Trong Mắt Có Kịch

Chương 125: Tôi chưa có ý định buông tha em



Phải nói Trương Dạng săn sóc Trương Mạn Đường rất chu đáo, người vừa rồi ở trên giường thô bạo với cậu, lúc này lại có thể giúp cậu thoa thuốc tiêu sưng. Trương Mạn Đường cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng còn có suy nghĩ Trương Dạng đánh cậu nhiều một chút cũng được, sau đó hắn sẽ ôn nhu thoa thuốc cho cậu như thế này.

"Tôi sẽ không thường xuyên đánh em như thế này đâu." Trương Dạng ở phía sau khàn giọng nói.

Trương Mạn Đường giật mình, mở lớn hai mắt, đưa tay che ở trước miệng của mình.

"Em nói ra lời sao?"

Trương Dạng bật cười ha ha, cún con của hắn còn có chuyện gì có thể che giấu hắn cơ chứ, dù cho cậu không nói ra thành lời thì hắn vẫn có thể biết được.

"Em nói rằng muốn tôi đánh em mỗi ngày, đánh càng đau càng tốt, em biết dù sao đi nữa tôi cũng sẽ giúp em thoa thuốc."

Trương Mạn Đường hoảng hốt, có phải cậu mắc bệnh gì đó rồi hay không, sao những lời cậu chỉ dám nghĩ trong đầu lại có thể trong vô thức mà nói ra ngoài miệng chứ.

"Em..."

Trương Mạn Đường không biết nên phải giải thích thế nào nữa rồi, chỉ còn biết đỏ mặt im lặng mà thôi. Trương Dạng không có ý định tiếp tục trêu chọc Trương Mạn Đường nữa, còn trêu nữa hẳn là người nào đó sẽ nghĩ bản thân mình thật sự có bệnh rồi.

"Buổi tối hôm nay tôi có một bữa tiệc, em có muốn đi cùng tôi hay không?"

Trương Mạn Đường không thích tiệc tùng, nếu có thể lựa chọn giữa đi hay ở nhà thì cậu nhất định sẽ ở nhà. Nhưng mà lần này thì lại khác, người hỏi cậu có muốn đi cùng hắn không là Trương Dạng, Trương Dạng đã lên tiếng đương nhiên là cậu muốn đi rồi.

"Em có thể đi sao?"

Trương Dạng gật đầu.

"Đương nhiên, em có thể đi cùng tôi. Nếu tôi không cho em đi thì không biết trong cái đầu nhỏ này sẽ còn suy nghĩ lung tung cái gì nữa!"

Trương Mạn Đường vùi mặt xuống gối, không nói lời nào cả. Trương Dạng chẳng khác gì một bậc thầy đọc được nội tâm của cậu, đúng là nếu như Trương Dạng để cậu ở nhà, cậu sẽ lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Buổi tối hôm ấy, Trương Dạng còn đưa theo cả Trương Tu đi cùng. Nhóc con tóc vàng này có rất nhiều quần áo, chỉ tính riêng đồ mặc đi dự tiệc thôi cũng có một gian treo đủ các loại màu sắc. Trương Tu rất phấn khích khi được đi cùng hai người, liên tục theo sát Trương Mạn Đường để cho cậu chọn đồ cho nhóc.

Trương Mạn Đường cũng có kiến thức trong việc phối màu sắc, bằng chứng là căn phòng cho thuê trước đây cũng là do một tay cậu lựa chọn những vật dụng trong nhà, thế cho nên lần đầu tiên Trương Dạng bước vào đã cảm thấy vô cùng có hứng thú. Trương Mạn Đường chọn cho Trương Tu một chiếc quần kaki màu nâu sáng, chiếc áo sơ mi màu xanh lam pastel, lựa chọn thêm một chiếc khăn quàng cổ màu xanh đậm có họa tiết xinh xắn. Giúp Trương Tu đi đôi giày lười màu trắng vào chân, cậu mới mỉm cười nhìn nhóc con, nhịn không được đưa tay nhéo vào má của nhóc một cái.

"Con trai nhà ai lại đáng yêu như vậy chứ."

Trương Tu ôm lấy cánh tay của của Trương Mạn Đường, rất yêu thích cậu mà nói rằng: "Cháu chẳng phải là Tiểu Tu hay sao!"

