Thiết bị đầu cuối của Ellens vang lên, hắn thở hổn hển khẩu khí thô ráp, lập tức nhận quang não.
Lâm Mặc đang ở bên trong buồng lái, lúc này hắn đã đem tóc mái dài buộc chặt lên trên, lộ ra cái trán trơn bóng, mắt kiếng thật dày không biết bị vứt tới chỗ nào, hiện ra khuôn mặt nhã nhặn bình tĩnh.
"Lão đại, chúng ta bị đám quân đội kia vây chặt ở bên ngoài, không cẩn thận nổ tượng thần nữ thần, có muốn thuận tiện lấy lũ chó săn kia luyện tay nghề một chút hay không?"
Lantis đoán không sai, trước đó Metal đã liên hệ với Lâm Mặc, tới nơi này chỉ sợ là vì chờ thuộc hạ bảo vệ hắn trong bóng tối trước sau vẫn lắc lư ở Solo tinh cầu tới đón hắn rời đi.
Mà Hi Lâm trực tiếp phái quân đội mai phục ở gần đó, bây giờ là e rằng đã phát hỏa trước.
Ellens hít một hơi thật sâu, khó khăn đẩy lên hai chân vô lực, run run rẩy rẩy đứng lên.
Nam Kính mặc dù mệt đến mức mí mắt cũng không muốn mở ra, nhưng vẫn nhanh chóng bò lên đỡ hắn.
Trên cổ còn có vết roi, thực sự rất là đau khổ.
Đột nhiên, cổ được buông lỏng. Nam Kính nhìn roi rơi xuống.
"Học trưởng?"
Ellens ánh mắt phức tạp nhìn cậu, ngay khi nhìn thấy vết hồng ở cổ kia, cặp mắt đào hoa lộ ra một chút đau lòng.
"Đi thôi thân ái, ta không nên bắt ngươi làm con tin, cho dù là cho ngươi theo ta diễn một màn kịch."
Nam Kính mang theo một chút hy vọng hỏi: "Anh không đi sao?"
Làm nhiều như vậy, chạy trốn lâu như vậy, Ellens chính là vì rời khỏi tinh cầu Solo.
Hắn biết Weinman sẽ không để hắn rời đi, tuy rằng lý do hắn suy đoán, cùng ý nghĩ của Weinman, không giống nhau, cách nhau rất xa.
"Đương nhiên phải đi." Ellens thấp giọng nói.
Weinman lên đường, che ở lối ra duy nhất.
Nam Kính thấp thỏm bất an, cậu vô cùng hiểu rõ tình hình của đứa trẻ lúc này, vội vàng nói: "Anh và nó đều không chịu được bất kỳ cực nhọc gì nữa, em chỉ có thể làm cho nó tạm thời yên tĩnh lại, đứa trẻ cần an ủi cùng trị liệu tốt hơn, bây giờ nếu như anh rời đi, đứa trẻ sẽ rất nguy hiểm."
Đôi mắt mờ mịt nhìn về phía Weinman từ đầu đến cuối không có nói chuyện nhưng vẫn chăm chú nhìn hắn, Ellens nói: "Công tước đại nhân, nếu như ngài nguyện ý thả tôi đi, như vậy như ngài mong muốn, trên thế giới này không có bất kỳ con riêng nào của ngài được sinh ra."
Hắn sờ sờ bụng, âm thanh bên ngoài làm oanh tạc hoàn cảnh xung quanh.
"Nếu như ngươi không tin, ta có thể để đứa bé này ở lại."
Lúc Ellens nói như vậy, Lâm Mặc đã hiểu rõ ý của hắn.
Bất chấp tấn công.
Dù sao cũng phải đem người mang đi.
"Anh làm sao có khả năng cho em đi..."
Môi Weinman run cầm cập hai lần, âm thanh run rẩy hỏi: "Em bỏ được sao?"
"Công tước đại nhân, kỳ thực những thứ ta nợ ngươi, ta đã trả hết."
