. Cho nên cậu căn bản không biết trong thời gian này Triệu Đức Hoa đã gọi điện thoại cho ba mình, đồng thời ba cậu cũng nói rằng gia đình mình chuẩn bị đi đến thành phố H, sau khi Triệu Đức Hoa nghe thấy vậy, lão cũng nói sẽ đến thành phố H để gặp ba cậu một lần.
Triển Dực Phi cũng không biết có miêu nị (*) trong chuyện ấy, vì vậy cũng không tiện hỏi thêm, hiển nhiên cũng không nói chuyện này với Lâm Ngọc Đồng, cho nên đến tận lúc tới thành phố H thì Lâm Ngọc Đồng mới biết Triệu Đức Hoa từ nước ngoài bay thẳng đến đây, còn hẹn gặp ba cậu, nói muốn thảo luận về chuyện hạng mục.
Khi Lâm Ngọc Đồng biết chuyện liền mắng tới mắng lui Triệu Đức Hoa trong lòng, sau đó vội vàng suy nghĩ xem phải ngăn cản thế nào, nhưng cậu cũng chưa bao giờ gặp qua Triệu Đức Hoa, trực tiếp nói người kia không đáng tin cũng không thích hợp, nhưng ba cậu lại chuẩn bị đi gặp người ta, cậu bây giờ mới tới ngăn ba thì cũng không thể được. Cậu cho dù ngàn tính vạn tính cũng không tính được da mặt người này lại có thể dày đến như vậy, trực tiếp đến thành phố H tìm ba cậu. Lễ năm mới, phàm là người thì sẽ không quấy rầy một nhà người ta mừng năm mới phải không?
Triển Dực Phi lại thản nhiên ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích.
Lâm Ngọc Đồng nói: "Anh mau đi đi!"
Triển Dực Phi nhàn nhã mở một cuốn sách ảnh về du lịch: "Đi làm cái gì? Lúc chúng ta kết hôn anh đã đưa cho ba hai hạng mục đều đã bắt đầu cả, toàn bộ tiền ba đều đã đưa vào đó làm sao còn tiền để tiếp tục đầu tư nữa? Hơn nữa, trước đó anh cũng nói qua với ba, khó tránh được người của Uông Băng Yến sẽ làm khó dễ chúng ta, cho nên có việc cần đầu tư, hy vọng ba có thể nói với anh một tiếng, ba cũng đã đồng ý rồi."
"Anh! Triển Dực Phi! Sao anh không nói sớm!" Lâm Ngọc Đồng bỏ nhào lên chỗ Triển Dực Phi đang ngồi, vừa cù anh vừa nói: "Thấy em sốt ruột rất thú vị có phải không?"
"Ha ha ha ha ha, đừng cù nữa! Được rồi được rồi, đừng giận mà, anh không biết vì chuyện gì mà em lại gấp như vậy nữa? Ôi chao, bảo bối nhi ngồi lên trứng của tôi!"
"..............."
Trong phòng ầm ĩ một trận, bên này Lâm Chi Tùng gặp mặt Triệu Đức Hoa. Nhưng không ai nghĩ rằng, Lâm Chi Tùng không có tiền trong tay, nhưng ông lại nhớ đến Triệu Đức Hoa đã từng giúp mình khi ông rơi vào thời điểm khó khăn nhất, liền giấu cả nhà mà nhận lời cho Triệu Đức Hoa vay thế chấp, mà cũng không chỉ là đơn thuần cho đối phương mượn tiền, mà là lấy danh nghĩa của nhà đầu tư nhập cổ phần cho đối phương bước đầu xây dựng công ty Bảo Kiến Phẩm.
Hết chương 33.
(1) Đèn tường
(2) Hộp đựng vòng cổ (Cái hộp trong truyện là bằng gỗ nhưng tôi tìm không ra QAQ, nhưng hình dạng là như vầy đó)