Giúp Phàm Nhất Hàng thanh toán tiền xong, La Vy Vy liền rời khỏi tiệm đồ xào, miệng lầu bầu: "Người gì vậy trời...không mang tiền mà cứ thế tới ăn cơm. Lại còn là tiểu thiếu gia của nhà giàu đấy, ngay cả mười đồng cũng không có. "
Việc hiểu chuyện với khái niệm không có tiền thì có gì liên quan đến nhau, Phàm Nhất Hàng có chút không hiểu nổi. Cậu tự giải thích cho chính mình: "Tôi chỉ là không có tiền mặt thôi. "
La Vy Vy khinh bỉ nhìn cậu một cái, không để cho cậu chút mặt mũi nào: "Ô, không có tiền mặt, phải làm sao đây, tiệm đồ xào nhỏ này còn có thể cho cậu quẹt thẻ tín dụng cơ à? "
Phàm Nhất Hàng ấn tấm thẻ màu đen đang ở trong túi quần mình xuống, không hé một tiếng nào.
Bởi vì cậu cảm thấy nếu như bản thân mình nói rằng đây là lần đầu tiên cậu đến kiểu tiệm này để ăn thì La Vy Vy rất có thể sẽ càng tức giận hơn.
Hai người đi qua tiệm xào, đi tới đoạn đường sầm uất nhất của khu nội thành cũ... Đương nhiên, đối với Phàm Nhất Hàng mà nói, cái gọi là con đường sầm uất chỉ là con hẻm có rất nhiều cửa tiệm lớn nhỏ mà thôi.
Phía trước có một nhà bán nước ngọt, cậu vừa định hỏi La Vy Vy có muốn uống nước không, nhưng khi quay đầu lại thì phát hiện ra La Vy Vy đang đi bên cạnh mình đã chẳng thấy đâu nữa rồi.
Trong lòng cậu "lộp bộp" một tiếng, cậu vội vàng quay đầu lại.
La Vy Vy đang đứng ở cửa tiệm thuốc lá, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Sau khi tìm thấy La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng thở phào nhẹ nhõm, quay người đi đến bên cạnh cô. Cậu đứng ở phía sau, thuận theo tầm mắt của La Vy Vy, nhìn lên tầng hai.
Cậu thấy trên bức tường trắng loang lổ sắc vàng treo một tấm băng rôn: "Nhiệt liệt chào mừng hào kiệt tới quán, học viên* giảm 50%."
*Học viên ở đây là học sinh và sinh viên.
Cậu còn nhìn thấy hai mắt của La Vy Vy đều sáng rực cả lên rồi.
Con đường phía sau tấp nập xe cộ. Tiếng còi xe ô tô, xe moto, xe điện vang lên bốn phía, nhưng trong mắt La Vy Vy lại chỉ có năm chữ "học viên giảm 50%" mà thôi.
Trong lòng cô dự tính hay là sẽ đi báo danh trước, rồi hỏi xem đối phương có thể để ngày mai giao tiền được hay không, sau đó buổi tối cô sẽ xin tiền Tần Lạc Viễn.
Dù sao có hỏi Nguyễn Ngọc Quyên để xin tiền thì chắc chắn không được rồi. Với thái độ hôm nay của Nguyễn Ngọc Quyên, chỉ cần cô không chịu mềm mỏng, thì đoán chừng một tuần này bà ấy cũng sẽ không để ý đến cô rồi. Nhưng cô lại không cảm thấy bản thân đã làm sai ở chỗ nào.
Thà bị Tần Lạc Viễn đánh, rồi cô bám dính lấy tay của Nguyễn Ngọc Quyên còn tốt hơn nhiều, ít nhất bây giờ cô vẫn có thể ra khỏi cửa. Nhưng một bên má bị Tần Thiên Thiên đánh đến nỗi sưng phù lên kia, áng chừng phải ngày mạ mới có thể bớt sưng.
