Trong Mắt Có Kịch

Chương 124: Nấu cơm là sở thích của cậu



Mới một tuần không gặp mà thôi, cún con của hắn đã trở thành một người mạnh dạn biết nói mấy lời hư hỏng kia rồi. Ánh mắt của Trương Dạng trầm xuống, u tối giống như màn đêm tĩnh mịch, dục vọng vô hình bao trùm cả căn phòng. Trương Dạng siết chặt eo của Trương Mạn Đường, một sức lực đánh xuống bên mông phải của cậu khiến cho cậu không kịp đề phòng mà khẽ kêu lên.

"A"

Trương Dạng đẩy Trương Mạn Đường ngã xuống giường, hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà ra lệnh.

"Nhấc mông lên cao cho tôi xem."

Trương Mạn Đường nghe lời, nằm úp sấp trên giường, nhấc mông lên cao, tà váy cũng theo đó mà rơi ở trên lưng cậu, làm bại lộ ra hai cánh mông trắng trẻo tròn trịa.

Trương Dạng nhìn thấy hai cánh mông nóng bỏng kia, trong lòng lại có hứng thú muốn dày vò, đánh cho sưng đỏ lên. Hắn nhìn về phía căn phòng gương đối diện, nhanh chóng bước về nơi đó muốn tìm một thứ thích hợp, đến khi hắn quay trở ra, trên tay đã là một cây chuyên dùng để đánh mông màu đen làm bằng da, giống như một chiếc thước kẻ, chỉ dài khoảng chừng 30cm.

Một tay của Trương Dạng nắm lấy eo của Trương Mạn Đường, tay còn lại cầm vật kia dùng lực đánh xuống. Tiếng va chạm phát ra rất đanh tai, Trương Mạn Đường bị đau đến giật nảy cả mình, cái mông cũng vặn vẹo không chịu yên vị. Trương Dạng giữ chặt eo của Trương Mạn Đường, một lần nữa dùng sức mà đánh xuống, hắn khàn giọng ra lệnh.

"Cún con, em không muốn tôi đánh em sao?"

Trương Mạn Đường bị đánh hai phát đã cảm thấy rất đau, cánh mông nóng rát có vẻ như sưng đỏ. Cậu cắn răng chịu đựng, khi nghe thấy giọng nói nam tính dục vọng kia của Trương Dạng thì cậu cũng bắt đầu cảm thấy khoái cảm dâng trào.

"Muốn, cầu xin daddy đánh cún con đi hu hu..."

Trong cuộc hoan lạc này, Trương Dạng luôn là người nắm quyền sinh sát trong tay, hắn mạnh bạo dày vò, đánh xuống cánh mông của Trương Mạn Đường. Trương Mạn Đường thì lại cắn chặt răng nhẫn nhịn, không rõ là mồ hôi hay nước mắt đã sớm thấm ướt một mảng đệm phía trước rồi.

"Daddy... daddy... đánh em... a... hu hu... a..."

Trương Mạn Đường càng đau thì lại càng cầu xin Trương Dạng mạnh tay đánh mình. Sự khoái cảm đau đớn này chẳng khác gì một liều thuốc kích thích khiến cho người ta ngộp thở đến phát điên rồi.

Từng nhịp của Trương Dạng đánh xuống, lực đạo vừa đủ, không nhẹ cũng không đến mức mà dùng hết sức. Hắn biết cách điều chỉnh sao cho Trương Mạn Đường sẽ không bị thương, mắc dù hai bên mông tròn trịa kia của cậu đã bị hắn hành hạ đến sưng đỏ rồi.

Trương Dạng dùng thứ kia chà sát vào giữa hai cánh mông của Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường bị chạm đúng chỗ nhạy cảm thì run rẩy co rúm cả người muốn ngã xuống, nhưng chỉ cần cậu chuẩn bị xụi lơ là cái cây kia sẽ lại càng tăng sức lực mà cọ sát lên chỗ đó của cậu.

"Hu hu... daddy... daddy... đừng như vậy... muốn daddy... hu hu... a..."

Những tiếng bốp chát phát ra trong phòng, lại cộng thêm tiếng khóc van xin và xưng hô khó nói kia, nếu như để người ngoài nghe được có lẽ còn tưởng bên trong đang xảy sự việc ba ba dạy dỗ con trai.

