Mỗi người mua được bánh bao, ăn xong đêu khen không dứt miệng, đa phần đều tin lời bạn già giới thiệu mà tới đây mua, số lượng càng ngày càng nhiều.
Đến phiên một ông cụ chống trượng đi tới mua, thì chỉ còn bánh bao nhân rau hẹ trứng gà, ông cụ cũng không hỏi nhiều, chỉ nói lấy bốn cái bánh bao nhân rau hẹ trứng gà.
Mạnh Dao xốc lồng hấp lên, thấy số bánh trong lồng, vẻ mặt xin lỗi, "Chỉ còn ba cái thôi ạ."
Ông cụ cũng rất dễ nói chuyện, gật gật dầu, liền mua hết ba cái.
Những người xếp hàng phía sau cũng không mua được.
Mạnh Dao thấy hàng dài toàn những cụ già lớn tuổi đứng xếp hàng mua thì chỉ đành chân thành xin lỗi.
"Thật ngại quá các ông, các bà. Bánh bao hôm nay đã bán hết, nếu ngày mai mọi người muốn ăn thì lại đến, ngày mai cháu sẽ làm nhiều hơn một chút."
Khương Văn Lỗi trong lòng lộp bộp một tiếng, tan hàng chạy lên phía trước, đứng bên cạnh lồng hấp, nhìn chằm chằm bánh bao của ông cụ mua cuối cùng.
"Ông ơi, ông có thể để lại một cái bánh bao không?."
Vốn dĩ ông cụ rất dễ nói chuyện bỗng trở nên cứng rắn, "Không thể!"
Đã không chịu xếp hàng, rồi còn muốn chạy cửa sau, người như vậy còn muốn ông cho bánh sao?
Nói xong, ông lão còn quay lại nhìn Mạnh Dao.
Mới vừa rồi người này nói quen chủ quán?
Ông cụ hừ một tiếng, một tay cầm bánh bao, một tay chống trường, sống lưng thẳng tắp rời di
"Cái kia, Khương......"
Anh ta tên gì nhỉ, Mạnh Dao quên mất, chỉ nhớ mang máng là họ Khương.
"Khương đại ca, anh ăn...không no?"
Là máy chạy cơm hay sao a, ăn bốn cái vẫn chưa no, còn muốn đoạt bánh bao của khách?
Khương Văn Lỗi nhìn ông cụ cầm ba cái bánh bao cuối cùng đi xa, khuôn mặt ảm đạm, ba ba há miệng, "Kỳ tổng vẫn còn chưa ăn sáng"
Nếu anh không mua được bánh bao, còn không biết cơn bão nào chờ đón anh ta đâu, nghĩ đến mà rùng mình.
"Anh hai tôi đâu? Sao tôi không thấy anh hai?"
Kỳ Văn Diệp nhón mũi chân, nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Kỳ Bắc Ngạn, không khỏi nhíu mày, "Anh hai vẫn còn ngủ đi?"
"Không, Kỳ tổng có việc phải làm, còn chưa có ăn sáng!"
Khương Văn Lỗi cứ lặp đi lặp lại việc Kỳ Bắc Ngạn chưa ăn sáng.
Tuy khuôn mặt anh ta không có biểu tình gì, nhưng Mạnh Dao lại cứ cảm thấy anh ta đáng thương hề hề.
Nghĩ đến trùm cuối là người đầu tư cho quán của mình, Mạnh Dao có chút do dự, cô lấy từ trong xe ba bánh ra bánh bao cô chưa kịp ăn.
"Đây, còn ba cái, tôi cố tình để lại cho mình ăn, còn nóng, cho anh hai cái, dư lại một cái, cho em ấy"
Khương Văn Lỗi không chút do dự mà cầm lấy hai cái bánh bao.
Có bánh bao thì anh ta mới có kết quả để báo cáo công tác.
Dư lại một cái là cho Kỳ Văn Diệp.
Cậu chỉ mới ăn có một cái, Mạnh Dao biết cậu vẫn chưa no.
Khuôn mặt nhỏ của Kỳ Văn Diệp nhăn thành một đoàn, "Em ăn, rồi chị ăn cái gì a?"
"Chỗ này nhiều quán như vậy, chẳng lẽ chị còn bị đói? Nhìn thu hoạch hôm nay đi, đủ cho chị ăn một bữa hoành tráng"
Mạnh Dao tuy không đếm, nhưng trong lòng vẫn biết kiếm được không ít.
Cô lấy ra một đồng, đưa cho Kỳ Văn Diệp, "Cái này cho em, phí vất vả!"
Kỳ Văn Diệp thấy tiền thì sáng mắt, nhưng cậu lại không nhận, "Tiền chị bán được, cho em làm gì?"
"Không muốn thì thôi à, chị đây dùng lao động miễn phí càng sướng!"
Kỳ Văn Diệp đem tiền đoạt lấy, cất vào trong túi mình, hừ lạnh một tiếng, "Đừng tưởng dùng phép khích tướng là xong, tiền này em giữ, coi như em nợ chị, về sau em có tiền thì trả lại cho chị sau."
Mạnh Dao không nhịn được trừng cậu, "Thằng nhóc ngạo mạn."
Khương Văn Lỗi cầm được bánh bao thì mau chóng trở về báo cáo kết quả, chỉ nghe chị em Mạnh Dao nói hai câu, rồi nhấc chân rời đi.
Kỳ Vân Diệp thấy anh ta đi, thì lập tức kêu, "Từ từ đã, anh hai tôi đâu, anh tôi đang ở đâu?"
Mạnh Dao đang đậy nắp tiền, cũng không nhịn được mà hỏi: "Kỳ....Bác Ngạn đang ở trên trấn sao?"
Kiếm được tiền, đương nhiên nên nói cho trùm cuối một tiếng, dù sao anh cũng đầu tư một phần.
Khương Văn Lỗi bất đắc dĩ đành chỉ chỗ cho bọn họ, anh ta chỉ vào phố bên kia, "Quẹo vào đi không xa."
Kỳ Văn Diệp gãi gãi đầu, buồn bực: "Anh hai ở chỗ đó làm gì? Phố kia là phố cho người dân ở mà nhỉ?"
"Ở đó có phòng khám, cần mời bác sĩ về xem bệnh cho mẹ của cậu"
"Cái gì?"
Mắt Kỳ Văn Diệp sáng lên, đem bánh bao cất trong túi mình, cất bước chạy, "Em đi xem!"