Lúc Weinman xuống dưới, Ellens đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Hắn vẫn là một tay bưng bụng, một tay dùng roi kẹp lại cổ Nam Kính.
Nghe thấy tiếng bước chân, Ellens cảnh giác mở mắt ra, ngay khi nhìn thất Weinman, cả người hắn cũng bắt đầu không kiềm chế được mà phát run, nếu như không phải thân thể quá mức suy yếu, hắn tuyệt đối muốn lui về phía sau.
Weinman chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hết thảy tâm tình đều vì nhìn thấy Metal như vậy mà đau lòng.
"Metal..."
Trong đôi mắt hổ phách của Ellens hiện ra nam nhân một mặt bi thương, hàm răng chạm vào nhau phát ra âm thanh khanh khách.
Không, hắn không muốn gặp lại Weinman, nam nhân này, sẽ chỉ làm hắn mất đi tất cả —— bất kể là tôn nghiêm hay tình yêu, cái gì cũng đều không có.
Weinman bị ánh mắt mang đầy sợ hãi mà dừng bước.
Hắn khó có thể hô hấp, tầm mắt rơi vào trên mặt, trên người Ellens.
"Em sợ anh?"
Thanh âm hắn tối nghĩa cực kỳ.
Mấy ngày ngắn ngủi này, Ellens giống như là bệnh nặng đến sắp mất mạng, như xác chết di động.
Sắc mặt hắn trắng bệch không chút hồng hào, mái tóc bị mồ hôi làm ướt nhẹp dính ở trên mặt, càng lộ vẻ suy yếu.
"Đừng tới đây." Ellens thở hổn hển nói.
Thân thể Weinman lảo đảo.
"Metal."
Hắn ôn nhu như rất nhiều năm kêu tên trước kia của Ellens, đôi mắt nhạt màu tràn đầy thương tiếc cùng hối hận đem Ellens bao phủ lại.
"Bảo bối, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"
Hắn dụ dỗ, từng chút từng chút tới gần người đang tràn đầy đề phòng.
"A...A, đau quá... đau quá... đau ——!"
Cổ Nam Kính đột nhiên truyền đến đau đớn làm cho kinh hô thành tiếng, cậu cảm giác được cái roi kia giống như là lửa, lửa nóng thiêu đốt da thịt của cậu.
"Có phải ngươi cho rằng, ta không dám động đến hắn?"
Ellens gằn từng chữ từ trong hàm răng mà nói ra, thành công làm Weinman dừng lại ở đó.
Lantis giật mình trong lòng, lôi kéo Hi Lâm trực tiếp nhảy xuống, đứng ở phía sau Weinman nhíu mày nhìn về phía Nam Kính.
Tên tiểu tử này!
Đáng chết cậu tuyệt đối là cố ý bị Metal xem là con tin!
Nam Kính chột dạ cực kỳ, không dám nhìn Lantis, trời ạ đừng giỡn, cậu cũng không muốn như vậy a, ngoài việc làm một con tin bị Ellens khống chế, cậu không nghĩ tới còn có phương pháp gì có thể làm cho Ellens hết khủng hoảng.
Cổ cậu tuyệt đối đã bị ghìm ra dấu.
"Sẽ không, Metal."
Weinman cụp mắt nhìn Ellens, như là nước ôn nhuận không hề có một tiếng động "Anh biết, em yêu thích cậu ấy, đối với người em yêu thích, em xưa nay đều không nỡ thương tổn."
"Ngươi sai rồi Weinman."
Cặp mắt đào hoa của Ellens toát ra tuyệt vọng nồng nặc, nhìn chằm chằm Weinman "Ta xưa nay cũng không phải người tốt lành gì, ngươi biết đó, chỉ cần có đủ điểm thông dụng ta có thể làm bất cứ chuyện gì... Ngày hôm nay hoặc là các ngươi thả ta đi, hoặc là ta và Nam Kính đồng thời chết ở chỗ này... A, mạng trên tay ta cũng không ít, không sợ nhiều thêm một người nữa."
Lantis nhạt thanh hỏi: "Nếu bây giờ ngươi đi, đứa nhỏ không thể sống sót, ngươi bỏ được sao?"
"Ngươi câm miệng ——!"
Đứa con là kíƈɦ ŧɦíƈɦ to lớn nhất đối với Ellens lúc này, hắn gần như cuồng loạn, ôm lấy Nam Kính liều mạng trốn về sau.
"Ta không cần nó nữa, ta không muốn nó giống như ta... Không có ai mong đợi nó đến, các ngươi sẽ chỉ làm tổn thương nó!"
Vào lúc này trong mắt Ellens, tất cả mọi người cùng Weinman như hung thủ —— bọn họ căm hận hắn chán ghét hắn, con trai hắn cũng sẽ bị xem là tội nhân... Bọn họ sẽ không để cho huyết mạch hoàng tộc lưu lạc ở bên ngoài, cũng không cho phép bất kỳ đứa con riêng không được thừa nhận sinh ra.
Bọn họ sẽ gϊếŧ đứa bé này!
"Ta tình nguyện để nó chết trên tay ta, cũng không muốn để nó chết trên tay các ngươi." Ellens quyết tuyệt* gầm nhẹ.
*Quyết tuyệt: làm gì đó hay nói gì đó một cách dứt khoát không chút đắn đo.
Weinman gắt gao nắm tay, làm tay đau đớn để kéo lại cảm xúc bạo phát, âm thanh rất nhẹ lại kiên định nói: "Metal, anh muốn đứa bé này."
Hắn bình ổn hơi thở, dùng một giọng điệu nghẹn ngào, thở dài nói: "Nếu như em đáp ứng, anh hiện tại có thể nói cho toàn bộ đế quốc, em sẽ là Vương phi của anh. Anh cưới em, con của chúng ta sẽ được tất cả mọi người thừa nhận, được tất cả mọi người chúc phúc là tiểu Hoàng tử... Metal, em có nguyện ý để anh bồi bên cạnh em hay không, đồng thời nhìn đứa bé này lớn lên?"
Lantis cùng Hi Lâm liếc mắt nhìn nhau —— tiểu thúc thúc đây là nghiêm túc, chứ không phải là vì để Ellens yên tâm mà nói dối!
Đây thật là...
Nam Kính chỉ cảm thấy đồ vật trên cổ cực lực lay động, cậu chỉ lo Ellens sơ ý một chút, tay run một cái liền lấy đầu cậu xuống.
Aaa nếu như chết như vậy thật sự là quá thảm thương, phỏng chừng thành quỷ sẽ bị khinh bỉ!
Hai tay Nam Kính giơ lên tóm chặt lấy roi trên cổ, ý đồ đem nó kéo ra xa một chút.
Cậu cách Ellens rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy mùi máu tanh càng ngày càng dày đặc.
Mùi máu tanh?
Weinman tiến về phía trước, tới gần một bước, "Em nguyện ý không?"
"Không muốn..."
Đại não Ellens nổ vang, môi hơi cong tạo nên một nụ cười quái dị, nói: "Ta không tin, ta không tin ngươi."
Hắn cảm thấy rất đáng thương cũng rất buồn cười, ban đầu Weinman không tin hắn, mặc cho hắn giải thích thế nào cũng cho là hắn đang nói láo.
Mà hắn không nghĩ tới sẽ có một ngày, hắn xem nam nhân mà hắn yêu nhất là kẻ thù, còn hoài nghi mỗi một câu nói, mỗi một chữ của nam nhân này.
Hắn cực sợ.
Bởi vì hắn căn bản không thể nhận ra câu nào là thật, câu nào là giả.
Weinman đau thương cực kỳ, hắn có loại kích động muốn rơi lệ.
Tại sao bọn họ lại đi đến một bước này!
Không được tín nhiệm, bị ánh mắt tuyệt vọng lại đầy hận thù như vậy nhìn chằm chằm, thì ra là một chuyện thống khổ như vậy.
"Anh dùng vinh dự của gia tộc Kaltendin tuyên thệ, lần này, anh sẽ không lừa dối em."
Weinman quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt ở ngực.
"Metal, trong lòng anh vẫn luôn có em, anh mong đợi đứa bé này ra đời, mãi mãi cũng sẽ không làm thương tổn nó."
"Không đúng."
Ellens gắt gao ôm bụng, cắn chặt chân răng, đau đớn kịch liệt so với lúc trước càng sâu, hắn dùng âm thanh vụn vỡ nói: "Các ngươi, ngươi đem ta giao cho A Nhĩ Pháp... Nhìn ta như vậy, các ngươi có phải là rất vui vẻ ách... A... Ngươi mười năm trước cũng đã từ bỏ ta, mười năm sau ngươi như trước vẫn hận ta ách a —— "
Hắn thở hổn hển để giảm bớt đau đớn đến đòi mạng.
"Không phải, không phải thế." Weinman thất thần lắc đầu.
Hắn chỉ có thể dùng gương mặt tái nhợt vô lực phủ nhận để cứu vãn tín nhiệm của Ellens, Weinman biết, Ellens nói đúng.
Mười năm trước, hắn đã từ bỏ Metal.
Không có cho Metal bất kỳ cơ hội giải thích, cũng không dành cho hắn bất kỳ chú ý gì.
Ở tình huống kia, Metal sẽ phải gánh chịu đối đãi thế nào, tùy tiện nghĩ thì có thể nghĩ ra.
Thế nhưng, hắn không quản không hỏi, mặc cho Metal bị đối đãi tàn nhẫn như thế nào.
Sau đó, an tâm như một người bị hại, sinh hoạt tùy tâm sở dục phóng đãng.
Hắn sai rồi.
Sai quá sai rồi.
Hắn đánh giá thấp yêu thương đối với Metal, đánh giá cao mức độ hận thù của hắn.
"Metal!"
Cụp mắt nhắm mắt không biết đang làm gì, Hi Lâm bỗng nhiên cả kinh, con mắt đỏ sậm của Hi Lâm chợt lóe lên kinh hoảng, cắn môi một cái, hai tay chắp trước ngực để ở trước ngực, như hoa tuyết bay múa huyễn ảnh cánh hoa bao phủ tại trên người Ellens, phút chốc chui vào trong cơ thể Ellens không thấy đâu.
Nhưng Ellens kêu thảm một tiếng, suýt nữa đau đến ngất đi.
"Metal!" Weinman sắc mặt tái nhợt.
"Đáng chết hắn đang chống cự ta!" Hi Lâm gấp đến độ trên trán đều toát ra mồ hôi.
Loại chúc phúc này nhất định phải cần người được chúc phúc cam tâm tình nguyện tiếp thu mới có thể phát huy tác dụng, bằng không chỉ có thể tạo thành tổn thương lớn hơn.
"Học trưởng, anh đừng như vậy."
Nam Kính đã tìm được khởi nguồn của mùi máu tanh, máu đỏ trên sàn nhà làm cho tim cậu run rẩy, nước mắt tràn mi, cậu không quan tâm nguy hiểm trên cổ, hai tay đặt ở trên bụng của Ellens, phảng phất như vậy có thể khiến sinh mệnh kia sống lại.
"Anh ấy chảy máu, mọi người mau cứu anh ấy!"
Ta muốn cứu anh ấy ta muốn cứu anh ấy ta muốn cứu anh ấy...
Trong đầu Nam Kính bị mấy chữ này bao phủ hoàn toàn, ngay lúc tất cả mọi người không nhận ra được, một luồng ý thức căn nguyên màu xanh nhạt từ mười ngón tay Nam Kính dịu dàng chảy ra, chui vào bụng dưới của Ellens.
"Hả?"
Trong đầu Nam Kính hiện ra một hình ảnh kỳ quái, tựa hồ có một đứa trẻ chỉ to bằng nửa nắm tay ở bên trong một cái màng tròn tròn oa oa khóc lớn, âm thanh như con gà con vừa ra đời.
Đứa trẻ này, đang kháng cự sự giúp đỡ của cậu.
"Đừng khóc, đừng khóc."
Nam Kính hoàn toàn không biết cậu đang làm chuyện khiến người ta khiếp sợ, cử chỉ như điên rồ nghiêng mặt nhẹ nhàng nằm phục ở trên bụng của Ellens, nhỏ giọng nói: "Bảo bảo đừng sợ, bé ngoan, chúng ta đều yêu con."
Đám người Lantis có thể cảm giác được trong phòng ý thức căn nguyên bàng bạc nhu hòa dâng trào lưu động, cũng không như Nam Kính, có thể nhìn thấy sắc thái ý thức căn nguyên.
Ellens rung động không thôi, hắn cảm giác nơi được Nam Kính xoa xoa, như dòng nước ấm ôn nhu chảy qua, đau đớn lùi bước, thể lực giảm sút lại trở về, ngay cả tiểu sinh mệnh sắp không cảm ứng được kia, hình như là được động viên, lặng yên ngủ say.
"Đúng, con phải ngoan ngoãn, không thể lộn xộn, không thì sẽ làm cho ba ba con rất thống khổ."
Nam Kính nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó đem bảo bảo dỗ đến yên tĩnh xong, mới giống như thoát lực mà ngã xuống trên người Ellens.
Trời ạ, đứa nhỏ này đến cùng có bao nhiêu quật cường, mệt chết cậu!
"Kính Kính!"
"Tiểu Kính!"
Vài âm thanh đồng thời vang lên, rồi lại bị tiếng nổ mạnh cùng tiếng thét chói tai, sợ hãi của đoàn người đang ở bên ngoài lấn áp.