- Em... em không có!
Lời cáo buộc của Dương Đổng Triệt, khiến Ỷ Thanh Lan lại sợ tới mức, toàn thân đều run rẩy trong lồng ngực của hắn.
Cô trước nay đều một lòng một dạ với hắn, kể cả là khi hắn đối xử tệ bạc với cô.
Tuyệt không bao giờ có ý nghĩ tơ tưởng tới người đàn ông khác.
Tại sao hắn lại luôn không tin cô chứ?
- Thế sao? Vậy phải để tôi kiểm tra xem, cô có mang thứ gì không sạch sẽ về nhà hay không.
Vừa dứt lời, hắn lật cơ thể cô về tư thế nằm ngửa, vươn tay kéo dây đầm ngủ của Ỷ Thanh Lan xuống, cúi đầu tham lam cắn mút xương quai xanh của cô.
Một bàn tay cũng rất nhanh luồn vào trong chăn, ve vuốt bắp đùi thon dài, trắng mịn của người dưới thân.
Chuyện tới nước này, Ỷ Thanh Lan cho dù có muốn hay không, thì cũng phải thuận theo ý hắn.
Vòng một căng tràn ưỡn cao, tiếp nhận từng đợt khoái cảm mà Dương Đổng Triệt đem lại.
Sự tiếp xúc thân mật này lại khiến âm đạo co rút.
Dâm dịch từ bên trong miệng huyệt chảy ra, khiến hạ thân càng thêm khó chịu.
Đôi chân thẳng dài cọ xát với nhau, hòng muốn đánh tan cảm giác trống rỗng bên trong cơ thể.
Cánh tay không tự chủ được mà ôm lấy cổ hắn, miệng nhỏ mấp máy thoát ra tiếng rên rỉ dâm mỹ.
- Ư... ưm...!
Làn váy ngủ càng ngày càng được kéo cao lên, nhưng lại có lớp chăn che chắn, cho nên căn bản Dương Đổng Triệt không thể nhìn thấy, mà chỉ có thể sờ thấy đũng quần lót của đối phương, ướt đẫm dâm dịch.
Hắn dứt khoát kéo nội y của Ỷ Thanh Lan xuống, ngón tay thô dài sờ sờ vào những vùng da nhạy cảm, cuối cùng cũng tìm thấy hạt đậu nhỏ quen thuộc, nơi làm cho phái đẹp còn dễ thăng hoa, hơn cả khi âm đạo được dị vật của hắn nhồi đầy.
Hắn một mặt đã đem miệng rộng kề sát bầu ngực mềm mại, dùng hàm răng trắng sáng nhay nhay nhũ thịt hồng hào sắc xuân.
Mặt khắc ngón tay không ngừng mân mê hạt đậu nhỏ, miết dọc môi lớn, môi nhỏ xung quanh miệng huyệt, đang liên tục tự hoạt động theo cơ chế khép rồi lại mở.
Thời khắc ngón tay hắn chạm tới, những điểm nhạy cảm chí mạng xung quanh âm đạo.
Cơ thể nhỏ bé của Ỷ Thanh Lan theo quán tính giật mạnh một cái, kịch liệt run rẩy vì bị khoái cảm bất ngờ đánh úp.
Thành trên, thành dưới đều bị tấn công, bản thân cô lại không có khả năng chống trả, chỉ có thể ra sức uốn éo dưới thân hắn.
- A... Triệt... ư... hự...!
Dục vọng chạy đến khắp các ngóc ngách trong cơ thể cường tráng, khiến Dương Đổng Triệt cảm thấy thân nhiệt nóng ran như có ngọn lửa thiêu đốt.
Hắn cắm một ngón tay đi vào bên trong âm đạo, cảm nhận vách thịt bên trong đã đủ ẩm ướt.
Lền lập tức rút ngón tay ra ngoài, đồng thời cũng dừng lại hành động tàn phá bầu ngực ngoại cỡ, của cô vợ đáng thương.
Vội vàng cởi bỏ bộ quần áo pijama trên người, ném qua một bên.
Một tay cầm côn thịt sưng to, cắm đi vào bên trong cúc huyệt ướt át.
Bởi vì lần trước không kiềm chế được thú tính, đã làm cô bị rách cùng đồ, báo hại hắn phải ăn chay những hơn một tháng.
Cho nên, hiện tại hắn dè dặt hơn rất nhiều.
Động tác đâm chọc vừa nhẹ vừa chậm, cứ như là sợ chỉ cần sơ ý một chút, là cô sẽ lại phải tới bệnh viện khâu cùng đồ lần nữa.
Trải qua nhiều lần quan hệ, âm đạo cũng mở rộng được thêm đôi chút, không còn chặt giống như những lần đầu nữa.
Nhưng chung quy vẫn rất khít, làm cho hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Mà kể ra tuy Dương Đổng Triệt là người có nhiều dục vọng, nhu cầu sinh lý cũng rất cao, lại bị cấm dục lâu như thế.
Nhưng từ khi kết hôn với Ỷ Thanh Lan tới nay, hắn cũng chưa từng qua đêm với phụ nữ ở bên ngoài, tính ra hắn cũng là người chồng rất mẫu mực đấy chứ.
Còn cái chuyện hắn nói mua lắc tay để tặng tình nhân lúc trước.
Chẳng qua là hắn cố tình muốn làm cho cô ghen mà thôi.
Chứ vốn dĩ chẳng có cô tình nhân nào ở đây cả.
Đây là lần đầu tiên Dương Đổng Triệt biết nhẹ nhàng với cô, trong chuyện chăn gối.
Khiến cho sự ám ảnh của cô, về việc bị rách cùng đồ rất nhanh liền tan biến.
Lần này, cô đã biết chủ động hơn trong cuộc yêu, khi tự giác vòng hai chân câu lấy hông hắn, khiến quá trình hai cơ thể sáp nhập càng dễ dàng hơn bao giờ hết.
Cũng nhờ sự nhẹ nhàng của hắn, mà làm cho lần này quan hệ Ỷ Thanh Lan, không còn cảm thấy đau như những lần trước.
Mà ngược lại, hưởng thụ được trọn vẹn khoái cảm, như luồng điện chạy khắp cơ thể, sung sướng vô cùng.
Nhìn thấy đối phương cũng hợp tác, Dương Đổng Triệt cũng bớt căng thẳng hơn.
Tuy nói tốc độ cắm rút không nhanh và mạnh, như những lần quan hệ trước kia.
Nhưng mỗi lần dị vật tấn công, đều tham lam đỉnh tới điểm nhạy cảm nhất, bên trong cơ thể của Ỷ Thanh Lan.
Khi rút ra lại kéo theo vô vàn tinh hoa nhớp nháp, ươn ướt.
Nhịp đập trái tim của hai cơ thể như hoà vào làm một.
Trong không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng vỗ “phạch phạch” phát ra từ nơi giao hoan.
Cùng tiếng rên rỉ mỗi lúc một lớn của cả cô và hắn.
[...]
Sáng hôm sau, khi Ỷ Thanh Lan cùng Dương Đổng Triệt đang ăn sáng, thì chuông điện thoại của cô bất ngờ vang lên ,thông báo cuộc gọi đến.
Hắn nhìn vào màn hình điện thoại của cô, còn cô thì lại len lén quan sát biểu cảm trên mặt hắn.
Nhìn một dãy số lạ không có tên hiện lên trên màn hình cảm ứng.
Cô cũng biết ý mà bắt máy, nhưng lại mở loa ngoài để hắn cùng nghe.
- Alo, tôi nghe.
Một giọng nữ truyền cảm vang lên trong điện thoại, đập tan mọi sự nghi ngờ của hắn.
- Xin chào! Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của cô Ỷ Thanh Lan không ạ?
Nghe cô gái kia nói, Ỷ Thanh Lan chợt có phần tò mò, không biết người này là ai mà lại có số điện thoại của cô, nhưng vẫn lịch sự đáp lời.
- Vâng, là tôi đây. Cho hỏi cô là ai vậy ạ?
Cô gái kia nhận thấy mình đã gọi đúng số thì vui vẻ nói.
- Tôi là Nhân viên gọi đến từ Tập đoàn Xuân Loan. Chúc mừng cô! Hồ sơ xin việc của cô đã được thông qua.
- Lát nữa, khoảng 8 giờ, phiền cô tới Tổng Công ty Xuân Loan, để tiến hành phỏng vấn trực tiếp.
Nhận được thông báo trúng tuyển, Ỷ Thanh Lan vô cùng vui mừng.
Chỉ là ở trước mặt Dương Đổng Triệt, cô vẫn phải cố giữ cho mình sự điềm đạm, không nhảy dựng lên vì sung sướng.
- Tôi đã biết rồi! Cảm ơn cô nhiều!
- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép cúp máy.
Đợi người kia tắt máy rồi, cô mới lại nhìn Dương Đổng Triệt.
Cắn môi do dự một chút, cuối cùng nhẹ nhàng nói.
- Một lát anh cho em tới Tập đoàn Xuân Loan phỏng vấn được không?
Hắn không nhìn cô, chỉ chăm chú cắt miếng thịt trong đĩa của mình, lạnh nhạt nói.
- Ăn xong tôi đưa cô đi.
Hắn có đưa cô đi phỏng vấn hay không, không quan trọng.
Quan trọng là hắn cho cô đi phỏng vấn, là may mắn lắm rồi!
- Vâng.
Ỷ Thanh Lan vâng dạ một tiếng rồi tiếp tục ăn phần ăn của mình.
Cô phải ăn để còn có sức một lát đi phỏng vấn nữa.
[...]
Xe của Dương Đổng Triệt đưa cô tới Tập đoàn Xuân Loan.
Khi cô bước vào trong sảnh chính, thì thấy bạn học của cô hôm qua cùng đi nộp hồ sơ xin việc, cũng có mặt đông đủ.
Thật may vì hồ sơ của mọi người đều được thông qua.
Trong lúc mọi người đang đứng chờ tới lượt mình vào phỏng vấn, Ỷ Thanh Lan nghe vài người đứng nói chuyện với nhau.
Mà câu chuyện lại liên quan tới Chủ tịch, chưa từng một lần xuất đầu lộ diện của Tập đoàn này.
- Ê, mọi người biết tin gì chưa? Nghe nói Chủ tịch của Tập đoàn này lâu nay, chưa từng xuất hiện trên các phương tiện Truyền thông, sẽ có mặt trong buổi tiệc mừng Tập đoàn tròn sáu năm thành lập đấy.
Một cô gái nghe thấy thế liền hào hứng nói.
- Thật á? Cô nghe tin này ở đâu đấy? Có chắc không?
- Tôi cũng chỉ vô tình nghe Nhân viên Tập đoàn nói chuyện với nhau thôi, cũng không biết có phải là thật không. Nhưng nếu đây là sự thật thì đúng là thật đáng mong chờ.
Một cô gái khác trong đám người đến phỏng vấn cũng góp chuyện.
- Không biết Chủ tịch Xuân Loan là nam hay nữ, già hay trẻ nhỉ?
Một nam thanh niên ngửi được mùi mê trai quanh đây liền lên tiếng đáp.
- Để gầy dựng được cả một cái Tập đoàn bự chà bá như thế này, Chủ tịch nếu là đàn ông thì chắc chắn cũng U40 - 50 rồi. Các cô bớt mê trai lại đi.
Đúng lúc ấy, có một Nhân viên mặc đồ công sở, trên tay còn cầm theo một văn kiện đi tới chỗ bọn họ, lên tiếng dò hỏi.
- Xin cho hỏi ở đây ai là cô Ỷ Thanh Lan?
Ỷ Thanh Lan nghe nhắc tới tên mình, cô chỉ nghĩ là đã đến lượt mình vào phỏng vấn, cho nên vội vàng lên tiếng đáp.