Trương Mạn Đường bật cười ha ha, dắt tay Trương Tu đi ra ngoài phòng chuẩn bị đến bữa tiệc. Hôm nay Trương Mạn Đường cũng chọn cho bản thân một bộ vest với tông xanh pastel, áo sơ mi trắng không thắt cà vạt mà để mở ra hàng cúc áo trên cùng, nhìn vô cùng điển trai lại lịch lãm, có cảm giác trong sáng hiền hòa. Trương Dạng ngồi vắt chéo hai chân ở trên ghế sô pha, hắn vẫn là một bộ vest màu đen quen thuộc, tủ đồ của người đàn ông này chỉ có hai màu đen trắng, mặc đi mặc lại cũng không khiến hắn trở nên nhàm chán mà lại mang theo cảm giác đàn ông thành đạt.

"Bọn em xong rồi." Trương Mạn Đường đứng ở một chỗ lên tiếng.

Trương Dạng ngẩng đầu, ánh mắt liếc nhìn qua Trương Mạn Đường một chút rồi vẫy tay với Trương Tu.

"Tiểu Tu, lại đây để ba xem thử."

Trương Tu nhanh chóng chạy về phía Trương Dạng, nhóc con tóc vàng này này có làn da rất trắng, hơn nữa đôi mắt màu hổ phách cũng đặc biệt. Thật ra Trương Tu mặc loại trang phục nào cũng toát lên được dáng vẻ tiểu thiếu gia con nhà giàu, khí chất vương giả giống như Trương Dạng vậy.

"Đẹp lắm! Một lát nữa ba đưa con đến bữa tiệc, con không được chạy lung tung có biết không?"

Trương Mạn Đường đứng ở một bên lắng nghe, đứa bé Trương Tu này đúng là rất hiểu động. Cậu không biết hôm nay là loại tiệc gì, gặp những kiểu người nào nhưng nhớ đến lần đầu gặp Trương Dạng cũng là do nhóc con này dẫn tới, nếu như hôm nay Trương Tu lại chạy linh tinh, vô tình tìm về được người khác cho ba nhóc thì sẽ ra sao đây. Trương Mạn Đường nghĩ đến đây vội bước về phía trước nói: "Em sẽ để mắt đến Tiểu Tu!"

Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt kia của hắn giống như đã nhìn thấu tâm tư của cậu vậy, cậu giật mình vội vã lảng tránh nhìn sang hướng khác. Trương Dạng buồn cười, nắm tay của Trương Tu đi ra ngoài, Trương Mạn Đường thấy vậy thì cũng vội vàng bước nhanh theo hai ba con bọn họ. Đi được một nửa đường, Trương Dạng đột nhiên dừng lại, cúi người nói nhỏ vào tai Trương Tu cái gì đó mà cậu không biết, giây tiếp theo chỉ thấy nhóc con gật đầu chạy một mình về phía chiếc limousine đang đỗ ở trước cửa kia.

Trương Dạng quay người lại phía sau nhìn về phía Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường thấy thế thì nghi hoặc hỏi: "Anh bỏ quên thứ gì sao?"

Trương Dạng bước về phía Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu, dùng giọng nói trầm khàn nam tính khẽ nói: "Em sợ Tiểu Tu tìm cho tôi một người khác hay sao?"

Trương Mạn Đường lúng túng, Trương Dạng đúng thật là ma quỷ mà, ngay cả suy nghĩ thoáng qua đầu cậu thôi mà hắn cũng biết hay sao.

Trương Dạng nâng cằm cậu lên, cúi đầu, đặt một nụ hôn trên môi của cậu. Đầu lưỡi thuần thục của hắn tiến vào bên trong khoang miệng cậu, bắt đầu trêu chọc càn quét. Trương Mạn Đường bị nụ hôn kia làm cho mềm nhũn cả người, trong phút chốc quên mất bản thân mình đang đứng dưới phòng khách, người làm trong nhà có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, hơn nữa Trương Tu cũng đang ở ngoài xe đợi bọn cậu.

"Ưm..."

Trương Dạng chậm rãi buông Trương Mạn Đường ra.

"Tiểu Đường Tử, tôi còn chưa có ý định sẽ buông tha cho em đâu."

