*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ahuhuhuhu Iceland thua rồi TT^TT
Editor: Min
Chương 32:
Cho đến bây giờ Triển Dực Phi chưa từng nuốt lời với Lâm Ngọc Đồng, bởi vậy đã đồng ý giúp cậu tìm hiểu về công ty Bạch Dương thì rất nhanh cũng đã có kết quả, nhận được kết luận là, tư chất của công ty Bạch Dương tuy rằng kém một chút, nhưng không phải là không thể trở thành đối tác hợp tác. Chẳng qua trong số hai người con của ông chủ công ty, người con cả đôn hậu thành thật, là một người rất cẩn thận, có thể cùng nhau hợp tác để mang lại lợi ích, mà người con thứ hai lại giảo hoạt vô cùng, có thể vì lợi ích mà vứt bỏ nguyên tắc, cũng không thích hợp để cùng hùn vốn kinh doanh. Cho nên ý tứ của Triển Dực Phi là, hợp đồng này đã được ký, không cần phải cố ý buông bỏ, tái đảm nhận tổn thất, nhưng phải có biện pháp ngăn không cho cậu hai Bạch gia nhúng tay vào.
Lâm Ngọc Đồng không hiểu biết nhiều lắm về chuyện làm ăn, hiển nhiển là nghe theo Triển Dực Phi, liền đem lời của anh nói lại với ba mình. Lâm Chi Tùng còn đang muốn dừng lại nhưng nghe Triển Dực Phi nói vậy rất có lý, liền làm theo ý của Triển Dực Phi. Đến lúc này, cuối cùng Lâm Ngọc Đồng mới buông được những tâm sự trong lòng xuống.
Ngày hôm đó, khi tan tầm về Triển Dực Phi lấy ra vé máy bay, là dành cho Lâm Ngọc Đồng, sáng ngày 18 khoang hạng thương gia đến thành phố S. Lúc cầm lấy vé Lâm Ngọc Đồng do dự một lát, hỏi Triển Dực Phi: "Dực Phi, anh thấy lễ mừng năm mới chúng ta đi du lịch được không?"
Nếu công ty Bạch Dương và việc gia đình cậu phá sản không có liên quan đến nhau, vậy điểm mấu chốt nhất chính là người bạn học cũ của ba cậu – Triệu Đức Hoa.
Theo như những gì mẹ cậu nói ở đời trước, vào lễ mừng năm mới Triệu Đức Hoa sẽ đến nhà cậu, hơn nữa ông ta còn mang đến bản kế hoạch đầu tư để đề xuất hợp tác với ba cậu, mà ba cậu lại thực sự bị hấp dẫn. Nếu vậy cậu đứng ở phía sau đưa ba đi nơi khác thì sao? Vậy không phải người kia đến tìm sẽ không thấy? Cho dù chỉ là trì hoãn trong thời gian ngắn cậu cũng muốn thử xem sao, cố gắng hết mức để ba cậu không giao thiệp với Triệu Đức Hoa, sau đó cậu sẽ biện pháp khác.
Triển Dực Phi lại không biết đến suy tính của Lâm Ngọc Đồng, nghĩ thành chuyện khác. Anh cầm lấy Lâm Ngọc Đồng, áy náy nói: "Thật có lỗi với em tiểu Đồng, từ sau khi chúng ta đăng kí kết hôn anh còn chưa một lần đưa em ra ngoài đi du lịch. Nếu không thì như vậy, em muốn đi thế nào anh đều theo em, chỉ cần trở về trước ngày mùng 7 là được."
Lâm Ngọc Đồng vừa nghe liền biết là Triển Dực Phi hiểu sai, nhưng cậu lại không thể nói thật, đành phải bảo với Triển Dực Phi: "Anh muốn đi đâu, em cũng không để ý chuyện chọn nơi, không phải mọi người nói sau hôn lẽ sẽ ra ngoài chơi sao? Chuyện hưởng tuần trăng mật thì để tháng 5 nói cũng được. Hiện tại em nói đi du lịch chủ yếu là muốn đưa ba mẹ đi ra ngoài một chút. Nhà em mặc dù người ngoài nhìn vào thì thấy cũng có chút điều kiện, nhưng thực ra nuôi ba đứa con, cho nên ba mẹ em đều tiết kiệm với chính bản thân mình, bọn họ khó mới có được dịp nghỉ ngơi vào lễ mừng năm mới, lại vừa đúng lúc em được công ty Dịch Du chia lợi nhuận, cho nên..."