Ellens bình tĩnh đến mức khiến người sợ sệt "Ta lừa tình cảm của ngươi, ngươi cũng lừa ta. Ta từng vứt bỏ ngươi, ngươi cũng đã vứt bỏ ta. Ta tiêm vào người ngươi chất lỏng dị thú cô đặc, mà ngươi đồng dạng... Trả lại cho ta."
"Có ý gì?" Đồng tử Weinman đột nhiên co rút nhanh "Cái gì gọi là trả lại cho em?!"
Ellens nhàn nhạt giễu cợt nói: "Mười năm trước, A Nhĩ Pháp phá huỷ dung mạo của ta, còn đem thuốc tiêu hao tinh thần lực nồng độ cao tiêm vào thân thể ta. Ngươi chịu qua thống khổ, ta đồng dạng cũng từng chịu đựng qua, thậm chí ta so với ngươi thống khổ hơn."
Nam Kính giơ tay lên, gắt gao cắn chặt cánh tay.
Cậu bỗng nhiên duỗi ra một cái tay đặt ở bụng Ellens, cảm giác được, đứa trẻ kia đang khóc, hơn nữa tiếng khóc càng ngày càng yếu ớt.
Giữa hai chân Ellens, máu chảy xuống.
"Anh, anh không biết..."
Thân thể Weinman bỗng nhiên loáng một cái, suýt nữa ngã nhào trên đất, được Lantis và Hi Lâm ở hai bên trái phải đỡ lấy.
Hắn không biết.
Hắn thật sự không biết gì.
Thuốc tiêu hao tinh thần lực, đây là thứ bị đế quốc nghiêm cấm bằng sắc lệnh!
"Đúng vậy, ngươi không biết. Vậy bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết."
Trên trán Ellens mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống, nói: "Là ta sai rồi, ta sai nên mới vừa bắt đầu liền không có đứng ở trận doanh của ngươi, lần đầu tiên tiêm thuốc cho ngươi cũng không biết tương lai ta sẽ yêu ngươi..... Nhưng mà loại thuốc kia, một khi tiêm vào một lần, nhất định phải một lần lại một lần mà tiêm vào, bằng không ngươi sẽ chết."
Hắn cười đến thảm đạm bi thương.
Đã từng có người hỏi hắn, nếu như ngươi thật sự yêu Weinman, tại sao không dừng tay.
Hắn muốn ngừng tay, nhưng không thể ngừng, chỉ có thể lo lắng đề phòng mặc cho tất cả điều đó phát sinh.
"Tiêm thuốc vào người ngươi, là ta đã làm sai... Nhưng năm đó tư liệu quân bộ bị mất trộm, nếu như ngươi chịu chú ý bắt tay đi điều tra, cũng có thể phát hiện, chuyện đó cũng không phải ta làm."
Dừng một chút, Ellens cười tự giễu một cái "Ta nói cái này, ngươi chỉ sợ cũng sẽ không tin tưởng đâu ha."
Hi Lâm biệt nữu mà dời tầm mắt, không được tự nhiên sờ sờ mũi.
Không quản Weinman có tin hay không, hắn tin tưởng.
Hơn nữa, hắn biết.
Nhưng hắn không thể nói.
Weinman lúc này nơi nào còn quan tâm những thứ ngổn ngang kia, hắn quan tâm nhất, vẫn là người trước mắt.
"Em thì sao?" Weinman ngừng thở, nhìn đôi mắt Ellens: "Thân thể của em thế nào rồi?"
"Giáng cấp thôi." Ellens tiếp tục hời hợt nói.
"Giáng cấp?"
Tầm mắt Weinman mơ hồ, hắn đem cừu hận đúc thành một thế giới, bây giờ thế giới đó sụp xuống triệt triệt để để.
"Oanh —— "
Âm thanh tòa nhà sụp đổ bỗng nhiên đánh vào tâm trí Nam Kính, cậu đem ánh mắt cầu viện hướng về Lantis.
Chỉ thấy Lantis có cảm giác trong lòng mà cho cậu một thủ thế, ngẩn ra, Nam Kính quyết tâm, cắn răng một cái, xuất kỳ bất ý [1] đem tay phải bổ về phía sau gáy Ellens.