Cô so với Lâm Kỳ Hân là khác nhau. Vẻ đẹp của La Vy Vy là kiểu đẹp tự nhiên, có thể dễ dàng tấn công người khác giới. Có lẽ bởi vì ngũ quan quá góc cạnh nên trong mắt của nữ sinh, cô chính là kiểu người có tướng mạo "hồ ly tinh".
Mà con hồ ly tinh này lại đang đặt cả hai mắt vào mấy chữ "học viên giảm 50%", giống như là hồ ly tinh đang nhìn chằm chằm thỏ con vậy.
Chiếc bàn tính nhỏ trong đầu cô vang lên những tiếng pi li pa la, khuỷu tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn nắm lấy, cả người bị kéo mạnh vào vên trong tiệm thuốc lá.
"Ê.... Cậu làm gì đấy? " La Vy Vy kinh ngạc nhìn Phàm Nhất Hàng kéo mình vào bên trong.
"Không phải là cậu muốn vào trong xem hay sao? Vậy thì lên tầng xem đi. " Phàm Nhất Hàng quay đầu liếc cô một cái, tiếp tục kéo cô lên bậc tam cấp của tiệm thuốc lá, đi lên tầng hai.
"Đợi đã, đợi đã! " La Vy Vy kéo cánh tay bị nắm của mình lại, tay kia chống lên bức tường gần đó: "Cậu để tôi suy xét lại một chút nữa đã. "
Nếu như cô đi đăng ký, thì lại phải xin phép Tần Lạc Viễn. Muốn vậy thì thứ bảy nhất định phải đổi việc thứ bảy đến nhà họ Phàm làm bài tập.
Thật ra đến nhà họ Phàm làm bài tập cũng chẳng sao cả, cô rất thích sự hiền từ của ông nội Phàm. Hơn nữa nhà họ Phàm còn có điều hòa, vậy là cô không cần phải cả ngày ngồi trước quạt điện để tránh nóng nữa. Chỉ có điều...
La Vy Vy di chuyển tầm mắt, rơi xuống người Phàm Nhất Hàng.
Chỉ có điều tên tiểu tử này lại không hy vọng cô và Tần Thiên Thiên đến nhà cậu ta làm phiền cậu ta. Chuyện này mà đổi lại là cô, cô cũng không muốn đột nhiên xuất hiện hai con người đến nhà mình làm cái đống bài tập vô dụng.
Vậy nên...
Cái tên này của cô vẫn là không đi báo cho lành!
La Vy Vy cô không phải loại người thích ép người khác làm việc họ không muốn. Đương nhiên, ngoại trừ Tống Ninh Viễn ra.
La Vy Vy nghiêng đầu, tầm mắt bỏ mắt Phàm Nhất Hàng, nhìn lên chân cầu thang đen như mực, cuối cùng thở dài một hơi.
"Không đi đâu, chúng ta đi thôi. "
Phàm Nhất Hàng khó hiểu, cau mày nhìn cô: "Không phải là cậu đã nhìn lên đó chằm chằm rất lâu rồi hay sao? "
Ánh mắt đó, biểu cảm đó, không cần phải nói thì tên ngốc cũng nhìn ra cô ấy rất muốn đăng ký vào quán hào kiệt Taekwondo gì đó. Mà bây giờ cũng đã đi đến cầu thang rồi, vì sao lại muốn quay về?
Phàm Nhất Hàng không tài nào hiểu nổi, dựa theo lẽ thường, cậu cũng sẽ không đi làm những chuyện vô bổ như thế này, nhưng bây giờ cậu lại đang mắc nợ với La Vy Vy.
"Mặc kệ như thế nào, cậu cũng đi lên nhìn xem một chút. " Cậu kiến nghị.
La Vy Vy có hơi nhưng vô lực thở dài: "Không lên đâu, dù sao thì xem rồi cũng chẳng đăng ký được, vậy thì xem làm cái gì nữa? "
"Vì sao? " Phàm Nhất Hàng nghi hoặc hỏi.