"Vậy em hỏi ý của ba mẹ xem, nếu ba mẹ cảm thấy được, vậy chúng ta sắp xếp thời gian, dù sao thì thời điểm nay mua vé máy bay cũng không dễ."
"Thế thì để mai em qua chỗ mẹ một chuyến."
Ngày hôm sau Lâm Ngọc Đồng liền lái xe trở về nhà ba mẹ, lúc cậu về đến nhà chỉ thấy mẹ một mình trong phòng khách đang tính toán cái gì đấy, trên bàn trà bày đầy các loại hóa đơn, để cùng một chỗ sợ là có cái phải dày đến 6, 7 cm.
Thậm chí Trần Tố Trữ cũng không biết có người vào nhà, còn đang cầm máy tính lên loay hoay. Bà khi thì nhíu mày, khi thì lại gãi gãi mặt, dường như mức tổng không trùng khớp, cho nên phải lấy các hóa đơn xuất nhập để tính lại.
Lâm Ngọc Đồng đã sớm tuyệt vọng với việc sắp xếp những chuyện thế này trong gia đình, cậu đi qua ngồi cạnh mẹ, "Mẹ, mẹ đang làm gì mà chuyên tâm thế?"
"Bây giờ không phải cuối năm sao, mẹ đang tính sổ." Trần Tố Trữ buông máy tính xuống, "A? Sao con lại về? Dực Phi không về cùng con à?"
"Anh ấy còn đang bận bịu công việc của công ty, có thể là phải đến tối mới về được. Mẹ đang tính cái gì? Có muốn con giúp mẹ tính toán không?"
"Không cần đâu, cũng chẳng phải cái gì quan trọng, nếu không có việc gì thì con mau đi nghỉ ngơi đi." Trần Tố Trữ sửa sang lại hóa đơn một chút rồi thu dọn gọn lại, ý tứ sâu xa mà nói: "Ngày đó mẹ gọi cho Dực Phi, nó nói với mẹ, con một ngày vừa muốn đi học vừa muốn viết tiểu thuyết còn làm việc nhà, cũng rất vất vả, nó còn hỏi mẹ làm thế nào mới cho con được cảm giác an toàn. Lúc nghe cái cách nó nói chuyện thì có vẻ như cảm giác thất bại đặc biệt sâu, con trai, không phải con đang tự đặt áp lực lên mình đấy chứ?"
"Cũng không có gì nhiều, con là đang thừa dịp còn trẻ mà cố gắng làm nhiều hơn một chút thôi. Mà không nói chuyện này nữa, mẹ, lần này con qua là muốn hỏi mẹ một chút, mẹ có muốn cùng con và Dực Phi đi du lịch đợt tết không, bọn con đã tìm được nơi để đi chơi rồi, cũng đừng ở trong nhà mãi, mẹ cùng với ba bình thường toàn bận rộn công việc không có cơ hội đi du lịch, sao không đơn giản là ra ngoài để thư giản và giải sầu?"
"Chuyện này..... cũng không phải là không được, nhưng mẹ cũng phải hỏi ý của ba con một chút."
"Vâng, dù sao cũng là người một nhà cùng nhau đón tết, con nghĩ ba sẽ đồng ý thôi." Lâm Ngọc Đồng rất hiểu ba mình, mẹ nói bên tai ba là ba sẽ mềm lòng, chỉ cần mẹ đồng ý, việc này tám chín mười phần là có thể thông qua.
Lâm Ngọc Phi nghe thấy được đi du lịch trong dịp lễ mừng năm mới, cơm trong mồm còn chưa kịp nuốt đã nói: "Chuyện này con đồng ý! Trời ạ, gần đây con thật sự mệt mỏi với thầy cô quá rồi, đi ra ngoài thư giãn một chút đi mẹ, dù sao mọi năm cũng toàn ở nhà đón năm mới không có cảm giác gì mới mẻ cả, cho dù là một thành phố nhỏ bình thường cũng tốt hơn ở nhà nhiều đó ạ."
Trần Tố Trữ không nói gì, quay sang nhìn người chủ gia đình.
Lâm Chi Tùng nói: "Mọi người đều đồng ý rồi, ba đây có phản đối cũng vô dụng, vậy đi thôi, mấy đứa chọn địa điểm, ba mẹ không ý kiến."
Cả đêm qua Lâm Ngọc Đồng đã nghĩ đến một số nơi rất được. Chứng ám ảnh cưỡng chế cũng chỉ có điểm ấy là có ích, đã muốn làm chuyện gì thì sẽ không thể bỏ dở. Cậu thấy đi thành phố H hay thành phố X đều được, chủ yếu là thời gian quá ngắn, nếu muốn ra nước ngoài thì lại không kịp xin visa, bằng không thì đi vòng quanh Châu Âu là lựa chọn không tồi. Chỉ có thể trách là cậu chuẩn bị quá muộn.
Triển Dực Phi nghe xong nói: "Vậy thì đi thành phố H đi, nhưng mà không phải em còn đi thành phố S để tham gia hội nghị thường niên sao? Vậy cả nhà cần chờ em quay lại hay là em bay thẳng từ thành phố S sang thành phố H?"
Lâm Ngọc Đồng không chọn cái nào trong hai phương án, cậu chọn cách đưa ba mẹ cùng đến thành phố S, tham gia hội nghị thường niên xong thì bay sang thành phố H.
Sắp tới năm mới, người mua hàng tết càng ngày càng nhiều, lượng xe trên đường cũng tăng, bình thường chỉ mất 40" phút đã đến nơi giờ phải mất tận một tiếng. Mọi người ở công ty chờ cũng có chút sốt ruột, còn có rất nhiều nhân viên mới chỉ từng nghe qua về Lâm Ngọc Đồng chứ chưa từng gặp qua, cũng không tò mò không được, cho nên khi hai người Nghiêm, Bạch đưa người vào công ty, rất nhiều nhân viên trong công ty nhìn họ.
Nghiêm Thụ mời cậu đến phòng họp mới. Nơi này hiển nhiển là không giống với căn gác nhỏ kia, chẳng những không gian đủ lớn, không khí đủ trong lành, hơn nữa đồ dùng làm việc đều là đồ mới tinh, Nghiêm Thụ còn đặc biệt đưa cho Lâm Ngọc Đồng một chiếc ghế dựa vô cùng thoải mái. Bên trong công ty còn có phòng trò chơi, nó có thể cung cấp cho khách tới chơi những trải nghiệm hoặc có thể để nhân viên thư giãn khi làm việc mệt mỏi. Lâm Ngọc Phi đã vào đó thì không thể lôi ra nổi. Bạch Y Hà theo như thường lệ đưa cho Lâm Ngọc Đồng báo cáo sản phẩm và hạng mục trọng điểm tiếp theo công ty sẽ phát triển.
Lâm Chi Tùng và Trần Tố Trữ đối với việc này cũng không phải là hiểu lắm, nhưng nhìn thấy con trai có thể chuẩn xác đưa ra một số vấn đề liên quan, còn cùng với hai người Nghiêm, Bạch nghiên cứu thảo luận khá hợp lý, bọn họ liền thấy được chuyến đi này không hề uổng phí.
Để Lâm Ngọc Đồng học quản trị kinh doanh là ý nguyện của Lâm Chi Tùng, lúc ấy Lâm Ngọc Đồng cũng là vì ba mẹ mà muốn gánh vác một phần nên mới từ bỏ đam mê của mình. Lâm Chi Tùng cũng không phải là không hối hận, nhưng bây giờ thấy thế này, có lẽ vậy cũng rất tốt?
Đối với ý nghĩ như vậy của ba mình Lâm Ngọc Đồng cũng không giải thích gì nhiều, dù sao chuyện cũ cũng qua rồi, hơn nữa cậu cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch.
Bạch Y Hà báo cáo xong tiến độ làm việc, thì ngối xuống đối diện với Lâm Ngọc Đồng, thấy cậu không có câu hỏi gì khác, liền thay đổi đề tài, nói: "Đúng rồi tiểu Lâm tiên sinh, công ty chúng ta gần đây đang có ý định mua bản quyền trò chơi của một bộ tiểu thuyết huyễn huyền, đã cùng bàn bạc với đối phương rồi, nếu thành công thì đó sẽ trở thành hạng mục mới trọng điểm để công ty phát triển vào năm sau. Một nhóm người đã đến công ty vào tháng trước, hơn một nửa đã kinh nghiệm chế tạo webgame (*), hơn nữa năng lực đều vô cùng xuất sắc, chúng tôi muốn làm thử nghiệm mới."