Chỉ một câu trêu chọc của Trương Dạng cũng có thể khiến cho tâm trạng của Trương Mạn Đường kích động vui vẻ. Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng không thể che dấu được cảm xúc, khóe miệng kia cong cong cười đến ngốc nghếch rồi.

Khi Trương Mạn Đường đi đến bữa tiệc mới biết được thì ra đây là loại tiệc kinh doanh thường niên, người được mời đến dự tiệc đều là người có chỗ đứng và vị thế. Đây là một bữa tiệc được tổ chức ở ngoài trời, trên sân thượng của Tấn Hoàng Thành, được mệnh danh là tòa nhà cao nhất thế kỷ.

Trương Dạng nắm tay của Trương Tu đặt vào tay của Trương Mạn Đường, nghiêng đầu nói nhỏ vào bên tai cậu: "Giúp tôi để mắt đến Tiểu Tu, nó rất hay chạy lung tung."

Trương Mạn Đường ngoan ngoãn gật đầu, cậu nắm chặt tay của Trương Tu. Nhóc con này là người rất quan trọng đối với Trương Dạng, cậu cảm thấy vô cùng vui vẻ khi hắn tin tưởng giao Trương Tu cho mình chăm sóc.

"Được, anh yên tâm, em sẽ để mắt tới Tiểu Tu."

Trương Dạng mỉm cười gật đầu.

"Ngoan lắm! Tôi phải đi gặp gỡ một số người, em có thể tùy ý đi dạo xung quanh, 10 phút sau tôi sẽ quay trở lại."

Trương Mạn Đường gật đầu đồng ý, dù sao Trương Dạng đi bàn công chuyện cũng không thể dẫn theo một cái đuôi lớn và một cái đuôi nhỏ đi theo được, như thế rất kỳ quặc."

Đợi cho Trương Dạng đi rồi, Trương Tu liền kéo tay của Trương Mạn Đường nói: "Chú Mạn Đường, cháu muốn đến chỗ kia."

Trương Mạn Đường đồng ý, dẫn Trương Tu về phía chỗ có tháp bánh ngọt, nơi đó hình như còn còn một đám nhóc con đang tụ tập nữa. Trương Tu là một đứa trẻ hoạt bát lanh lợi, nhóc con rất giỏi trong việc bắt chuyện kết bạn với người khác, thế cho nên khi vừa nhìn thấy một đám nhóc khác cùng trang lứa đã nhanh chóng chạy tới muốn chơi cùng.

"Xin chào, các cậu đang làm gì vậy?"

Trương Mạn Đường đứng ở một bên mỉm cười quan sát, đứa nhỏ đáng yêu này đúng thật là khiến cho người khác vui vẻ mà.

Ở chỗ tháp bánh ngọt có 4 đứa bé trai đang chơi, Trương Mạn Đường còn phát hiện ra trong số đó hình như có hai đứa nhóc sinh đôi vô cùng giống nhau nữa. Bốn nhóc con kia có vẻ rất dễ nói chuyện, vừa thấy Trương Tu lên tiếng chào hỏi thì lập tức quay sang nhìn.

Một nhóc con cao nhất trong hội lên tiếng hỏi Trương Tu trước: "Cậu là người nước ngoài sao?"

Trương Tu lắc đầu.

"Không phải, tớ là người trong nước."

Trương Mạn Đường ở một bên lắng nghe, lúc này cậu mới nghĩ đến chuyện không biết mẹ của nhóc con này rốt cuộc là ai, là người nào tốt số như thế, có thể sinh con được cho Trương Dạng.

Một nhóc con khác tiến về phía trước, đưa mắt nhìn sát vào gương mặt của Trương Tu giống như là chăm chú quan sát.

"Mắt của cậu sao lại có màu lạ quá."

Trương Mạn Đường mỉm cười, lần đầu tiên gặp nhóc con tóc vàng này thì cậu cũng bị đôi mắt màu hổ phách đặc biệt kia của nó thu hút, phải biết trên thế giới này có rất ít người có màu mắt giống như Trương Tu.

Trương Tu mỉm cười tự hào.

"Ba ba nói màu mắt của tớ rất đặc biệt, chỉ chiếm 5% trên toàn thế giới mà thôi.".

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv