Thời khắc cảm nhận được bàn tay của tên Giám đốc kia chạm vào người mình.
Ỷ Thanh Lan lập tức cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập.
Sau khi nghe những lời ông ta nói bên tai, cô lập tức đứng dậy khỏi ghế.
Vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, khác hẳn với sự dịu dàng của cô thường ngày.
- Giám đốc, mong anh giữ tự trọng.
Cô là ai?
Là vợ của Thiếu gia Tập đoàn nhà họ Dương, danh tiếng lẫy lừng.
Cho dù cuộc sống của cô từ khi làm vợ của Dương Đổng Triệt không được tốt.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể, cho phép bản thân mình phản bội chồng của mình.
Những việc dơ bẩn như thế này, Ỷ Thanh Lan cô tuyệt đối không làm.
Người đàn ông thế mà vẫn không chịu từ bỏ ý định gạ gẫm cô.
Ông ta nắm hai tay vào nhau, nở một nụ cười có chút đê tiện.
- Anh biết em đã có chồng, nhưng chồng em là người ngoài ngành, làm sao có thể dễ dàng nâng đỡ em được giống như anh, có đúng không nào?
- Em yên tâm! Chỉ cần em đồng ý làm tình nhân của anh, anh tuyệt đối không để người thứ ba biết được giao dịch giữa chúng ta đâu. Em đồng ý nhé?
Tại sao ông ta lại biết cô đã có chồng?
Là bởi vì tiệc cưới của Tổng giám đốc Tập đoàn nhà họ Dương, trước và sau khi tổ chức đều có xuất hiện trên các phương tiện thông tin đại chúng.
Người ở trong và cả ngoài nước đều biết, ông ta dĩ nhiên cũng có nghe qua.
Ỷ Thanh Lan nở một nụ cười bất lực, cô không nghĩ ông ta có thể vô liêm sỉ đến mức này.
Cô xốc lại quai túi xách trên vai, vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt giống như vừa rồi, đối đáp với ông ta.
- Xin lỗi! Tôi không phỏng vấn nữa. Xin phép ông cho tôi ra về.
Đúng là môi trường nào cũng có người tốt và kẻ xấu.
Ngay cả một Tập đoàn lớn như Xuân Loan, cũng không tránh khỏi có những kẻ, bại hoại đạo đức như thế này.
Ỷ Thanh Lan vốn định lập tức rời khỏi phòng, nhưng vừa bước được một hai bước, thì đã liền bị người đàn ông kia chặn lại.
Ông ta nhìn cô nở một nụ cười ái ngại.
- Thật xin lỗi em vì lời nói khiếm nhã vừa rồi. Những lời mà từ nãy tới giờ anh nói với em, chỉ là nằm trong bài test đạo đức nghề nghiệp mà cấp trên đưa xuống. Mong em sẽ không để bụng chuyện này.
Ỷ Thanh Lan nghi ngờ hỏi lại.
- Lời anh nói... là thật sao?
Người đàn ông nghiêm túc đáp.
- Vậy em nói xem, lừa em thì anh được cái gì?
- Nếu như anh thích, anh có thể báo cáo với cấp trên rằng em không đạt yêu cầu của Tập đoàn.
- Sao anh phải giữ em lại khi bị em từ chối làm tình nhân chứ?
Chuyện ông ta nói rằng cấp trên lệnh cho ông ta, thử lòng Ỷ Thanh Lan là thật.
Nhưng cái chuyện ông ta từng gạ gẫm Nhân viên mới thì cũng có thật.
Ở trong giới giải trí, cái chuyện dùng thân xác để đổi đời, xảy ra như cơm bữa ấy mà.
Có những lúc không phải ông ta gạ tình Nhân viên, mà là Nhân viên chủ động quyến rũ ông ta.
Chính ông ta cũng không biết tại sao, cấp trên lại yêu cầu ông ta thử lòng cô.
Chỉ là ông ta hiểu rõ, nếu cấp trên đã để mắt tới Ỷ Thanh Lan, thì cô gái đang đứng trước mặt ông ta bây giờ, tuyệt đối không thể động vào.
- Vậy... anh có biết tại sao cấp trên của anh, lại chỉ định anh phỏng vấn riêng một mình em không ạ?
Cấp trên của ông ta rốt cục là ai?
Người đó biết cô sao?
Tại sao người đó lại muốn thử thách cô?
Mục đích của người đó là gì?
Một loạt câu hỏi cứ thế chạy loạn trong đầu cô.
Ỷ Thanh Lan thật sự rất muốn biết, mục đích thật sự của người đã biến cô thành tâm điểm bị chỉ trích, của đám người cùng tới phỏng vấn.
- Cái này thì anh cũng không được biết. Chỉ biết rằng cấp trên nói tuy em được phỏng vấn riêng, nhưng em vẫn phải thực tập ở Tập đoàn trong vòng hai tháng, giống như những người khác.