[1] Xuất kỳ bất ý: bất ngờ, thình lình.
Trước mắt Ellens bỗng nhiên tối sầm lại, mềm mại ngã xuống, để thuận tiện đỡ hắn Nam Kính nhanh chóng lật người lại.
Nhưng mà, hai người đều không trực tiếp rơi trên mặt đất.
Lantis ôm Nam Kính vào trong ngực, mà Weinman lại càng nhanh hơn ôm Ellens, sờ thấy một tay đầy máu.
"Mau cứu em ấy! Ta không còn khí lực!"
Nam Kính gắt gao ôm lấy Lantis, nằm nhoài trên vai anh khó chịu mà nhìn Ellens rêи ɾỉ thống khổ.
"Hi Lâm!" Lantis kêu một tiếng.
"Ta một người đã giữ không được, ngươi phải cùng ta." Hai bên thái dương Hi Lâm đổ mồ hôi, có chút vội vàng nói.
Lantis ở phương diện này cũng không thông thạo, nhưng bây giờ không thể lựa chọn.
Weinman đem người ôm chặt vào lòng ngực, một cái tay nâng sau gáy Ellens, quỳ trên mặt đất hôn môi, hai má Ellens, nước mắt ngang dọc.
Hắn vùi đầu tại hõm cổ Ellens, giữ nguyên thanh âm vững vàng lại hết sức nhu hòa nói: "Bảo bối, đừng chống cự bọn họ, van cầu em. Anh vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em lần nào nữa, xin hãy tin tưởng anh một lần."
Hai mắt Ellens không có tiêu cự, vô thần mà chảy nước mắt.
Hi Lâm đã ngẩng mặt lên, hai con mắt hơi khép, hai tay chắp trước ngực, môi không ngừng ngâm xướng ca dao cổ, mang theo sức mạnh động viên lòng người, hồn xiêu phách lạc, dễ dàng khôi phục lại thần trí Nam Kính.
Trước mắt Nam Kính, Hi Lâm đã hóa ra một đuôi nhân ngư, thân thể bất động trên khoảng không.
Tóc dài đỏ sậm của hắn biến thành lóe ánh huỳnh quang màu vàng nhạt, mà con mắt cũng nhiễm phải màu xanh thẳm như biển rộng.
Chân dung Hi Lâm như thánh tử, không nhiễm một hạt bụi.
Mà chẳng biết lúc nào, hai tay ôm thật chặt Nam Kính đã buông ra, Lantis làm ra động tác giống Hi Lâm, tóc dài như mất trọng lực mà bay lên, dung nhan tuyệt mỹ kinh diễm đến khiến người không thể rời mắt.
Tiếng ca như thủy tinh thuần túy ưu mỹ, từng tia từng sợi rót vào linh hồn, in vào lòng người.
Như lời kêu gọi đến từ biển rộng, chúc phúc cùng bảo vệ đến từ biển sâu.
Nam Kính không tự chủ được rơi nước mắt, ý thức căn nguyên trôi đi lại từ từ khôi phục.
Cậu ngơ ngác nhìn hai mỹ nhân ngư, cho là mình đang ở trong mộng cảnh.
Tiếng ca của nhân ngư, xuyên thấu tường cao, truyền ra bên ngoài lọt vào trong tai mỗi người.
Hỏa diễm biến mất không thấy tăm hơi.
Hai bên đang chiến đấu đều không hẹn mà cùng ngừng lại, giống như bị đầu độc, mỗi một người đều sinh ra kích động muốn quỳ bái.
Hơi ngẩn ngơ, Phong Tiệm Ly trước tiên thu hồi cơ giáp, từ trong khoang nhảy ra, thẳng tắp nhìn về phía trong phòng nhỏ dưới lòng đất.
Theo sát ở phía sau chính là Lâm Mặc, không quan tâm kẻ địch và thuộc hạ, hắn đột nhiên nện một đám chỉ kém đầu bị khống chế, cũng chạy xuống.
Ellens nhắm chặt hai mắt, vô lực dựa vào trong lòng Weinman, được hắn nhẹ nhàng ôm lấy.
Mà lại nhìn Hi Lâm, đã mặt tối sầm lại nhìn mình chằm chằm cái đuôi cá màu vàng nhạt đẹp đẽ như đom đóm, một mặt biểu tình buồn bực hận không thể gϊếŧ người.
Nhưng hắn thoạt nhìn càng như là bỗng dưng nhỏ đi vài tuổi, chiều cao cùng dung mạo cũng giống như là đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Về phần Lantis...
"Trời ạ!"
Nam Kính hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi xổm người xuống đem bảo bảo nho nhỏ hình dáng nhân ngư nằm trên đất chỉ dài hơn một thước [2] bế lên, hoảng sợ vọt tới bên cạnh Hi Lâm, hoa dung thất sắc [3] mà ngồi chồm hỗm xuống để Hi Lâm xem.
[2] 1 thước = 0,33m (tính theo Trung Quốc)
[3] Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi
"Chuyện này...chuyện này... Lantis anh ấy anh ấy anh ấy —— "
"Phản ứng bình thường."
Hi Lâm nhìn dáng vẻ Lantis trong lòng chanh chóng bình tĩnh lại, cười ha ha vươn ngón tay mãnh liệt đâm khuôn mặt nhỏ tròn vo, da thịt vô cùng trắng mịn, ngón tay bị Lantis cắn một cái.
"Ui —— tiểu tử thúi ngươi không muốn khôi phục chứ gì?"
Hi Lâm thâm trầm mà rút tay về, đừng xem đứa trẻ mới như là một hai tuổi, nhân ngư vừa sinh ra thì đã có hàm răng, miệng vừa cắn xuống xấu hổ tức giận, trực tiếp cắn cho chảy máu.
Nam Kính còn đang đắm chìm trong trạng thái Lan mỹ nhân nhà cậu thành đứa trẻ nhân ngư không thể tự thoát ra được.
Chuyện gì vậy chứ, ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì xảy ra.
Lúc này, cậu thấy được cứu tinh.
"Ca! Anh mau nhìn!"
Nam Kính lập tức giơ Lantis cho Phong Tiệm Ly vừa lao xuống xem, chỉ thấy Phong Tiệm Ly sửng sốt một chút, sau đó quét mắt nhìn Hi Lâm.
Hi Lâm cà lơ phất phơ mà đuôi cá vung trái vung phải, đập đất phát ra tiếng ba ba vang vọng.
Phong Tiệm Ly dần dần yên tâm, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ mà cùng Lantis nhìn nhau.
Sau đó, hắn làm ra động tác giống Hi Lâm —— chọt... chọt... chọt!
Chỉ có điều gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ thôi, cảnh tượng này thoạt nhìn rất buồn cười.
Lantis khóc không ra nước mắt.
Các ngươi, đám hỗn đản này!
Đuôi cá vàng chói lọi của hắn vung lên, kháng nghị tựa ở trên cánh tay Nam Kính cọ tới cọ lui, còn uốn một cái đem cái đầu chôn ở trước ngực Nam Kính, tại một địa phương nào đó nhô ra mạnh mẽ cắn một cái.
"Á!"
Nam Kính kích động suýt nữa đem thằng nhóc này ném ra.
Mẹ nó, Lantis ngươi cũng thật là, lúc nào cũng không quên chiếm tiện nghi.
Weinman tra xét tình huống của Ellens, phát hiện không có vấn đề gì, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ôm người đến xem Lantis và Hi Lâm.
Hi Lâm hoàn hảo, chẳng qua là về hình dáng thiếu niên bảy, tám tuổi, Lantis lại bi kịch, trực tiếp trở lại thành em bé!
Weinman muốn cười, lại phát hiện căn bản không cười nổi, đành phải khe khẽ thở dài, cụp mắt hôn lên trán Ellens.
Thì ra, mất mà lại có được là cảm giác này.