"Tiểu Đường Tử, em đúng là kẻ dâm đãng... Cún con chỉ cần chạm nhẹ cũng run rẩy động dục... Không có tôi, làm sao em có thể tự mình giải quyết đây."

Trương Mạn Đường bị trêu đùa đến run rẩy khóc nức nở, chỉ còn biết vâng vâng mà nghe lời Trương Dạng thôi.

"Hu hu... vâng... em là cún con... hu hu..."

Trương Dạng cười tà, hắn ném vật kia xuống dưới sàn, thô bạo xé rách chiếc váy kín đáo nhưng hư hỏng kia của Trương Mạn Đường. Trương Mạn Đường mất hết lý trí và sức lực, mặc kệ cho người đàn ông kia muốn làm cái gì thì làm.

"Ô... a... đừng... Trương Dạng... daddy...a"

Trương Dạng dùng sức dày vò hai điểm nhỏ trước ngực của Trương Mạn Đường, nhéo mạnh nó kéo lên, sau đó lại gãi gãi trêu chọc. Trương Dạng khóa chặt hai cánh tay lên trên đỉnh đầu Trương Mạn Đường, vật nam tính kia của cậu căng cứng liên tục bị người nào đó trêu chọc đến mức phía trên đỉnh đầu cũng xuất hiện chút dịch thể trắng đục.

"Hu hu... daddy... cho em... cho em... Trương Dạng... Trương Dạng..."

Trương Dạng thích nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc đến hô hấp không thông kia của Trương Mạn Đường khi ở trên giường. Cún con của hắn rất đẹp, lại rất hư hỏng, cơ thể càng ngày càng mẫn cảm, càng có thể phối hợp với sự thô bạo của hắn.

Trương Dạng buông tay của Trương Mạn Đường ra, người kia lập tức vòng tay ôm lấy eo của hắn, nức nở cầu xin hắn.

"Trương Dạng... anh... em rất khó chịu... Trương Dạng... anh giúp em đi."

Người đàn ông lão luyện trong chuyện tình dục như Trương Dạng rất biết cách làm cho đối phương phải gục ngã trước hắn. Hắn dịu dàng cúi đầu xuống sát bên tai của cậu, giọng nói trầm khàn từ tính thấm đẫm dục vọng.

"Tiểu Đường Tử, tôi rất thích dáng vẻ nức nở cầu xin này của em! Vật nhỏ dâm đãng hư hỏng này."

Kích thước to lớn nóng cứng kia rất khó tiếp nhận, cho dù Trương Mạn Đường đã bị Trương Dạng làm cho vô số lần cũng không thể thích nghi ngay được khi hắn tiến vào. Cậu ôm chặt lấy eo hắn, khó khăn điều chỉnh hơi thở muốn tiếp nhận sự to lớn này.

Trương Dạng rất khỏe, tốc độ cũng không phải tầm thường. Hắn đưa đẩy ra vào đến tận sâu trong cơ thể cậu, tiếng nhóp nhép hòa lẫn tiếng va chạm của da thịt tạo ra một đoạn âm thanh vô cùng khó nói.

"A... Trương Dạng... em yêu anh... Trương Dạng..."

Trương Dạng nhếch môi cười, nụ cười kia cũng rất khó đoán, không rõ là sự châm chọc, khinh thường hay là sự hài lòng nữa.

"Tôi biết rồi, cún con của tôi."

Đối với Trương Dạng, nếu như phát sinh ra chuyện tình dục này, nhanh nhất cũng phải kéo dài suốt 1 tiếng đồng hồ. Hiện tại hắn không có việc gì phải giải quyết bên ngoài, hơn nữa một tuần không làm cho nên vừa lên giường đã dày vò Trương Mạn Đường đến tận buổi chiều, bên trong cơ thể cậu cũng tích tụ rất nhiều tinh dịch của hắn. Cậu còn cảm giác vùng bụng bằng phẳng của mình đã nhô lên một chút rồi.

Trương Mạn Đường bị trêu đùa đến mức bắn ra cả nước tiểu và thứ chất lỏng trong suốt. Cậu run rẩy nhìn xuống dưới cơ thể, nơi đó chẳng khác gì một cuộc cường bạo vừa xảy ra. Dấu vết xanh tím loang lổ khắp bắp đùi, trên bụng dính nháp toàn tinh dịch và nước tiểu.