La Vy Vy khinh bỉ, nhìn về phía đại thiếu gia họ Phàm kinh nghiệm sống ít ỏi kia, hạ giọng nói ra sự túng quẫn của mình: "Bởi vì bây giờ trên người La đại ca chỉ có 180 đồng, không có tiền đăng ký! Đương nhiên, vốn dĩ là có 190 đồng cơ, vì đại thiếu gia nào đó không thanh toán nổi tiền ăn miến nên mất rồi. "
Phàm Nhất Hàng lúng túng ho khan một tiếng.
"Đi thôi. " La Vy Vy phất tay, nhưng mới phất được một tay, cánh tay kia của cô lại bị Phàm Nhất Hàng nắm lấy một lần nữa.
"Tôi có tiền. " Cậu nói ra ba chữ này một cách chắc chắn, sau đó kéo thẳng cô lên trên tầng.
La Vy Vy sững sờ. Tên tiểu tử này ngay cả mười đồng còn không có, lấy đâu ra tiền để đóng phí đăng ký cơ chứ? Hay là não của tên này hỏng rồi?
Lại nói, cậu ta có tiền thì liên quan đếch gì đến cô cơ chứ?
La Vy Vy muốn rút tay mình về, nhưng lần này Phàm Nhất Hàng nắm cực kỳ chặt. Tay cô bị nắm đến phát đau, cô giãy giụa, muốn kéo tay mình ra khỏi tay cậu.
"Cậu buông tay! "Cô có chút gấp gáp rồi.
Phàm Nhất Hàng vẫn cầm tay cô, không hề buông ra.
Triệu Hòa An đã nói rồi, con gái là sinh vật khó dỗ nhất.
Nhưng đồng thời lúc đó, cậu ta còn nói một câu nữa, đó chính là: Nhưng chỉ cần đối phương có điểm yếu, cũng không phải là không thể hạ gục được loại sinh vật này.
Mà bây giờ, có lẽ cậu đã biết phải làm gì để hạ gục được ngọn núi đồ sộ La Vy Vy này rồi: điểm yếu.
Quán Taekwondo hào kiệt này mới khai trương, thật ra hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, cũng chính là một ngày hoạt động cuối cùng. Muốn đăng ký thì mọi người hầu như đã sớm đăng ký từ hai ngày trước đó rồi. Vậy nên khi La Vy Vy bị Phàm Nhất Hàng kéo lên trên tầng, quán rất vắng. Đúng lúc trong quán lại có một thầy giáo Taekwondo đang xách những vật dụng nhỏ ở trong quán.
"Xin hỏi có ai không? " Phàm Nhất Hàng gõ lên cánh cửa thủy tinh trong suốt.
Trên cầu thang của tiệm thuốc lá, thật ra còn có chốn bồng lai khác nữa, vậy nên các căn phòng ở trên tầng hai đều được làm thông. Vì vậy quán hào kiệt này mặc dù cửa vào nhỏ, nhưng lại chiếm một diện tích không hề nhỏ.
Nghe thấy động tĩnh, trưởng quán đi ra mở cửa. Thấy hai người bọn họ, ông ấy treo lên dáng vẻ tươi cười, hỏi: "Hai vị đây là muốn đăng ký sao? Hôm nay là ngày giảm giá cuối cùng, muốn đăng ký thì nên thanh toán tiền luôn nhé. "
La Vy Vy vội vàng nói: "Chúng tôi không phải... "
"Cô ấy đăng ký, tôi không đăng ký. " Phàm Nhất Hàng ngắt lời cô, kéo cô vào bên trong.
Ở cửa vào là một quầy gần giống như quầy hàng, trên tường dán rất nhiều ảnh và huy chương vẻ vang cùng tên của những thầy giáo Taekwondo, còn có giấy phép kinh doanh và giấy chứng nhận khác. Xem ra đây là quán Taekwondo rất chính quy.
Trưởng quán đi vào quầy hàng, tìm đơn đăng ký. La Vy Vy liếc mắt nhìn giá: "888."
Cô lấy đâu ra tiền cơ chứ?!!!
Tên Phàm Nhất Hàng này....là đang muốn dồn cô vào chỗ chết mà!
Hết chương 66