- Nếu trong thời gian thực tập, em vi phạm quy định của Tập đoàn, thì em vẫn sẽ không thể được ký hợp đồng với Tập đoàn.
- Thật xin lỗi vì anh không thể giúp gì được cho em!
Ỷ Thanh Lan nghe người đàn ông nói, thì cũng không cố gặng hỏi thêm nữa.
Cô lễ phép cúi đầu.
- Không sao. Dù sao cũng cảm ơn anh rất nhiều!
Người đàn ông xua tay.
- Đây là trách nhiệm của anh, em không cần khách sáo.
- Thôi, em về đi. Ngày mai có thể bắt đầu tới Tập đoàn thực tập.
Cô nói lời chào với vị Giám đốc kia, rồi mới mở cửa bước ra khỏi phòng.
Đi bằng đường cầu thang máy xuống lầu dưới.
Đám bạn của cô sau khi phỏng vấn xong, vẫn đứng đợi cô ở dưới sảnh.
Nhìn thấy cô từ trong thang máy bước ra, bọn họ xúm lại hỏi.
- Thanh Lan, cậu phỏng vấn thế nào rồi?
Ỷ Thanh Lan nhìn đám bạn mỉm cười.
- Mình được thông qua rồi! Còn các cậu thì sao?
Hiểu Khê lên tiếng đáp lời cô.
- Bọn mình cũng được thông qua cả rồi! Vậy là sau này chúng ta được làm việc chung với nhau cả rồi! Thật là thích!
- À, mà cậu có biết vì sao cậu lại được phỏng vấn riêng không?
Nghe cô bạn thân nhắc tới chuyện này, cô lại bất chợt thở dài lắc đầu.
- Mình cũng không biết nữa.
Tử Văn ở bên cạnh lên tiếng nói.
- Liệu có phải là do chồng cậu sắp xếp không?
Hiểu Khê bình thường vẫn luôn khắc khẩu với Tử Văn, hôm nay lại có chung suy nghĩ với cậu ta.
- Phải đấy. Chồng cậu giàu lại thương cậu như thế, chắc anh ấy sợ cậu bị người ta ức hiếp, nên mới dọn đường sẵn cho cậu đấy.
Câu nói của Tử Văn cùng Hiểu Khê, khiến cô trong phút chốc rơi vào trầm tư.
Lời bạn cô nói là thật sao?
Dương Đổng Triệt thật sự quan tâm tới cô.
Sợ cô chịu khổ nên mới làm như vậy sao?
Ỷ Thanh Lan lại giống như hôm qua, sau khi rời khỏi Tập đoàn liền bắt taxi trở về nhà.
Cả ngày hôm đó cô cứ đứng ngồi không yên, chỉ ngóng hắn về để hỏi cho rõ.
Hôm nay tan làm xong thì hắn liền về thẳng nhà.
Hình như kể từ lúc bọn họ kết hôn, cô chưa bao giờ thấy Dương Đổng Triệt đi làm về trễ.
Cả buổi tối Ỷ Thanh Lan cứ do dự mãi, muốn hỏi hắn về chuyện ban sáng, nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Cho tới mãi lúc sau khi ăn tối xong, hắn ôm máy tính ngồi trên giường làm việc.
Cô ngồi trên ghế trước bàn trang điểm, vừa thoa kem dưỡng da vừa len lén nhìn hắn, cuối cùng lại bị Dương Đổng Triệt phát hiện.
Hắn vẫn dán hai mắt lên màn hình máy tính, nhưng lại lạnh lùng nói với cô.
- Có chuyện gì?
Cô vẫn lén dò xét biểu cảm trên mặt hắn, dịu dàng nhỏ nhẹ cất lời.
- Hôm nay... lúc em đi phỏng vấn được đặc cách để Giám đốc Nhân sự trực tiếp phỏng vấn.
- Chuyện này có phải do anh sắp xếp hay không?
Những ngón tay thon dài của Dương Đổng Triệt vẫn linh động trên bàn phím máy tính.
Kể cả là khi nghe được câu hỏi của cô, trên mặt hắn vẫn là một loại biểu cảm, phảng phất sự lạnh nhạt như cũ.
- Cô nghĩ tôi tốt thế sao?
Một câu hỏi thay cho câu trả lời của hắn làm cho Ỷ Thanh Lan chợt bừng tỉnh.
Đúng vậy!
Hắn ghét cô còn không hết, làm sao có thể là người chống lưng cho cô được.
Vậy người giúp đỡ cô cuối cùng là ai mới được chứ?
Lại than ngắn thở dài một hơi, cô nhìn hắn gượng cười.
- Em xin lỗi! Chắc do em nghĩ nhiều rồi.