"Từ từ, chị cũng đi"
Mạnh Dao vội đẩy xe ba bánh để đuổi kịp tốc độ của hai người kia.
Cô vốn định để dành tiền rồi đưa mẹ chồng đi khám bệnh, nhưng không nghĩ tới tốc độ của trùm cuối lại nhanh như vậy.
Bất quá, trên trấn có người trị bệnh đau eo sao?
Trời còn chưa sáng, phòng khám lạnh tanh vì vẫn chưa mở cửa.
Duy chỉ có mình Kỳ Bác Ngạn đứng không nhúc nhích ở trước của phòng khám, dáng người anh đĩnh bạt, khí chất bất phàm.
Kỳ Văn Diệp quơ tay múa chân chạy tới, vừa chạy vừa vui vẻ gọi, "Anh hai"
Kỳ Bác Ngạn quay đầu, nhỏ giọng mắng cậu, "Em hô to gọi nhỏ cái gì?"
Kỳ Văn Diệp tuy bị mắng nhưng vẫn cười hắc hắc, chạy đến chỗ Kỳ Bác Ngạn, khuôn mặt nhỏ sáng lên, "Em biết anh hai sẽ không mặc kệ bệnh tình của mẹ mà!"
Kỳ Bác Ngạn rũ mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu Kỳ Văn Diệp.
"Anh hai, ở đây có bác sĩ khám bệnh giỏi sao?"
Kỳ Văn Diệp tò mò nhìn xung quanh.
Này là phòng khám mới mở, lúc phòng khám này mở cửa, cậu đã nghe người trong thôn nghị luận về nó rất nhiều.
Bọn họ nói trên trấn mới mở một phòng khám mới, bất qua cô ba mợ bảy trong thôn đều không biết vị bác sĩ này khám bệnh như thế nào, người trong thôn bọn họ chưa từng khám bệnh ở đây.
Kỳ Bác Ngạn "Ân" một tiếng, "Bác sĩ Tôn y thuật rất giỏi.
Thì ra vị bác sĩ này họ Tôn.
"Phòng khám này vẫn chưa mở cửa sao? Bên trong có người hay không?"
Kỳ Văn Diệp bước lên phía trước, muốn gõ cửa phòng khám, nhưng bị Kỳ Bác Ngạn ngăn lại, "Còn chưa mở cửa, đến 8 giờ mới mở.
Kỳ Văn Diệp "nga" một tiếng.
Đây chẳng phải là giờ đi học của cậu sao?
Kỳ Văn Diệp không khỏi bất mãn nói thầm, "Phải chờ đến bao giờ?"
Kỳ Văn Diệp ngẩng đầu lên nhìn trời.
Hiện tại mới tờ mờ sáng, đến 6 giờ trời mới sáng hẳn, bây giờ trời còn chưa nóng lắm, chắc mới 5 giờ kém đi, muốn chờ đến 8 giờ thì phải chờ rất lâu đó!
Chờ thì không vấn đề gì, nhưng lát nữa cậu còn phải đi học, không chờ kịp thì làm sao bây giờ?
"Không vội!"
Kỳ Bác Ngạn ngữ khí nhẹ nhàng chậm chạp, không một chút sốt ruột.
Anh vẫn đứng thẳng tắp, đĩnh bạt như tùng.
Nhưng mà khi nghe đến tiếng cười thấp thoáng phía sau của Mạnh Dao, anh xoay người lại, nhấc chân lưu loát bước đến chỗ cô.
"Anh hai?"
Khương Văn Lỗi cầm bánh bao đi tới, đi bên cạnh anh ta là Mạnh Dao đang đẩy xe ba bánh.
Mạnh Dao bận hỏi thăm tin tức từ Khương Văn Lỗi, cô cười tủm tỉm, mắt cũng cong cong lên như ánh trăng non.
Kỳ Bác Ngạn đứng lại, ánh mắt tạm dừng trên khuôn mặt tươi cười.
"Kỳ tổng"
Khương Văn Lỗi đem bánh bao đi lên phía trước, đưa bánh bao cho Kỳ Bác Ngạn.
Nhưng Kỳ Bác Ngạn chỗ nào quan tâm đến anh ta, anh tránh Khương Văn Lỗi, chuyển hướng đến chỗ Mạnh Dao.
Đôi mắt anh khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng dò hỏi: "Bánh bao....Bán thế nào?"
"Đã bán hết!"
Đôi mắt Mạnh Dao sáng lấp lánh, "Tuy rằng bán không nhiều tiền lắm, nhưng vẫn có lời!"
Mạnh Dao vươn một ngón tay.
Kỳ Bác Ngạn nhìn Mạnh Dao, cô bây giờ so với khi nãy còn cười xán lạn hơn, ánh mắt anh giãn ra, "Em vất vả rồi!"
Mạnh Dao nhanh chóng lắc đầu,
Cô cảm thấy không vất vả ngược lại cả người đều thoải mái, "Trở về chia lợi nhuận với anh!"
Đáy mắt Kỳ Bác Ngạn tràn đầy ý cười, gật đầu nhẹ, còn không quên nhắc nhở cô, "Nhớ rõ chừa tiền lại để mua thịt làm nhân."
"Sao mà quên được!"
Mạnh Dao cùng Kỳ Bác Ngạn tùy ý trò chuyện, trên mắt ý cười vẫn còn chưa giảm bớt.
"Đúng rồi, hôm nay Văn Diệp vẫn luôn giúp tôi, tôi cho em ấy 1 đồng"
Kỳ Bác Ngạn lại lần nữa gật đầu, "Em quyết là được!"
"Hôm nay lên bán sớm như vậy, hai người mệt mỏi rồi!"
"Không mệt chút nào!"
Kỳ Văn Diệp nhảy nhót chạy tới, chỉ vào Mạnh Dao, "Chị ấy bán ra tiền, còn chưa hết vui vẻ đâu, nãy giờ em thấy chị ấy cười trộm rất nhiều lần!"
Mạnh Dao trừng mắt nhìn cậu, "Nó như em không cao hứng vậy đó! Đi đi đi, đừng cản chị đây!"
Kỳ Văn Diệp thè lưỡi, lại chạy đến trước cửa quán, cậu nhìn chằm chằm vào cửa phòng khám.
Giống như là cậu có thể trừng cho cánh cửa sợ hãi rồi mở ra cho cậu vào.