"Trương Dạng... đã 5 giờ chiều rồi."

Bọn họ phát sinh ra chuyện này từ lúc gần 2 giờ, cho đến bây giờ đã 3 tiếng trôi qua, Trương Dạng vẫn còn chưa có ý định dừng lại. Người đàn ông kia cứ vừa bắn ra một đợt tinh dịch lại có thể ngạo nghễ dựng thẳng dục vọng của mình, cậu còn nghi ngờ rằng mỗi khi làm chuyện đó hắn đều dùng thuốc vậy.

"Thì sao?" Trương Dạng vừa đưa đẩy vừa khàn giọng hỏi Trương Mạn Đường.

Trương Mạn Đường khó nhọc nói, trong giọng nói kia khô khốc.

"Em... phía dưới rất đau... sắp không chịu nổi nữa."

Trương Dạng bắn ra một đợt tinh dịch, hắn có rất nhiều như này... giống như là nhiều quá phải phát tiết. Cậu còn nghĩ đến chuyện nếu như mình có khả năng sinh sản, rất có thể một lúc ít nhất là sinh đôi với người đàn ông này.

Trương Dạng ôm lấy Trương Mạn Đường vào trong lòng, vật nam tính kia của hắn vẫn ở trong cơ thể cậu, chỉ là hắn không tiếp tục động nữa mà thôi.

"Đau sao? Tiểu Đường Tử đáng thương của tôi, nhưng mà làm sao bây giờ... tôi vừa gặp em là không thể dừng lại được."

Trái tim của Trương Mạn Đường đập thình thịch, giọng nói của Trương Dạng rất ôn nhu. Cậu không biết hắn nói lời thật lòng hay không nhưng vẫn ngu ngốc mà hỏi hắn rằng: "Trương Dạng... những người trước đây, anh cũng sẽ làm nhiều lần như vậy sao?"

Trương Dạng cười nhẹ.

"Tôi không nhớ nữa rồi, tôi không có ấn tượng gì với bọn họ nữa."

Câu trả lời này của Trương Dạng rất khôn ngoan, có thể hắn nói thật cũng có thể là giả dối, nhưng Trương Mạn Đường lại vì câu nói kia mà vui vẻ vùi đầu vào trong lồng ngực hắn.

"Trương Dạng, anh làm hỏng quà tặng của em rồi."

Trương Dạng cúi đầu hôn lên trán của Trương Mạn Đường.

"Tôi sẽ mua đền cái khác cho em."

Trương Dạng ôm Trương Mạn Đường vào phòng tắm, hai người ngồi ở trong bồn tắm ngâm mình bằng nước lòng. Trương Mạn Đường tựa lưng vào lồng ngực của Trương Dạng, bàn tay của cậu chủ động nắm lấy tay hắn.

"Trương Dạng... chuyện buổi livestream kia..."

Trương Dạng nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, hắn cúi đầu hôn lấy đôi môi cậu, bắt đầu cắn mút triền miên.

"Không sao, cho bọn họ thấy cũng được... Dù sao sau này em cũng sẽ không thường xuyên xuất hiện trước công chúng nữa."

Làm nghệ sĩ là ước mơ của Trương Mạn Đường từ nhỏ, trước khi gặp Trương Dạng cậu luôn muốn một ngày sẽ nổi tiếng, nhưng từ sau khi gặp hắn cậu cảm thấy sự nổi tiếng thật ra rất phiền phức. Cậu không làm nghệ sĩ nữa cũng không sao.

"Vâng."

Trương Dạng hài lòng, nắm lấy tay của cậu đưa lên miệng hắn khẽ hôn nhẹ.

"Ngoan lắm, sau này ở nhà nấu cơm cho tôi và con trai, đây là chuyện quan trọng của em!"

Trương Mạn Đường gật đầu, dù sao cậu cũng rất yêu thích công việc nấu cơm này. Mỗi ngày đều có thể vui vẻ với nhóc con ngọt ngào kia, còn có thể gặp mặt Trương Dạng, cùng hắn thân mật như thế này thường xuyên nữa.

"Vâng, em rất thích nấu cơm."

Trương Mạn Đường chính thức bị Trương Dạng tẩy não, nấu cơm đã trở thành sở thích của cậu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv