Lần thứ ba trong ngày hôm nay, Dương Đổng Triệt lại không nghe lời Ỷ Thanh Lan.
Trước sự chứng kiến của bao nhiêu người, hai đầu gối của hắn đã thật sự chạm tới, bề mặt của những cục than.
Ban đầu, Dương Đổng Triệt vẫn thấy bình thường.
Bởi vì đầu gối của hắn vẫn còn lớp quần Tây bảo vệ.
Nhưng khi lớp vải màu xám bị sức nóng đốt cháy.
Da thịt tiếp xúc trực tiếp với lửa than hồng rực, Dương Đổng Triệt mới bắt đầu cảm đau đớn.
Cơn đau càng lúc càng dồn dập, đánh thẳng vào dây thần kinh cảm giác.
Khiến Dương Đổng Triệt nhịn không được mà co người lại, gân xanh khắp nơi đều nổi lên, phần trán đổ đầy mồ hôi.
Hai hàm răng nghiến lại thật chặt.
Hắn không chịu được đau đớn mà phải hét lên.
- A... a... a...!
Ỷ Thanh Lan cũng đau đớn không kém.
Bây giờ, cô không chỉ cảm thấy đau lòng, khi tận mắt chứng kiến Dương Đổng Triệt vì mình, mà sẵn sàng quỳ trên than.
Mà không hiểu tại sao phần bụng dưới của Ỷ Thanh Lan, bắt đầu xuất hiện những cơn đau, giống như phụ nữ đến ngày đèn đỏ.
Kèm theo đó là cảm giác buồn nôn.
Trong khi cô không hề bị ốm nghén.
Nhưng Ỷ Thanh Lan mặc kệ tất cả.
Vẫn ra sức cựa quậy thân mình trên chiếc ghế gỗ.
Khuôn mặt cô ướt đẫm nước mắt.
Tóc tai bết dính mồ hôi.
Vẫn ra sức kêu gào trong tuyệt vọng.
- Triệt... cầu xin anh... mau đứng dậy đi mà...!
Tán Đình Mặc đúng là hiện thân của một con quỷ.
Nhìn thấy bộ dạng chật vật chống đỡ, với từng cơn đau của Dương Đổng Triệt.
Anh ta còn có thể đứng cười.
- Bò qua đây cứu vợ mày đi nào.
Hai đầu gối của Dương Đổng Triệt bị than nóng bào mòn da thịt, cơ xương lồi ra ngoài.
Khiến hắn bắt đầu mất hết cảm giác, không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Lúc hắn chuẩn bị chạm cả hai tay xuống than hồng, để bò qua hết con đường toàn là than này.
Thì Vương Duy bất ngờ dẫn theo gần ba mươi người ập vào.
Trong đó, còn có cả phụ nữ, người già và trẻ nhỏ.
Một số Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt nhanh chóng khống chế đám người, bên phe của Tán Đình Mặc.
Một vài người khác lại mau chóng, đỡ Dương Đổng Triệt ra khỏi đống than kia.
Vương Duy dí súng vào đầu một người đàn ông trung niên, lớn tiếng nói với Tán Đình Mặc.
- Mày khôn hồn thì mau thả Thiếu Phu nhân của tao, và Kha Tiểu thư ra. Nếu không, tao bắn nát sọ ông già mày.
Hoá ra, cái lúc ở Tập đoàn, Dương Đổng Triệt gọi điện cho Vương Duy.
Là muốn cậu ta bắt người thân của Tán Đình Mặc, Orla và Trần Duẫn đến đây.
Có một số chuyện, không phải cứ báo Cảnh sát là có thể giải quyết được.
Trước khi đến đây, Dương Đổng Triệt đã xác định là nếu không cứu được mẹ con Ỷ Thanh Lan.
Thì hắn sẽ bắt toàn bộ những người có liên quan, phải theo hầu mẹ con cô.
Bởi vì cả Tán Đình Mặc, Orla lẫn Trần Duẫn đều từng làm việc ở Tập đoàn Xuân Loan.
Cho nên, Dương Đổng Triệt đương nhiên biết tất tần tật về lai lịch của bọn họ.
Muốn tìm người thân của bọn họ tới đây.
Đối với hắn không phải chuyện khó.
Sở dĩ, vừa rồi Dương Đổng Triệt không cố tình kéo dài thời gian, chờ Vương Duy đưa người đến, mà trực tiếp đáp ứng yêu cầu của Tán Đình Mặc.
Là bởi vì hắn sợ Vương Duy không bắt được người.
Nếu Dương Đổng Triệt còn do dự, e là mẹ con Ỷ Thanh Lan sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Đối với hắn mà nói, không có sự do dự nào nảy sinh trong lòng hắn, trước an nguy của mẹ con cô.
Tán Đình Mặc không còn cười được nữa, khi nhìn thấy Vệ sĩ của mình bị khống chế, còn ba anh ta cũng đang bị đe dọa đến tính mạng.
Tán Đình Mặc đổ mồ hôi lạnh, cũng vội vàng cầm súng kề sát bên thái dương của Ỷ Thanh Lan, ấp úng nói.
- Nếu... nếu mày giết... ông ấy. Vậy... vậy tao cũng sẽ giết Ỷ Thanh Lan...
Đâu đấy vang lên tiếng khóc của trẻ con.
Trần Duẫn đã kết hôn, và có một cặp song sinh hai gái.
Chúng nó chỉ mới được hơn hai tuổi.
Còn Orla, cô ta trước đây có thai với bồ cũ, sinh được một thằng con trai.
Năm nay đã học lớp 1.
Cả con của Orla và mẹ của cô ta đều bị Vương Duy bắt đến đây.
Vương Duy nào phải Dương Đổng Triệt.
Cậu ta làm sao có thể để Tán Đình Mặc thỏa sức điều khiển được kia chứ.
- Được thôi! Vậy ba mạng đổi sáu mạng người. Thiếu Phu nhân và Tiểu Thiếu gia nhà tao mà có mệnh hệ gì, thì lũ chúng mày cũng đừng mong sống sót mà ra khỏi đây.
- Súng trong tay tao không có mắt đâu.
Rồi Vương Duy nhìn người đàn ông đang bị cậu ta dí súng vào đầu, muốn khiêu khích để ông ta trách mắng thằng con trai là Tán Đình Mặc.
- Xem ra... thằng con trai cưng của ông, cũng không cần đến cái mạng của ông rồi! Thế thì để tôi tiễn ông một đoạn nhé?
Ba của Tán Đình Mặc liếc mắt nhìn khẩu súng trên tay Vương Duy, toàn thân run lên bần bật, lại quay ra quát cậu con trai của mình.
- Cái thằng trời đánh này, mày làm cái gì để người ta bắt tao đến đây vậy hả? Rốt cuộc thì mày có còn coi tao là ba của mày nữa không hả? Còn không mau bỏ súng xuống?
Tán Đình Mặc chung quy vẫn là kẻ tham sống, sợ chết.
Anh ta không ngờ chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ, mà người của Dương Đổng Triệt có thể bắt cóc được người thân của cả anh ta, và hai anh em Trần Duẫn.
Trần Duẫn ở một bên thấy hai đứa con gái rượu của mình thi nhau gào khóc.
Anh ta sợ Vương Duy sẽ thật sự lấy đi tính mạng của hai đứa bé.
Cho nên, liền vội vàng quỳ xuống dưới nền bê tông đầy bụi bẩn.
Cũng không biết là vợ của Trần Duẫn bây giờ ở đâu, mà để con của anh ta bị bắt đến đây thế này.
- Tôi sai rồi! Tất cả... tất cả đều là chủ ý của Tán Đình Mặc. Cậu có muốn giết thì giết ba của cậu ta được rồi.
- Xin cậu đừng giết hại hai đứa con của tôi.
Mặc dù Orla xưa nay vốn rất ghét thằng con trai, do cô ta bị gài rồi chửa hoang.
Nhưng ở đây bây giờ còn có mẹ của cô ta.
Orla cho dù ở bên ngoài có đanh đá cỡ nào, thì cũng không quên công ơn sinh thành, dưỡng dục của ba mẹ.
Cô ta cũng vội vàng quỳ xuống sàn nhà, mà cầu xin Vệ sĩ của Dương Đổng Triệt.
- Phải đấy! Mọi chuyện đều là âm mưu của Tán Đình Mặc. Cầu xin anh tha cho mẹ tôi!
Tán Đình Mặc thấy hai anh em Orla, trong giờ phút này lại bán đứng mình, thì không tránh khỏi tức giận.
- Này, kế hoạch này từ đầu là do hai đứa chúng mày nghĩ ra, rồi lôi kéo tao làm cùng. Đừng có mà đổ hết trách nhiệm lên đầu tao.
Vừa bị ba của mình mắng cho một trận, lại nhìn thấy đồng bọn đã đầu hàng hết rồi.
Tán Đình Mặc vẫn còn muốn sống.
Cho nên, vội vàng vứt khẩu súng trong tay xuống dưới sàn nhà.
Đồng thời, tự mình cởi trói cho Ỷ Thanh Lan và Kha Tịch Tuyết.
Ỷ Thanh Lan sau khi được cởi trói, thì vội vàng chạy đến quỳ xuống, chỗ Dương Đổng Triệt đang ngồi dựa người vào Vệ sĩ.
Cô chẳng những không hết khóc vì được thả ra.
Mà ngược lại, còn càng khóc nhiều hơn.
- Đổng Triệt, sao anh lại ngốc vậy hả? Lỡ anh mà gặp bất trắc gì, thì mẹ con em biết phải nương tựa vào ai?
Dương Đổng Triệt run rẩy vươn tay chạm vào má Ỷ Thanh Lan, muốn lau đi những giọt nước mắt, vương vãi trên khuôn mặt của người con gái hắn yêu.
Sắc mặt của hắn càng ngày càng kém, môi mỏng tái nhợt, nhưng vẫn cố gượng nở một nụ cười yếu ớt.
- Tôi vẫn ổn! Chỉ cần mẹ con em không sao là tốt rồi!