- Là tôi.
Nữ Nhân viên hướng tới chỗ cô đứng, mỉm cười thân thiện.
- Mời cô đi theo tôi. Hôm nay đích thân Giám đốc Nhân sự sẽ phỏng vấn cô.
Bởi vì tất cả những người tới đây, đều do Phó Giám đốc Nhân sự chịu trách nhiệm phỏng vấn.
Cho nên, khi bọn họ nghe nói Giám đốc Nhân sự sẽ đích thân phỏng vấn cô.
Một số người ghen ăn tức ở lên tiếng mỉa mai cô.
- Chắc lại có ô dù gì đây mà.
Ỷ Thanh Lan hít một hơi thật sâu sâu, cố gắng bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu.
Ôm một mớ thắc mắc trong lòng, theo chân Nhân viên bước vào trong thang máy đi lên lầu.
Tới trước phòng làm việc của Giám đốc Nhân sự, người chỉ dẫn cho cô chủ động vươn tay gõ cửa phòng.
Rất nhanh trong phòng làm việc không có hệ thống cách âm, vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
- Mời vào!
Được sự cho phép, cô gái kia mở cửa phòng để Ỷ Thanh Lan bước vào trong, sau đó liền đóng cửa lại.
Trong phòng bây giờ, chỉ có cô cùng một người đàn ông khảng hơn 40 tuổi, nhưng trông ông ta vẫn còn rất phong độ.
Tuy có chút căng thẳng, nhưng cô vẫn phải cố nặn ra một nụ cười tươi.
- Em chào anh ạ!
Người đàn ông ngồi trên ghế trước bàn làm việc, hơi ngẩng đầu nhìn cô.
Vươn một tay chỉ vào chiếc ghế trống đối diện chỗ ngồi của ông ta, ôn hoà nói với cô.
- Chào em! Mời em ngồi.
Ỷ Thanh Lan gật nhẹ đầu nhỏ thay cho lời cảm ơn.
Bước tới kéo ghế ngồi xuống trước mặt người đàn ông.
Kiên nhẫn chờ ông ta lên tiếng trước.
Người đàn ông hai lòng bàn tay đan vào nhau, đặt trên mặt bàn gỗ cao cấp.
Tỏ rõ phong thái của một người làm việc chuyên nghiệp, lại lên tiếng hỏi cô.
- Anh có xem qua hồ sơ của em, thì thấy em là Sinh viên mới ra trường, chưa có nhiều kinh nghiệm phải không?
Ỷ Thanh Lan vén lọn tóc mai ra sau mang tai, một lần nữa lại gật đầu.
- Dạ phải ạ!
- Vậy bản thân em có muốn làm Diễn viên nổi tiếng, được nhiều người biết đến không?
Đối với câu hỏi tiếp theo của người đàn ông, cô thành thật trả lời.
- Theo suy nghĩ của cá nhân em, thì làm cái nghề này không ai là không muốn mình được nổi tiếng cả.
- Nhưng em cảm thấy thay vì cứ cố chạy theo danh vọng, chúng ta nên làm nghề bằng cái tâm.
- Khi chúng ta nỗ lực làm việc hết mình, trời cao tự nhiên sẽ an bài.
Người đàn ông gõ hai đầu ngón tay xuống mặt bàn, vẻ mặt như đang toan tính điều gì đó.
Rồi đột nhiên đứng dậy, đi vòng ra phía sau lưng cô.
Trong lúc Ỷ Thanh Lan không biết ông ta định làm gì, thì bất ngờ cảm nhận được đôi bàn to lớn đặt bên bờ vai mảnh khảnh của mình.
Hơi cúi đầu ở bên tai cô cất giọng trầm khàn.
- Không cần cầu trời, khấn Phật gì cả. Chỉ cần em chịu khó chiều anh, anh sẽ tiến cử em với những Đạo diễn nổi tiếng.
- Tới lúc đó, em không cần sợ bản thân không thể nổi tiếng.