Cặm cụi viết một hồi, cuối cùng Dương Đổng Triệt cũng viết xong giấy bàn giao lại tài sản.
Nhưng hắn không vội ký tên, mà ngẩng đầu hỏi Tán Đình Mặc.
- Mày có đảm bảo là sau khi tao ký tên vào tờ giấy này, mày sẽ thả ba người bọn họ ra hay không?
Tán Đình Mặc nhìn thẳng vào mặt Dương Đổng Triệt, trên môi xuất hiện một nụ cười hoà ái.
- Đương nhiên rồi! Dù sao tao cũng không muốn giết người. Chỉ cần mày chuyển nhượng toàn bộ tài sản của mày cho tao, tao sẽ lập tức thả người.
Dường như tin tưởng vào lời Tán Đình Mặc nó.
Dương Đổng Triệt ký tên vào tờ giấy trong tay, rồi đưa nó cho Vệ sĩ bên cạnh.
Tờ giấy chuyển nhượng tài sản rất nhanh, được đưa đến tay của Tán Đình Mặc.
Anh ta sau khi xác nhận Dương Đổng Triệt thật sự đã viết giấy, bàn giao lại toàn bộ tài sản cho anh ta, thì vui vẻ mà gấp lại tờ giấy trong tay, rồi đút vào trong túi áo vest.
Dương Đổng Triệt nhìn thấy Tán Đình Mặc không có thắc mắc gì, đối với tờ giấy chuyển nhượng tài sản của mình nữa, thì liền lên tiếng thúc giục.
- Mày đã có được giấy chuyển nhượng tài sản rồi. Bây giờ, có thể thả họ ra được chưa?
Tin tưởng một kẻ giống như Tán Đình Mặc, nói lời sẽ biết giữ lời, thì là ngu.
- Được rồi! Thấy mày nôn nóng muốn cứu vợ con mày như vậy. Tao cũng không kéo dài thời gian nữa.
Dứt lời, anh ta vỗ hai lòng bàn tay vào nhau.
Trước sự khó hiểu của những người bên phía Dương Đổng Triệt.
Vệ sĩ đem mấy chiếc xô sắt lớn, đổ thứ đựng bên trong xuống dưới sàn nhà.
Thứ tạo thành hai đường thẳng trải dài, một bên là mảnh vỡ thuỷ tinh sắc nhọn, bên còn lại là những cục than hồng rực.
Tán Đình Mặc lúc này, mới khiến cho người khác cảm thấy anh ta đáng sợ biết bao.
- Ở đây có hai con đường. Nếu như mày muốn đưa vợ con mày về, thì hãy chọn một con đường rồi quỳ xuống, từ từ bò qua hết đoạn đường này. Tới đây tự cởi trói cho vợ mày đi.
Dương Đổng Triệt trợn chừng mặt nhìn Tán Đình Mặc.
Hắn thật không ngờ, anh ta còn có thể nghĩ ra những trò đùa, nguy hiểm tới mức này.
- Chẳng phải mày nói, chỉ cần tao viết giấy chuyển nhượng tài sản cho mày, thì mày sẽ thả Thanh Lan và chị họ của cô ấy ra hay sao? Mày muốn nuốt lời?
Đến lúc này, mà Tán Đình Mặc vẫn còn có thể thản nhiên nở một nụ cười.
Giống như anh ta chẳng làm chuyện gì sai trái.
- Nuốt lời? Không hề. Tao đâu có nói là không thả vợ mày ra đâu. Vợ mày ở bên này, muốn đưa cô ta về thì mày phải tự qua đây mà đón chứ.
Tán Đình Mặc lại bắt đầu sử dụng chiêu trò, cố tình đánh vào tâm lý của Dương Đổng Triệt.
- Còn nếu như mày ngại khó, ngại khổ. Không muốn cứu Ỷ Thanh Lan nữa thì thôi. Bây giờ mày có thể đi về.
- Tưởng mày yêu thương vợ con thế nào. Hoá ra, cũng chỉ có vậy.
- Thôi thì để tao tiễn mẹ con Ỷ Thanh Lan một đoạn. Để cho hai người họ sớm đầu thai, chuyển kiếp.
- Chứ có loại chồng tham sống, sợ chết như mày. Sống làm gì cho thêm đau lòng.
Ỷ Thanh Lan nhìn trò đùa mang tính tàn độc do Tán Đình Mặc bày ra, kích động mà vùng vẫy trong vòng vây của dây thừng.
- Tán Đình Mặc, anh điên rồi! Sao anh lại có thể độc ác như vậy chứ?
Cô biết bây giờ để cứu được mẹ con cô, Dương Đổng Triệt có thể chuyện gì cũng dám làm.
Cho nên, vội vàng lên tiếng ngăn cản, trước khi hắn đồng ý thỏa hiệp với Tán Đình Mặc.
- Đổng Triệt, đừng làm theo lời anh ta. Nếu không, có thể anh sẽ mất mạng, hoặc trở thành người bại liệt đấy.
Nhìn hai chướng ngại vật trước mắt, chính Dương Đổng Triệt cũng phải đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng nếu không vượt qua một trong hai con đường này, có lẽ Tán Đình Mặc sẽ không dễ dàng thả người.
Bây giờ. Dương Đổng Triệt mới ý thức được một điều rằng, Tán Đình Mặc không chỉ đơn thuần muốn lấy được bằng chứng, mà lúc trước hắn dùng để uy hiếp anh ta, cùng với toàn bộ tài sản của hắn.
Mà Tán Đình Mặc còn muốn trả thù hắn, vì những chuyện lúc trước.
Mặc dù, hiện tại trong lòng Dương Đổng Triệt cũng đang rất rối.
Nhưng lại muốn trấn an Ỷ Thanh Lan.
- Thanh Lan, từ trước tới giờ tôi muốn mong sẽ có một cơ hội, để tôi có thể chứng minh cho em thấy, tôi là thật lòng yêu em.
- Vì em, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì, hy sinh tất cả mọi thứ.
- Và ngày hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng có thể thực hiện được ước nguyện của mình rồi!
Hắn chỉ cần nói như thế, là Ỷ Thanh Lan liền biết Dương Đổng Triệt thật sự, sẽ bò qua một trong hai chướng ngại vật kia.
Dù biết trước rằng hắn chắc chắn sẽ bị thương.
Cô vừa cựa quậy cơ thể, vừa khóc lại vừa lắc đầu.
- Không, Triệt... đừng mà...!
- Nếu như tôi chẳng may không qua khỏi, hoặc là trở thành người thực vật cả đời. Thì hứa với tôi, em phải biết tự chăm sóc tốt cho bản thân, và cả con trai của chúng ta.
Nếu như hôm nay Bác Nghệ Bân không xuất hiện ở đây, thì có lẽ Dương Đổng Triệt sẽ nói với Ỷ Thanh Lan rằng nếu như hắn chết, hãy để anh ta chăm sóc cho mẹ con cô.
Nhưng một người đàn ông, ngay cả hy sinh để cứu người mình yêu cũng không dám, thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho Ỷ Thanh Lan?
Nếu như không thể có một chỗ dựa là một người đàn ông, thì Ỷ Thanh Lan chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.
Dương Đổng Triệt quay lại nhìn đống than hồng rực, bên cạnh là những mảnh vỡ thủy tinh.
Chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đau rồi, chứ đừng nói là bò qua đó.
Mặc dù không biết thứ nào có mức độ sát thương lớn hơn, nhưng hắn lại lựa chọn quỳ trên than.
Thời khắc Dương Đổng Triệt khuỵ chân xuống, hai đầu gối chuẩn bị chạm vào từng hòn than to nhỏ lẫn lộn.
Ỷ Thanh Lan càng ra sức vùng vẫy, gào khóc thảm thiết khi nhìn thấy hắn, lại một lần nữa đáp ứng yêu cầu của Tán Đình Mặc.
- Không... Triệt... em cầu xin anh...! Đừng làm vậy mà...!