(*) Webgame: Hay còn gọi là browser game là loại hình game chơi trên web thông qua trình duyệt. Webgame ra đời và phát triển mạnh từ giữa tập niên 90. (Theo Wikipedia)
Diệp Chân không phục, "Sao mà không thể nhớ thương? Chỉ cần lần này công ty chúng ta mua bản quyền trò chơi, về sau khẳng định sẽ có cơ hội gặp mặt, họ Bạch kia tôi nói cô nếu mà tôi theo đuổi được cậu ấy thì cô phải mời tôi ăn bữa cơm."
Bạch Y Hà nói: "Thỉnh xin mời, vạn nhất đối phương là một khủng long to lớn, tôi xem anh còn mở màn hình ra không!"
Lâm Chi Tùng nói: "Mấy đứa vui vẻ là được, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên đi. Đúng rồi, lát nữa có phải tìm cái gì để trải ra sàn khách sạn mà ngủ không? Nếu không thì Đồng Đồng, con lại đi mua túi ngủ đi?"
Lâm Ngọc Đồng cũng có chút phát điên, cậu đã lâu không ngủ dưới đất, thật sự có chút không can tâm tình nguyện ngủ dưới sàn, đặc biệt là ở khách sạn. Nhưng mà nếu không ai ôm thì khẳng định là cậu lại bị rơi.
Sau đó không có biện pháp, Lâm Ngọc Đồng đành đặt một phòng có giường đặc biệt thấp tại khách sạn, đây không phải nơi mà lần trước cậu nghỉ, mà là nơi ở đời trước khi đến ký kết cậu đã ở qua một lần. Giá cả thuê phòng ở nói đó cực kỳ cao, nhưng sự phục vụ và quang cảnh xung quanh xứng đáng với giá cả.
Buổi tối, khi Lâm Ngọc Đồng đang tắm, Triển Dực Phi gọi điện thoại tới. Triển Dực Phi vừa mới hoàn thành xong công việc chưa được bao lâu, lúc này đang ở trên xe.
"Có nhớ anh không?"
"Biết còn hỏi." Lâm Ngọc Đồng tùy tiện lau nước. Thực ra cậu còn chưa tắm xong, chạy ra sớm như vậy chỉ bởi vì nghĩ có thể là Triển Dực Phi gọi điện đến.
"Buổi đêm em ngủ trên giường thì cẩn thận một chút, đừng quên đặt đồ gì đó xung quanh."
"Vâng, em đã tìm một khách sạn có giường rất thấp để ở rồi. Anh vẫn đang ở trên xe à?" Cậu nghe được có tiếng vang của còi ô tô.
"Ừ, anh mới xong việc chưa được bao lâu, đang đi thẳng về nhà." Tưởng tượng đến lúc về nhà không nhìn thấy Lâm Ngọc Đồng, trong lòng lại thấy có chút không muốn về.
"Ngày mai anh còn phải đi làm không?"
"Có lẽ buổi sáng vẫn còn bận, anh sẽ tranh thủ ngày mốt đến tìm em."
"Được, vậy anh đi đường cẩn thận, em còn phải tắm tiếp."
Sáng sớm hôm sau khi ăn sáng xong, Lâm Ngọc Đồng liền hỏi Trần Tố Trữ, "Mẹ, mẹ có muốn đi làm tóc không? Con biết có một tiệm làm tóc rất được, con đang muốn đi cắt tóc, mẹ nếu muốn đi làm tóc thì cùng đi với con. Ba cũng đi cùng chứ?"
Lâm Ngọc Phi thấy nếu không đi thì chỉ còn lại mình mình, lập tức cũng muốn đi theo. Vừa đúng dịp năm mới, nó cũng muốn đổi sang kiểu tóc khác. Cả ngày đều cố gắng học tập mà quên chú ý một chút đến hình tượng của mình. Nhìn anh trai nó xem, rồi nhìn nó đi! Một người là thiếu gia nhà giàu có, một người là con trai không được cưng chiều của gia đình làm nông, thế này đúng là khác biệt quá nhiều.
Bản thân Lâm Ngọc Đồng khác quen thuộc với tiệm làm tóc kia, lúc sau có người vội ra cắt tóc cho cậu, hỏi cậu muốn cắt kiểu đầu như thế nào, cậu nghĩ nghĩ nói: "Ngắn hơn một chút so với bây giờ là được, kiểu tóc không thay đổi. Nhưng cắt xong tôi muốn giữ tóc mình lại."
Cả nhà cùng nhau đi vào trung tâm thương mại mua đồ linh tinh, đầu tiên Lâm Ngọc Đồng chọn cho ba mẹ mỗi người một quần áo mới, là một món quà, sau đó mua tặng cho em trai một chiếc smartphone mới ra mắt trên thị trường. Mỗi lần Trần Tố Trữ lấy thẻ ra, kết quả đều bị Lâm Ngọc Đồng giữ lại. Lúc sau bọn họ tìm một nhà hàng giản dị bên trong trung tâm thương mại để ăn chút gì đó, thuận tiện nghỉ ngơi, Lâm Ngọc Đồng hỏi mẹ mình: "Mẹ, mẹ thấy tặng quà gì cho người hơn 40 tuổi thì tốt ạ? Dực Phi có mấy người cô, đối xử với anh ấy cũng không tồi, lễ mừng năm mới này con cảm thấy hẳn là nên tặng chút quà gì đó."
Triển Hồng Anh ở trong quân đội chưa về, cho nên tạm thời có thể không cần lo lắng, chỉ cần gửi tặng nhà chồng cô là được, nhưng hai cô Triển Hân Hoa và Triển Hân Khiết lại không giống vậy.
Hội nghị thường niên được tổ chức tại một khách sạn, ngoại trừ cùng ăn liên hoan thì còn có các tiết mục biểu diễn khác, có thể sẽ có một số trò chơi và bốc thăm trúng thưởng vân vân. Lâm Ngọc Đồng từ lúc đi học cho đến khi tốt nghiệp cũng chưa từng tham gia câu lạc bộ nào, cho nên cậu mới chỉ tham dự hội nghị của các tác gia chứ chưa bao giờ tham gia các hội nghị thường niên thế này. Nhưng ở trong thời đại thông tin phát triển chính là có những lợi ích như vậy, cho dù bạn chưa từng tham gia, bạn cũng có thể biết đã toàn bộ quá trình của chúng.
Nghiêm Thụ đang đứng trên sân khấu để phát biểu, nhân viên toàn công ty âm thầm cảm thấy so với cái bục diễn thuyết thì ông chủ chỉ cao hơn có một chút. Lâm Ngọc Đồng cùng với những người nòng cốt trong công ty ngồi chung một bàn, ngồi nghe Nghiêm Thụ phát biểu trong chốc lát, lúc này Bạch Y Hà nói: "Lâm tử, tôi đang hỏi các nhân viên là ngoài tiền thưởng và phần thưởng bên ngoài họ còn muốn phúc lợi gì không, bọn họ nói ai trúng thưởng trong trò bốc thăm may mắn thì được khiêu vũ với cậu, cậu thấy sao?"
Lâm Ngọc Đồng khiêu vũ cũng không tốt lắm, nhưng nếu là, liền nói: "Được, nếu như không sợ tôi giẫm vào chân thì có thể."
Vì thế sau khi bốc thăm trúng thưởng, thì có một bàn như thế này...
Diệp Chân xoay người sang phía Lâm Ngọc Đồng, làm một động tác mời. Lâm Ngọc Đồng cũng không có ký do gì để từ chối, liền cùng Diệp Chân đi tới sàn nhảy. Diệp Chân đặt tay lên eo Lâm Ngọc Đồng, "Lâm tử, cậu thực sự đã kết hôn rồi?"
Lâm Ngọc Đồng trả lời: "Đã kết hôn rồi."
Diệp Chân nói: "May mà tôi còn có Tán Sài Đồng Tử, chờ đến khi bọn tôi gặp mặt, tôi nhất định phải nghĩ ra cách để theo đuổi cậu ấy, sau đó mỗi ngày khiến cậu ấy cho tôi đọc bản thảo."
Lâm Ngọc Đồng thật sự không muốn đả kích Diệp Chân, cho nên cậu đành giả ngốc không lên tiếng.